Hạ Trân Châu thấy mình không sai, tất cả do Kiều Trân Trân, cô ta là đồ nhà quê, mình không nói sai.
Nếu Kiều Trân Trân thừa nhận mình là đồ nhà quê thì sẽ không có chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng cô ta lại không nói gì, chỉ đứng xem kịch.
Nghĩ đến đây, Hạ Trân Châu cảm thấy Kiều Trân Trân là kẻ bỉ ổi, độc ác đúng như chị Vân Thư nói.
Vân Thư thấy Hạ Trân Châu căm phẫn nhìn về phía Kiều Trân Trân, trong lòng yên tâm. Loại tiểu thư chưa trải sự đời quả nhiên dễ bị lừa, chỉ vài câu nói đã khiến đối phương quay vòng vòng.
Tuy nhiên, Vân Thư nghĩ đến việc phải dẫn một kẻ vô dụng ra nước ngoài, trong lòng thấy hơi bực bội.
Ban đầu cô ta định dẫn trưởng phòng kỹ thuật của công ty theo, nếu gặp vấn đề gì ở nước ngoài thì cũng có người giúp đỡ.
Cô ta vất vả nài nỉ mới xin được suất đi kèm từ Bộ trưởng Vương của Bộ Thương mại, định nhân cơ hội này mở rộng hoạt động kinh doanh đầu tiên của cô ta ở nước ngoài.
Còn Hạ Trân Châu do người khác giới thiệu cho Vân Thư, quen biết qua buổi đi xem mắt với anh trai cô ta là Hạ Minh.
Hôm đến thăm nhà họ Hạ, Vân Thư muốn nhân cơ hội này để khoe khoang chuyện mình sắp đi công tác nước ngoài theo đoàn của Bộ Ngoại giao, sau đó Hạ Trân Châu nghe được thì làm ầm lên đòi đi theo.
Nhà họ Hạ là quan chức mới được điều từ nơi khác đến Bắc Kinh năm nay, ba của Hạ Minh đang giữ chức vụ cao nhất tại Bộ Tổ chức nhà nước, có thể coi là người mới nổi trong giới chính trị ở Bắc Kinh. Nếu không, Vân Thư sẽ không đồng ý với người mai mối đến xem mắt nhà họ Hạ.
Hạ Trân Châu là con gái duy nhất của nhà họ Hạ, từ nhỏ đã được cưng chiều, đặc biệt là Hạ Minh, anh ta là một kẻ cuồng em gái. Nếu cô ta muốn thu phục Hạ Minh, điều quan trọng là phải dỗ dành Hạ Trân Châu.
Vân Thư biết với điều kiện hiện tại của mình, gặp được người như Hạ Minh không dễ dàng. Mặc dù Hạ Minh đã từng kết hôn một lần nhưng vợ anh ta khó sinh mà chết, ngay cả đứa con cũng không giữ được, đi theo mẹ nó.
Vì vậy, nếu Vân Thư kết hôn với Hạ Minh, dù là tái hôn thì cô ta không phải làm mẹ kế của ai. Hơn nữa nhà họ Hạ đang đi lên, mạnh hơn nhà họ Lục nhiều. Chỉ dựa vào điểm này thôi, Vân Thư phải nắm chặt Hạ Minh, sau đó để Lục Minh nhìn cho rõ, không có anh ta, cô ta vẫn tìm được người tốt hơn.
Vì vậy, để lấy lòng Hạ Trân Châu, Vân Thư đã chủ động đề nghị dẫn cô ta đi nước ngoài. Quả nhiên, Hạ Trân Châu vui vẻ, thái độ của Hạ Minh và những người khác trong nhà họ Hạ cũng tốt hơn nhiều.
…
Vân Mộng Hạ Vũ
Cả đoàn chờ hai tiếng, mãi đến mười giờ rưỡi sáng mới được sắp xếp lên máy bay. Sau đó tiếp viên hàng không thông báo với mọi người, chuyến bay này sẽ kéo dài hai mươi hai tiếng, dự kiến tám giờ sáng mai mới đến Mĩ.
Kiều Trân Trân:... Hai mươi hai tiếng! Được rồi, bây giờ là thập niên 80, không thể so với mười mấy tiếng của thời hiện đại, bình tĩnh nào!
Trên máy bay, mỗi hàng có bốn chỗ ngồi, Kiều Trân Trân và Vương Mỹ Lệ ngồi cạnh nhau, bên kia lối đi là Hoàng Tam và anh hai Giang.
Ngồi sau Kiều Trân Trân là An Nam và cháu trai An Húc Đông mà cô đã quen khi cãi nhau trước đó.
Tuy nhiên, mọi người không thân thiết lắm, chỉ khi đi ngang qua chỗ họ thì gật đầu một cái, coi như là chào hỏi.