Năm 2000 : Từ Chạy Án Bắt Đầu.

Chương 27: VnExpress Thành Lập (2)




Chương 27: VnExpress Thành Lập (2)
Minh tốt nghiệp đại học báo chí tuyên truyền, hắn đối với ngành học của mình cũng không chán ghét thậm chí có chút thích thú chẳng qua đi học và đi làm là hai khái niệm khác nhau.
Đi học trên mái trường vẫn tốt nhưng lúc đi thử việc, đi xin việc sau đó thực sự tiến vào toà báo, bản thân Minh bỗng cảm thấy không quen, hắn đi làm được 3 tháng thì nghỉ việc về nhà đăng ký một khoá học làm đầu bếp.
Đối với Minh, làm nhà báo thậm chí nhẹ nhàng hơn làm đầu bếp không ít, ít nhất một phóng viên tập sự thì dễ chịu hơn một thằng phụ đứng bếp nhiều lắm.
Chỉ là hắn không hiểu sao, đứng trong bếp bao nhiêu khổ hắn đều chịu được nhưng ngồi trong tào soạn báo, ngồi bàn máy tính ngồi ghế điều hoà mà hắn lại cảm thấy bí bách cùng khó chịu.
Đây coi như tính cách của mỗi người đi ? hoặc mỗi người có sở thích riêng ?.
Minh lúc trước cũng không nghĩ nhiều, mỗi người đều có nhận thức và lựa chọn con đường của chính mình nhưng mà hắn sống lại một đời, có đôi khi nhịn không được mà nghĩ miên man.
Ví như lúc này chuẩn bị thành lập VnExpress, bản thân Minh nghĩ đến không ít việc thời còn học đại học.
Nghiêm chỉnh mà tính, bạn gái đầu tiên của hắn là thời điểm hắn học đại học, người ta còn truy ngược hắn.
Những cái khác không bàn nhưng Minh xác thực đẹp trai.
“VnExpress ban đầu không cần nhiều nhân viên”
“Nhà báo có hay không có không quan trọng dù sao đây là báo mạng, ta cũng không đi làm báo giấy, tạm gọi đây là nhân viên chính quy, nhân viên chính quy tốt nhất là lấy 3 người”
“Bảo vệ nhất định phải có, tốt nhất cũng không cần liên quan gì tới Đông Anh Hội, đi hỏi ông Cẩm thử xem có cấp dưới nào là cựu chiến binh đang cần việc làm không”
“Lễ tân . . . có lẽ cũng không cần”
“Kế toán ? kế toán nhất định phải có, thậm chí phải tuyển chọn kỹ lưỡng”
“Phòng ban nhân sự ? có thể để kế toán trực tiếp quản, cũng không cần tuyển thêm”
“Cuối cùng là lập trình viên, không có lập trình viên duy trì trang web, muốn xưng báo mạng cũng khó, tuy bản thân ta cũng có thể nhưng cũng không việc gì phải như thế, tốt nhất vẫn là thuê người”.
Minh ở trên giấy bắt đầu viết ra yêu cầu, VnExpress trước mắt cần khoảng 6 đến 7 người.
Từng này người không cách nào duy trì một tờ báo giấy truyền thống nhưng với báo mạng cũng đủ rồi.
Trong đám nhân viên này, quan trọng nhất là kế toán cùng với lập trình viên.

