Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại

Chương 393: Chương 393




Anh hai Giang:... Quả nhiên, nhà máy thực phẩm chính là con riêng, ông chủ quyết định xây nhà ở phía Tây thành phố là vì nhà máy may mặc. Nhà máy thực phẩm của họ chỉ đơn thuần là nhờ phúc của nhà máy may mặc.

Biết thế thì đã không hỏi, sao phải tự chuốc lấy nhục nhã chứ.

Kiều Trân Trân có lẽ cũng nhận ra vừa rồi mình trả lời quá nhanh, vội vàng chữa cháy: “Nhà máy thực phẩm là sản nghiệp đầu tiên của tôi, trong lòng tôi nó chắc chắn có vị trí khác biệt. Chính vì vậy sau khi xây xong nhà ở phía Tây thành phố này, số lượng dành cho nhà máy thực phẩm chắc chắn là nhiều nhất.”

Sau khi Kiều Trân Trân nói vậy, trong lòng anh hai Giang thoải mái hơn nhiều, anh ta biết bà chủ vẫn có tình cảm với nhà máy thực phẩm.

Sau đó, Kiều Trân Trân lại khen ngợi nhà máy thực phẩm một cách nồng nhiệt: “Anh xem, mặc dù thành tích của nhà máy thực phẩm hiện tại không bằng nhà máy cơ khí, cũng không bằng nhà máy may mặc...”

Tâm trạng vừa mới khá hơn của anh hai Giang lập tức lại rơi xuống vực thẳm... Tình cảm gì chứ?

“Nhưng mà, nhà máy thực phẩm là công ty duy nhất có khả năng xuất khẩu để tạo ngoại tệ. Bây giờ nhu cầu ngoại hối của quốc gia rất lớn, nhà máy thực phẩm có thể xin được nhiều chính sách ưu đãi như vậy là vì hoạt động xuất khẩu của nó. Về điểm này, hai công ty kia không thể so sánh được...”

Tóm lại là nhà máy thực phẩm rất lợi hại làm bà chủ cảm thấy rất vui mừng và hài lòng, ai có thể không có nhưng chắc chắn không thể không có nó.

Đợi đến khi anh hai Giang cảm thấy mỹ mãn tươi cười rời đi, Kiều Trân Trân lau mồ hôi hột không tồn tại trên trán, cảm thán: “Làm bà chủ cũng không dễ dàng!”

Sau đó lại lấy lại tinh thần, cầm bản thiết kế mới ra lò đi tìm Mã Văn Cẩm.

Vẫn chưa đi đến văn phòng của Mã Văn Cẩm, khi còn cách cửa một đoạn, Kiều Trân Trân đã nghe thấy từ trong văn phòng truyền ra một giọng nói ngọt ngào: “Anh Mã ơi!”

Ngọn lửa hóng hớt của Kiều Trân Trân lập tức bùng cháy, có chuyện gì đây? Mã đại gia hơn bốn mươi tuổi vẫn còn độc thân này có bản lĩnh đấy, vậy mà lại thích ăn cỏ non. Giọng nói vừa rồi nghe nhiều nhất cũng chỉ mới hai mươi.

Thảo nào bao năm nay ở thôn Hồng Kỳ không tìm, hóa ra là thích kiểu này, mà thôn Hồng Kỳ đúng là không có.

Cửa văn phòng mở toang, có lẽ là vì muốn tránh điều tiếng, cũng có thể là chỉ đơn giản là quên đóng. Tiếng nói bên trong truyền ra, những người ngồi làm việc bên ngoài đều nghe rõ mồn một. Nhất là Kiều Trân Trân còn ở đây, mọi người đều ngượng ngùng không chịu được nên chỉ có thể cúi đầu giả vờ bận rộn.

Thư ký của Mã Văn Cẩm là Tôn Hướng vẫn đang cân nhắc. Không biết có nên vào nhắc nhở Mã tổng một tiếng hay không thì ngay giây tiếp theo Mã Văn Cẩm đã lập tức xông ra, giống như trong văn phòng có quái vật hung dữ gì đó vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta vừa nhìn thấy Kiều Trân Trân, giống như nhìn thấy cứu tinh vậy. Thậm chí còn hét lên với cô ấy một câu: “Cứu tôi!”

Kiều Trân Trân: Nghiêm trọng vậy sao?

Vừa rồi cô ấy còn nghĩ không biết Mã đại gia này có phải vì có chút tiền rồi, bắt đầu học theo mấy gã đàn ông tồi bên ngoài thích các cô em gái không. Còn đang nghĩ phải khuyên can thế nào cho khéo, nếu là tình yêu đích thực thì tốt, nếu không... thì nhất định không được bắt nạt người khác.

