“Hai mươi vạn? Văn Cầm, cô có phải rửa bát đĩa ở nước M đến ngốc rồi không, cô tổng cộng chỉ bỏ ra mười tám vạn, còn muốn tiền thưởng hai mươi vạn? Thỏa thuận cổ phần, cô không xem sao? Nếu không xem thì bây giờ về xem cho rõ ràng rồi hãy đến tìm tôi nói chuyện!”
Bây giờ Vân Thư hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến Văn Cầm ngu ngốc này, trực tiếp gọi thư ký vào mời Văn Cầm ra ngoài.
Văn Cầm tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ có thể về nhà nghiên cứu lại thỏa thuận cổ phần đã ký lúc đầu, cô ta muốn xem Vân Thư rốt cuộc có ý gì.
Vân Thư cảm thấy dạo gần đây cô ta thực sự rất xui xẻo, không chỉ bên phía Hạ Minh vẫn không chịu mở miệng kết hôn, mỗi lần gặp mặt chỉ nghĩ đến chuyện đó, dù sao cũng đã thất thân với anh ta rồi, Vân Thư vừa đẩy vừa đưa cũng đồng ý nhưng Hạ Minh vẫn cứ kéo dài không chịu kết hôn, khiến cô ta ngày càng không yên tâm.
Còn có những chuyện vớ vẩn trong công ty, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, mỗi lần cô ta đến công ty, những người bên dưới đều cầm một đống tài liệu để cô ta ký, trong đó có một nửa là để xin tiền.
Tiền mặt trên sổ sách của công ty ngày càng ít, cứ tiếp tục như vậy, sang năm không biết có trụ được không.
Còn có Văn Cầm phế vật kia, Vân Thư đã bóng gió ám chỉ cô ta nhiều lần tìm Cố Học Trung giúp công ty kéo một ít đơn hàng nhưng cô ta cứ không hiểu, một đơn hàng cũng không kéo về, bây giờ còn nghĩ đến chuyện tiền thưởng, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
...
Văn Cầm về nhà xem kỹ thỏa thuận cổ phần xong thì ngây người, hóa ra tiền thưởng cô ta muốn phải dựa trên cơ sở công ty có lợi nhuận, hơn nữa ba năm đầu không được hưởng tiền thưởng, vì phải để tiền lại công ty hỗ trợ kinh doanh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Điều này hoàn toàn không giống với những gì Vân Thư đã nói với cô ta lúc đầu!
Lúc này chồng cô ta là Cố Văn Lễ vẫn đang đi làm, Văn Cầm vừa tức vừa hoảng, chỉ có thể gọi anh họ Lưu Trịnh đến bàn bạc.
Cô ta vừa gặp Lưu Trịnh đã kể lại sự việc, còn tức giận đập bàn:
“Không ngờ Vân Thư lại dám lừa tôi!”
Lúc đầu Văn Cầm đầu tư vào điện tử Vân Dực mười tám vạn đều là Lưu Trịnh cho cô ta vay, nếu bây giờ Văn Cầm không có cách nào lấy được tiền thưởng, vậy chẳng phải anh ta cũng phải chịu xui xẻo theo sao.
Hơn nữa nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ của Vân Thư, Lưu Trịnh lập tức nói anh ta sẽ đi tìm Vân Thư nói chuyện, cùng lắm thì rút vốn, bắt Vân Thư trả lại tiền.
Văn Cầm cảm thấy như vậy cũng được, điện tử Vân Dực nhìn cũng không giống như có thể kiếm được tiền, một đơn hàng ngoại thương mà có thể làm thành ra như vậy, những thứ khác cũng không trông mong được, cô ta cầm tiền có lẽ còn có thể làm được chuyện khác, cho dù giống như Kiều Trân Trân mở cửa hàng quần áo cũng được.
Cô ta đều nghe nói, cửa hàng quần áo Kiều thị một ngày doanh thu cũng là mấy nghìn, kiếm được nhiều tiền hơn công ty phá sản của Vân Thư nhiều.
Văn Cầm:
“Được, em nghe theo anh họ, vậy em chờ tin tốt của anh!”
Sáng sớm hôm sau Lưu Trịnh đã đến điện tử Vân Dực, Vân Thư nghe thư ký báo cáo, biết là Văn Cầm phái anh ta đến, mặc dù không muốn gặp anh ta lắm nhưng vẫn để anh ta vào.