Nhắc đến lập trình viên, Minh lại nhìn Yahoo của hắn, lúc này Yahoo của Minh có ‘âm thanh’ vang lên.
“Mày làm gì mà lại cần thuê lập trình viên ? năng lực của người mày làm không được sao ?”.
Ở nước Mỹ xa xôi, cách Việt Nam nửa vòng trái đất, Cao Thanh Lâm dùng mười ngón tay gõ bàn phím, tò mò hỏi ông em mình.
Với một người không coi tiền là tiền như Cao Thanh Lâm, cho em trai 5000 hắn thậm chí còn không nghĩ đến việc em trai trả lại, càng không hỏi lý do nhưng Cao Thanh Lâm đối với mấy việc tiếp theo cảm thấy tò mò.
Ví như em trai hắn hỏi hắn có quen lập trình viên nào ở Việt Nam không, lại hỏi hắn mấy thứ liên quan đến máy chủ.
Tiền tài trong mắt Cao Thanh Lâm không quá quan trọng nhưng thân là anh trai, quan tâm tới em trai là nên nhất là khi Cao Thanh Lâm biết trình độ của em trai mình.
Hắn sang Mỹ mấy năm có thể nói là mở rộng tầm mắt, trình độ cùng kỹ thuật ở mảng công nghệ thông tin tăng nhiều, Cao Thanh Lâm thậm chí chướng mắt đám người tự nhận là ‘kỹ sư IT’ ở Việt Nam.
Tuy nhiên hắn vẫn đánh giá rất cao em trai hắn, trình độ của Cao Thanh Minh đã không dưới Cao Thanh Lâm thời điểm Cao Thanh Lâm chưa sang Mỹ.
Trình độ như vậy lại còn cần thuê lập trình viên ? một trang web mà thôi cần thuê người sao ?.
“Em nghịch linh tinh ấy mà, chủ yếu em sắp đi học rồi, thời gian đâu mà làm mấy cái này ạ”
“Em cứ nghịch mấy cái này, mẹ mắng em c·hết”.
Minh rất thản nhiên trả lời Lâm, mà Lâm xem ra cũng đúng dù sao hắn hiểu tính mẹ mình.
“Thế còn vụ máy chủ thì sao ? có cần anh ở bên này mua một bộ máy chủ chuyển về nước cho mày không ?”.
Máy chủ thời đại này vẫn là một từ ‘xa lạ’ với đại đa số người Việt, người Việt Nam lúc ấy chỉ biết tới máy tính chứ không mấy ai hiểu máy chủ.
Minh cũng . . . mù tịt cái này cho dù kế thừa ký ức của Cao Thanh Minh cho nên mới phải đi hỏi ông anh.
Nếu là mấy năm trước Cao Thanh Lâm cũng mù tịt nhưng hiện tại không giống, người ta du học Mỹ đây này.
Ngoài ra câu của Cao Thanh Lâm không phải là đùa, hắn hoàn toàn có thể mua một cây máy chủ chuyển về Việt Nam cho Minh, chỉ cần bà Dung đứng ra thao tác một chút thì hàng rất nhanh có thể nhập về.
“Dạ không cần ạ, chủ yếu cũng không có thời gian”.

“Em định thuê máy chủ hoặc tự lắp một cây máy chủ ở Việt Nam, anh xem khả quan không ?”
Cao Thanh Lâm nhíu mày sau đó thản nhiên trả lời em trai.
“Anh đề nghị mày nên thuê, còn về lắp đặt máy chủ ở Việt Nam thì thôi đi, anh không tin mấy thằng kỹ sư bên Việt Nam đã thế chất lượng phần cứng cũng chẳng ra sao, mày thuê bọn nó lắp máy chủ cho mày lại mang việc vào người”.
Giọng trả lời của Cao Thanh Lâm có chút chói tai nhưng . . . Minh cũng không biết phản bắc người ta thế nào.
Phần cứng để lắp đặt máy chủ ở Việt Nam không phải không có nhưng mà . . . không ai đảm bảo nguồn hàng, đại đa số phần cứng hiện tại của Việt Nam đều là hàng xuất xứ không rõ ràng ở Trung Quốc dung nhập vào thị trường.
Mà tay nghề kỹ sư Việt Nam ? cái này Minh không dám nhận xét nhưng hắn từ Cao Thanh Lâm nói chuyện cũng nhận ra Cao Thanh Lâm hiện tại đã bắt đầu ‘mắt cao hơn đầu’ bắt đầu ‘cậy tài khinh người’ thậm chí ‘sính ngoại’.
Tuy nhiên thân phận của Cao Thanh Minh hiện tại lại không thể nói gì Cao Thanh Lâm.
“Vậy em thuê máy chủ ạ, anh ở bên Mỹ giúp em được không ?”
Việc này không lớn thậm chí rất nhỏ, Cao Thanh Lâm một bên cười, một bên gõ chữ.
“Mày ở Việt Nam lập trang web thuê server bên Mỹ thì đến tết congo nó chạy xong hả em ? anh bên này quen vài đứa bạn bên Sing, để anh hỏi chúng nó thuê server bên Sinh cho mày”
“Sáng mái là có server cho mày luôn, giá tiền từ 500-700 USD mỗi tháng tuỳ mày nhưng mà thuê ít nhất 3 tháng đấy, có tiền không hay để anh ứng trước cho mày tại anh bên này thanh toán dễ”.
Minh còn chưa nói nhờ Cao Thanh Lâm thuê Server nước ngoài thì Cao Thanh Lâm cũng đã nghĩ luôn cho Minh.
Minh hiển nhiên vui vẻ đồng ý với Cao Thanh Lâm.
“Em ở Việt Nam khó chuyển tiền ra nước ngoài cho anh lắm, anh đóng trước hộ em”
“Đúng rồi, mẹ nói năm sau anh về nước tức là ra tết anh về nước à ?”.
Cao Thanh Lâm đối với ‘mấy ngàn USD tiền lẻ’ cũng không nghĩ nhiều, hắn chú ý câu sau của Minh hơn.
“Nói năm sau thì cũng phải giờ này năm sau, anh mày đang năm cuối rồi, hè năm sau là về nước”
“Cái này anh cũng nói với mình mày thôi đấy, tết năm nay anh tính về nhà chơi mấy hôm, mày đừng nói với mẹ, anh muốn cho mẹ bất ngờ”.
“Tết anh về ạ ? anh về mấy ngày ?”.
“Anh cũng không biết, chắc 29 về nhà, mùng 2 anh đi, nhớ đừng nói gì với bố mẹ đấy nhé, à nhân tiện mày lén lén hỏi bố mẹ thích quà gì, anh tiện tay thì anh mua”.

