Bây giờ nhìn thấy cô ta như vậy, Hạ Minh đột nhiên cảm thấy hơi khô miệng, muốn bắt nạt cô ta thêm một lần nữa, khiến cô ta khóc to hơn một chút.
Nhưng Tống Cẩn lại thấy vẻ làm bộ làm tịch của Vân Thư này hơi phiền phức, không kiên nhẫn mở miệng nói: “Rốt cuộc là xin lỗi hay không? Không xin lỗi thì chúng tôi đi đây.”
Lần này Hạ Minh đến, chính là có ý muốn kết giao với Kiều Trân Trân, sao có thể cứ như vậy mà không vui vẻ mà đi. Mặc dù bây giờ anh ta có chút thương xót Vân Thư nhưng vẫn phải lấy đại cục làm trọng, phụ nữ về nhà dỗ dành sau là được.
Vì vậy, Hạ Minh kéo Vân Thư một cái, nghiêm khắc nói với cô: “Vân Thư, vừa rồi em không phải nói muốn xin lỗi đồng chí Kiều Trân Trân sao?” Trong giọng nói rõ ràng mang theo một tia cảnh cáo.
Vân Thư lúc này mới miễn cưỡng xin lỗi Kiều Trân Trân.
Lời xin lỗi không có thành ý như vậy, Kiều Trân Trân không muốn chấp nhận. Cô ta không muốn thì đừng đến, đã đến rồi thì làm bộ làm tịch như vậy cho ai xem.
Trước kia, Kiều Trân Trân cho rằng hai người không có nhiều giao thoa, nước sông không phạm nước giếng là được, dù sao thì vòng tròn khác nhau không cần phải cố hòa nhập. Nhưng không biết có phải Vân Thư bị bệnh ở não hay không, luôn thích gây rắc rối cho cô.
Lần trước ở sân bay còn xúi giục Hạ Trân Châu mắng cô là đồ nhà quê. Mặc dù Kiều Trân Trân không có bằng chứng nhưng cô biết chắc chắn là do Vân Thư ở sau lưng bày trò.
Còn lần này ở nhà thầy Cố, cô cũng không đắc tội gì với Vân Thư và Văn Cầm, thế mà hai người này lại cố tình đến gần, chủ động gây chuyện với cô.
Đã xé rách mặt nhau ở nhà thầy Cố rồi, lúc này Kiều Trân Trân cũng không định khách sáo nữa. Vì vậy cô ngạo mạn nhìn Vân Thư, khinh thường nói: “Lời xin lỗi này của cô, tôi không dám nhận, tôi sợ nhận rồi sẽ giảm thọ.
Vân Thư, tôi biết cô không thích tôi, vì cô thích Tống Cẩn mà nhưng cô cũng không soi gương xem lại bộ dạng của mình đi, một tên tội phạm cải tạo cũng dám mơ tưởng đến đàn ông của tôi, chẳng trách Lục Minh không cần cô, với cái tính cách lăng nhăng của cô, đàn ông nào cũng chịu không nổi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong những lời này với tốc độ cực nhanh, Kiều Trân Trân khinh thường nhìn Hạ Minh, chê bai nói:
“Hạ Minh phải không, quản chặt người phụ nữ của anh đi, nếu không để cô ta đội cho anh năm sáu bảy tám cái mũ xanh thì anh đẹp mặt đấy.”
Thực ra Kiều Trân Trân cũng không có bằng chứng chứng minh Vân Thư thích Tống Cẩn, chỉ là dựa vào trực giác của phụ nữ. Cô cảm thấy Vân Thư ghét cô như vậy, rất có thể là vì Tống Cẩn.
Cho dù không phải thì cũng không sao, dù sao mục đích Kiều Trân Trân nói những lời này cũng chỉ là muốn chọc tức Vân Thư mà thôi. Nếu Hạ Minh còn là đàn ông thì tuyệt đối không thể chịu được việc vợ mình đội mũ xanh cho mình.
Hạ Minh nhìn có vẻ đạo mạo nhưng cái bộ mặt nịnh nọt đó, nhìn là biết ngay là một kẻ xu nịnh, cứ để hai con ch.ó đó cắn nhau đi, tốt nhất là không có thời gian xuất hiện trước mặt cô nữa.
Mấy người có mặt ở đó đều không ngờ Kiều Trân Trân lại nói ra những lời bùng nổ như vậy, nhất thời đều kinh ngạc đến quên cả phản ứng.