Nhưng không ngờ, người bị bắt nạt không phải là cô em gái mà là Mã đại gia.

Để bảo vệ uy tín lãnh đạo của Mã Văn Cẩm, Kiều Trân Trân cùng ông ta bước vào văn phòng. Còn cố ý đóng cửa lại từ bên trong, không thể để những người bên ngoài tiếp tục xem trò vui của Mã Văn Cẩm được.

Nhưng Kiều Trân Trân tuyệt đối không ngờ, người trong văn phòng lại là Đổng Mật Nhi.

Kiều Trân Trân không thể tin được, quay đầu nhìn Mã Văn Cẩm rồi lại nhìn Đổng Mật Nhi, hai người này làm sao mà ở bên nhau được?

Đổng Mật Nhi thấy Kiều Trân Trân, lập tức nhiệt tình chào hỏi: “Chị Trân Trân, lâu lắm rồi không gặp chị, em nhớ chị quá.”

Kiều Trân Trân không khách khí đáp lại: “Đừng, ngàn vạn lần đừng nhớ tôi. Tôi là nữ thích nam, cô không phải gu của tôi. Hơn nữa tôi cũng không thân với cô lắm, cô vẫn nên giống Lâm Cửu Sinh gọi tôi là tổng giám đốc Kiều đi.”

Đổng Mật Nhi nhất thời không hiểu: “Giới tính nữ thích nam.” là gì? Nhưng mà ba chữ “Lâm Cửu Sinh”, cô ta vẫn hiểu.

Đây là đang cảnh cáo cô ta đây. Dù sao thì trước kia để được lên chức, chuyện cô ta nịnh nọt Lâm Cửu Sinh gần như cả công ty đều nói xấu sau lưng cô ta, nhưng mà lúc đó cô ta không để ý, thậm chí còn đắc ý nữa.

Chỉ là bây giờ cô ta muốn đổi một chỗ dựa, mà Mã Văn Cẩm chính là mục tiêu của cô ta. Thậm chí cô ta còn nghe ngóng được Mã Văn Cẩm lớn tuổi như vậy mà vẫn còn độc thân, chỉ có một đứa con trai chín tuổi mang theo bên người.

Không có chính thất cản trở, Đổng Mật Nhi tin rằng với điều kiện của mình, đối phó với một ông già như Mã Văn Cẩm đã độc thân nhiều năm như thế chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.

Nhưng sự thật chứng minh, ông già này chính là hòn đá trong hố xí, vừa thối vừa cứng. Cô ta đã ám chỉ nhiều lần như vậy rồi mà đối phương vẫn không hiểu, đáng đời độc thân lâu như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng mà bây giờ Đổng Mật Nhi thực sự quá cần một chỗ dựa có thực lực. Mấy bộ phim cô ta đóng trước đó, ngoài “Trái tim tự do” có chút tiếng tăm thì những bộ khác đều không có tiếng vang gì, còn không nổi tiếng bằng đóng quảng cáo cho thương hiệu thời trang Kiều thị.

Chỉ tiếc là, thương hiệu thời trang Kiều thị từ lần đầu tiên đó đến giờ vẫn không tìm cô ta nữa. Địa vị của cô ta ở công ty giải trí Phương Nam ngày càng thấp nên hôm nay cô ta mới chạy đến đây tìm Mã Văn Cẩm.

Hơn nữa còn mượn cớ Mã Văn Cẩm lần trước vô tình làm cô ta bị thương, nếu không có lẽ cô ta còn không vào được cửa lớn.

Nhưng mà vào rồi thì thế nào, Đổng Mật Nhi mới vừa chạm vào tay Mã Văn Cẩm, người đàn ông kia lập tức sợ hãi chạy ra ngoài.

Đổng Mật Nhi: Chẳng lẽ hôm nay lớp trang điểm của tôi không đủ tinh tế, quần áo không đủ đẹp, nước hoa không đủ quyến rũ sao? Tại sao ông già này lại nhìn mình như nhìn quái vật vậy?

Kiều Trân Trân vốn còn tưởng là người khác, định vào nói chuyện tử tế với người ta. Thấy là Đổng Mật Nhi, trong lòng cô ấy cũng đoán được đại khái. Sau đó mở luôn cửa ra, hét với Tôn Hướng bên ngoài: “Tiểu Tôn, cậu vào đây một chút, đưa đồng chí Đổng Mật Nhi ra ngoài.”

Nói đến nước này rồi, nếu còn ở lại nữa thì có lẽ cả thể diện lẫn lòng tự trọng đều mất hết. Đổng Mật Nhi miễn cưỡng duy trì nụ cười cứng đờ trên mặt, nói: “Vừa hay tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.