Nhìn mấy dòng trò chuyện của Cao Thanh Lâm với Minh, Minh rốt cuộc cũng hiểu vì sao Cao Thanh Minh lại thần tượng Cao Thanh Lâm như thế.
Ở thế giới này, Cao Thanh Lâm có thể cậy tài khinh người, có thể mắt cao hơn đầu nhưng cũng khác với trong nguyên tác Chạy Án ở chỗ bản thân Cao Thanh Lâm rõ ràng quan tâm gia đình, quan tâm thân tình hơn.
Bên ngoài đánh giá thế nào thì Minh không rõ nhưng hắn có thể cảm nhận được là một người anh trai, Cao Thanh Lâm rất đáng tin.
Lại cùng Cao Thanh Lâm trò chuyện đủ thứ, chủ yếu là Minh đóng giả một đứa em hướng về nước Mỹ còn Cao Thanh Lâm lại kể đủ thứ chuyện nơi đất khách.
Mãi đến khi đồng hồ bên này điểm 5h chiều, Cao Thanh Lâm mới rời khỏi cuộc trò chuyện.
“Server cũng giải quyết xong, hiện tại chỉ còn lại nhân viên”.
Cuộc nói chuyện vừa rồi của Minh với Cao Thanh Lâm, ông anh trai này thậm chí cũng không giới thiệu ‘kỹ thuật viên IT’ nào cho Minh, rõ ràng ở khoản này Cao Thanh Lâm cũng không có người quen hoặc là không hợp mắt.
Đối với nhân viên thì Minh cảm thấy không khó tuyển, tuy sinh viên đại học thời đại này ‘giá cao’ nhưng cũng chỉ cao có hạn độ, một cây củ cải một cái hố, cơ hội tìm kiếm việc làm vẫn cần cạnh tranh gay gắt.
Chỉ có lập trình viên xác thực khó tìm nhưng không phải không có cách.
Minh nghĩ đến Đại Học Bách Khoa.
Năm 2000 thì Đại Học Bách Khoa là một trong những trường đại học đầu tiên của Việt Nam lập trình vào trong chương trình học.
Vì sao Minh lại nghĩ đến Bách Khoa ?.
Thứ nhất ngôi trường này đủ nổi tiếng, thứ hai Minh mấy hôm trước có nghe ông Cẩm cha hắn nói chuyện vu vơ.
Đại khái là chú Trác đang khát khao nhân tài mảng công nghệ thông tin này, trong khoảng thời gian này chú Trác có ý định đi đến đại học Bách Khoa tìm kiếm nhân tài thích hợp.
“Theo tuyến thời gian vậy thì việc này cũng hợp tình hợp lý dù sao năm sau Lâm về nước, Lâm về nước được 1 năm thì tiến vào làm việc ở ngân hàng Phúc Tài của chú Trác, nhậm chức ‘trưởng phòng tín dụng điện tử”.
“Tính ra, chú Trác giai đoạn này cũng đã để ý mảng tín dụng điện tử sau đó đến Bách Khoa tìm kiếm nhân tài nhưng kết quả có lẽ không khả quan lắm”.
“Dựa theo thiết lập của Chạy Án, trình độ của Cao Thanh Lâm tuyệt đối là hàng đầu Việt Nam, sinh viên Bách Khoa lấy cái gì so sánh với hắn ? chẳng trách Cao Thanh Lâm vừa về nước rất nhanh đã có thể chinh phục chú Trác”.
“Hơn nữa chú Trác có lẽ kỳ vọng hơi nhiều sinh viên thời đại này, công nghệ thông tin là ngành mới, có năng lực tốt nghiệp đã không tệ rồi còn đòi liên quan đến tín dụng, liên quan đến thanh toán online thậm chí là chế độ bảo mật, sinh viên nào hiểu mấy cái này ?”
“Tuy nhiên ta thì không yêu cầu cao như vậy, đợi nghỉ Quốc Khánh xong đi nói bóng nói gió với chú Trác một phen, biết đâu lại tìm được ứng viên thích hợp”.
Minh nghĩ đến đây, ở trong lòng liền yên tâm rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.