Tiếng nói của Hứa Gia Liên vang lên.
"Lý thẩm, sao ngươi lại tới đây?"
Lý thẩm đứng ở bên ngoài, cười có chút lấy lòng.
"Nương cháu có ở nhà không?"
Hứa Gia Liên gãi gãi đầu, gân cổ lên hô với vào trong bếp: "Nương, tìm người!"
Tay Tiền Mộc Mộc bưng thức ăn ngừng lại, thuận miệng dặn dò Hứa Gia Thạch một tiếng, sau đó liền đi ra ngoài.
Đi đến trước cửa nhà mình, nàng nhìn người ngoài cửa.
"Đây không phải là Lý thẩm sao, có chuyện gì sao?"
Lý thẩm tử nở nụ cười, đưa giỏ trên tay qua.
"Buổi sáng là ta hiểu lầm ngươi, nên lúc này mới đến nhận lỗi với ngươi, lúc ấy ta cũng quá sốt ruột nên mới... Còn hi vọng ngươi không để ở trong lòng, còn có cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, sợ là đương gia của ta sẽ không tỉnh lại được nữa."
Tiền Mộc Mộc đẩy rổ trở về.
"Không cần mang đồ đến xin lỗi ta làm gì cả, ta biết lúc đó ngươi có tâm trạng gì, cho nên ta không so đo chuyện này. Ngoài ra ta cũng không làm chuyện gì to tát, cho nên lần này miễn đi."
"Không! Vẫn phải cảm ơn!"
Lý thẩm rất kiên trì, lại có chút ngượng ngùng nói: "Nhà ta bây giờ có thể lấy ra được cũng chỉ có thế này, hy vọng ngươi đừng ghét bỏ."
Nói xong, không đợi Tiền Mộc Mộc từ chối.
Lý thẩm đặt giỏ xuống, xoay người rời đi!
Tiền Mộc Mộc rũ mắt nhìn giỏ, lại nhìn về phía người rời đi, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nương, người làm chuyện tốt gì? Lý thẩm tử còn muốn đặc biệt tới cửa nói lời cảm tạ." Hứa Gia Liên tò mò hỏi.
Sáng sớm Hứa Gia Liên đều ở trong núi, hắn vốn là đi chặt trúc, kết quả đụng phải một con thỏ rừng, bắt cả cả buổi sáng cũng không tới tay.
Lúc xuống núi, trước cửa Lý gia cũng không còn quần chúng vây xem.
Hứa Gia Liên hoàn toàn không biết buổi sáng trong thôn đã xảy ra chuyện gì.
Hứa Tiểu Bảo kéo tay áo đại ca nhà mình, bụng đầy muốn thổ lộ nhưng giấu không được, "Đại ca ca đại ca, muội biết, huynh hỏi muội đi ~ "
Mấy đứa nhỏ Hứa gia đều rất cưng chiều tiểu muội trong nhà, Hứa Gia Liên đối xử với người muội muội này cũng là vừa cưng vừa chiều.
Hắn nghe vậy cười ngồi xổm xuống, giống như dỗ tiểu hài nhi hỏi: "Buổi sáng xảy ra chuyện gì nha?"
Nhìn hai huynh muội tương tác với nhau, Tiền Mộc Mộc nhàn nhạt cười cười.
Về phòng bếp bưng đồ ăn ra.
Cả gia đình bắt đầu ăn cơm trưa.
Mấy ngày nay ở chung, để mấy đứa nhỏ đối với Tiền Mộc Mộc buông xuống đề phòng, trên chuyện ăn cơm cũng không cần mời nữa.
Tất cả đều vùi đầu vào ăn cơm khô.
Rau trộn tai heo, Hứa Gia Thạch khen rồi lại khen.
Hứa Tiểu Bảo cũng học theo, nhẹ giọng khen ngợi.
Hứa Gia Liên giơ ngón tay cái lên, gật đầu tán thành.
Hứa Gia Tề luôn luôn không thích mở miệng nói chuyện, cũng không nhịn được mở miệng: "Nương, ăn ngon."
Nhìn từng khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, Tiền Mộc Mộc bỗng cảm thấy ngũ vị tạp trần, gắp cho mấy đứa nhỏ một đũa thức ăn, khuỷu tay không ngừng xoa xoa trái tim có chút buồn phiền.
Có thể là do sinh ra đã không có người nhà, thật ra nàng không thích quá mức thân thiết với người khác.
Vừa tới nơi này, biết có mấy đứa trẻ phải nuôi.
Nàng cũng chỉ là ôm thái độ tùy cơ ứng biến.
Cũng bởi vì như vậy, nàng mới có thể chú ý đến Tiểu Thạch Đầu hợp mắt nàng hơn một chút, mấy đứa khác đều là có thể xử lý tốt.
Tiểu Thạch Đầu nói như vậy là đã đánh thức nàng, cái nhà này không chỉ có một đứa trẻ, còn có những đứa trẻ khác cũng cần sự quan tâm và yêu thương giống như vậy...
Nhưng cũng chỉ là nghe một chút chứ không thật sự để trong lòng.
Tỉ mỉ nghĩ lại, nàng thật đúng là hỗn đản.
Rõ ràng luôn nói phải gánh vác trách nhiệm, nhưng trong lòng lại luôn do dự không yên.
