Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 369: Chương 369




Mặc dù Kiều Trân Trân trả lương cho họ không thấp nhưng Kiều Trân Trân cảm thấy khả năng lớn là cô sẽ không về Thiểm Bắc định cư, hơn nữa cô cũng không thiếu tiền, không cần phải trói buộc nhiều sản nghiệp vào người.

Hay là bán luôn nhà máy cho Trương Bảo Cương và Triệu Hữu Tài, đây cũng là điều họ xứng đáng được hưởng.

Kiều Trân Trân vốn không phải là người có nhiều tham vọng, trước đây cô làm vậy là để nuôi sống gia đình, sống những ngày tháng tốt đẹp, còn bây giờ cô chỉ muốn làm những việc mình thích, ví dụ như Nhà máy may mặc Quần áo Kiều thị, đó là thứ cô thích, kiếm tiền chỉ là tiện thể mà thôi.

Triệu Đại Cương đương nhiên không có ý kiến gì, vốn dĩ đây là của Kiều Trân Trân, thậm chí Triệu Đại Cương còn không biết Kiều Trân Trân có hai công ty ở Thiểm Bắc.

Nhưng sống với Kiều Trân Trân lâu rồi, ông đã quen với việc Kiều Trân Trân thỉnh thoảng lại cho ông một bất ngờ. Đừng nói là cô có hai công ty ở nơi khác, ngay cả khi một ngày nào đó Kiều Trân Trân đi chế tạo máy bay, ông cũng không thấy lạ.

Tống Cẩn nghe xong ý tưởng của Kiều Trân Trân, cảm thấy như vậy cũng được, dù sao thì gia đình cũng có nhiều sản nghiệp như vậy, ít đi một hai nhà máy cũng không sao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Tống Cẩn cảm thấy Kiều Trân Trân một mình về Thiểm Bắc không an toàn nên anh quyết định sẽ đi cùng cô, vừa hay anh cũng đã lâu không gặp đồng nghiệp ở căn cứ Côn Bằng rồi, nhân cơ hội này về thăm họ luôn.

Ngày hôm sau, Tống Cẩn còn gọi điện thoại báo tin này cho thầy Cố.

Cố Học Trung nghe xong cũng động lòng. Ông cũng đã lâu không về căn cứ Côn Bằng rồi, cũng có chút nhớ người và cảnh vật ở đó. Vừa hay dạo này Viện Khoa học Hoa Hạ cũng không có chuyện gì quan trọng, ông liền quyết định cùng Tống Cẩn về đó.

Cố Văn Lễ biết được tin này, nghĩ đến việc cha mình đã sáu mươi tuổi rồi, cho dù có vợ chồng Tống Cẩn ở bên chăm sóc, anh ta cũng có chút không yên tâm. Hơn nữa anh ta mới là con trai ruột của cha mình, vì vậy cũng quyết định xin nghỉ phép để cùng Cố Học Trung về Thiểm Bắc.

Nếu chỉ có Cố Học Trung, Cố Văn Lễ và Tống Cẩn ba người đàn ông đi thì Văn Cầm có thể tìm cớ không đi nhưng đằng này Kiều Trân Trân cũng đi. Cùng là vợ người ta, Kiều Trân Trân đi thì Văn Cầm đương nhiên không tiện nói mình không đi.

Vì vậy, để duy trì hình tượng người vợ hiền dâu thảo, Văn Cầm không nói gì, liền thu dọn hành lý đi.

Nhưng cho đến khi lên đường, Văn Cầm vẫn còn trách Kiều Trân Trân trong lòng. Toàn là đàn ông đi cùng nhau, một người phụ nữ như cô đi theo làm gì, không nỡ xa đàn ông đến thế sao, một ngày cũng không thể rời xa được sao? Thật là đáng ghét!

Kiều Trân Trân:... Làm ơn, tôi đi làm việc, mấy người đàn ông kia mới là đi cho đủ số thôi!

Văn Cầm rất ghét thời tiết gió cát ở Thiểm Bắc. Tàu vừa đến ga, cô ta đã cảm thấy da mặt mình bị gió thổi nứt nẻ, còn kiểu tóc cô tỉ mỉ chải chuốt cũng bị gió thổi rối tung, không cần soi gương cô cũng biết, bây giờ mình trông giống như một bà điên.

Đằng này Kiều Trân Trân lại buộc một kiểu tóc búi củ tỏi gọn gàng, cho dù gió thổi rối tóc mái và tóc con xung quanh cô, trông cô vẫn trẻ trung, năng động, quyến rũ vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.