Kỳ thực điều này cũng nói rõ, từ tận đáy lòng nàng không coi mấy đứa nhỏ này là người nhà của mình, thủy chung cho rằng mình là người ngoài, có thể bứt ra rời đi bất cứ lúc nào...
Ăn cơm trưa xong.
Hôm nay trời nóng.
Mấy đứa nhỏ cũng không ra ngoài, ở nhà hóng mát.
Tiền Mộc Mộc nghỉ ngơi một lát, đứng dậy gọi: "Tiểu Bảo, cùng ta đi đến nhà Tam gia gia của con một chuyến."
Hứa Tiểu Bảo đang may vá quần áo, nghe vậy thả kim trong tay xuống, hự hự chạy tới, ngửa đầu cười hỏi: "Nương, chúng ta đi nhà Tam gia gia làm gì ạ?"
Nhéo nhéo khuôn mặt tiểu nha đầu, Tiền Mộc Mộc dắt tay nhỏ của cô bé.
"Không phải con muốn học y sao, đến nhà Hứa tam thúc hỏi có sách dành cho người mới học không, nếu có thì mượn, không có thì ta lên trấn mua hai quyển."
Còn phải đặc biệt đi lên trấn mua...
Nhìn thấy nương để ý mình như vậy, trong lòng Hứa Tiểu Bảo rất vui mừng nhưng lại không khỏi thấp thỏm hỏi: "Nương, có phải con đã gây thêm phiền toái cho người hay không?"
Tiền Mộc Mộc xoa xoa đầu tiểu tử kia, cười khuyên giải: "Đây tính là thêm phiền toái gì? Con ngoan như vậy, sao có thể thêm phiền toái cho ta?"
Hứa Tiểu Bảo mím môi cười, rung đùi đắc ý.
"Vậy là tốt rồi."
Một đứa nhỏ, nghĩ cũng nhiều đấy.
Tiền Mộc Mộc có chút buồn cười.
Dẫn người đi ra ngoài.
Đi qua con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, lại xuyên qua mấy bờ ruộng, leo qua một đoạn sườn núi, đi đến nhà Hứa Tú Dương.
Đưa tay gõ vang cửa sân lớn.
Một lát sau, cửa viện mở ra.
Hứa Tú Dương thấy Tiền Mộc Mộc tới cửa, trên mặt lộ ra nụ cười, nhường sang một bên, "Buổi sáng ngươi xem bệnh cho Lý Hoa xong liền không thấy tăm hơi, ta còn định buổi chiều đi tìm ngươi hỏi một chút tình hình cụ thể."
Tiền Mộc Mộc kéo kéo tay tiểu nha đầu.
"Gọi người."
Hứa Tiểu Bảo ngọt ngào gọi: "Tam gia gia ~ "
Hứa Tú Dương cười hiền lành, liên tục gật đầu nói: "Tốt tốt, hài tử ngoan, mau vào ngồi."
Tiền Mộc Mộc đi vào nhà chính.
Thẳng thắn mà không kiêng kỵ, nói rõ ý đồ đến đây.
Hứa Tú Dương vừa nghe tiểu nha đầu cảm thấy hứng thú với học y, lập tức hào hứng, đi lục tung tìm sách y dành cho người mới học.
Qua một khắc đồng hồ, Hứa Tú Dương ôm tới một chồng sách, chậm rãi để lên trên bàn.
Tiền Mộc Mộc cầm lấy một quyển, vỗ vỗ lớp bụi đọng trên bìa sách.
"Khụ khụ khụ..."
Hứa Tú Dương che môi ho khan, có chút xấu hổ, "Đã lớn tuổi, rất nhiều chuyện không thể chú ý đến, trên giá sách cũng đã mấy năm rồi không sửa sang lại."
Nếu là thân thể nhanh nhẹn, ông ấy nhất định sẽ sửa sang lại.
Ai... Thật đáng tiếc.
Tiền Mộc lật ra, nhìn mấy lần.
Nội dung đều là nhận biết một ít thảo dược cùng giảng giải rất cơ bản, cũng thích hợp với tiểu nha đầu cái gì cũng không hiểu.
Tiền Mộc Mộc lấy ra ba quyển từ trong mười mấy quyển, dọn sạch bụi bên trên.
"Tam thúc, ba quyển này cho ta mượn nhé?"
Hứa Tú Dương tìm một cái ghế ngồi xuống, nghe vậy khoát tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Được, cầm hết đi cũng không sao."
"Những sách này đi theo ta giống như trân châu phủ bụi, còn không bằng để chúng nó phát huy tác dụng nên có."
Tiền Mộc Mộc mím môi.
"Tiểu Bảo đi con đường đến học y này cần phải có người dẫn đường, ta là một quả phụ, làm việc có nhiều bất tiện. Nếu nàng có thể bái dưới danh nghĩa của ngài, chắc hẳn có thể thuận tiện hơn một chút, không biết ý ngài như thế nào?"
Thế giới trong sách này, tuy nói dân phong tương đối cởi mở, nữ tử có thể ra vào sòng bạc, nhưng về cơ bản mà nói, địa vị của nữ tử vẫn rất thấp, làm việc vẫn sẽ có cảm giác bó tay bó chân.
Nếu có thể bái Hứa Tú Dương làm sư phụ, bất kể là khám bệnh hay là học y đều tốt hơn dưới danh nàng rất nhiều.