Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!

Chương 10: Chương 10 (Hoàn)




"Chiêu Chiêu, em chờ chút, anh về ngay."

Về… để nói lời chia tay sao?

Tôi bỗng không kiềm chế được cảm xúc: "Được… em đồng ý!"

"Đồng ý gì?"

"Đồng ý chia tay anh! Em ghét anh, huhuhu!"

Tôi dập máy rồi quăng điện thoại lên sofa.

Định bụng chuẩn bị khóc cho thật đã thì mấy anh thợ bắt đầu bê dàn loa lớn của tôi đi.

Quá đáng thật!

Đấy là quà sinh nhật anh trai tặng tôi, hai vạn tệ lận đấy!

Tôi vội vàng ngăn họ lại.

Mặt anh thợ ngơ ngác: "Cậu Lục nói là mang cả đồ của cô đi luôn."

Gì cơ?

Đúng lúc này, Lục Kỳ Niên về tới.

Anh bảo các thợ dọn đồ tiếp tục.

Tôi còn đang định hỏi thì anh đã chặn miệng tôi lại: "Anh muốn 'bao nuôi' em, vậy thì đương nhiên em phải dọn sang nhà anh ở. Cứ ở mãi chỗ em thì ra thể thống gì hả."

Đầu óc tôi lại bắt đầu không theo kịp.

Nhưng dưới “logic” của anh, tôi dứt khoát thu dọn nốt đồ đạc của mình.

Đợi đến khi tôi nằm trên giường trong căn biệt thự của anh thì vẫn còn ngơ ngác chưa hoàn hồn.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong căn biệt thự lớn, cảm giác như đang mơ vậy.

Có cô giúp việc và quản gia bưng bữa sáng tận đầu giường, bồn tắm lớn đã pha sẵn nước, bữa trưa do đầu bếp năm sao chế biến riêng, còn có vườn hoa rộng mênh mông, kèm trà chiều kiểu Âu…

Ai mà còn phân rõ là ai “bao” ai đâu chứ?

Anh trai tôi quả không lừa tôi.

Thì ra đây chính là cuộc sống giới thượng lưu.

Anh trai gọi điện cho tôi, giọng hơi lo lắng: "Chiêu Chiêu, em đắc tội với Lục Kỳ Niên rồi hả?"

Tôi cười tít mắt: "Không có đâu, anh đoán xem em đang ở đâu?"

Anh ấy còn chưa kịp đoán thì tôi đã không nhịn được bật mí:

"Em đang ở biệt thự của Lục Kỳ Niên đó, hihihi!"

Giọng anh lập tức trở nên vui vẻ: "Thật hả? Vậy là anh em mình thành công một nửa rồi."

"Còn anh với cái cô Tề kia thế nào rồi?"

"Anh đang ở nhà họ Tề gặp ba mẹ vợ đây."

Tôi cười trêu: "Úiii, gọi ngọt xớt thế này à?"

Đầu dây bên kia cười ha hả, rồi lại thấy lạ: "Thế thì lạ nhỉ, em với Lục Kỳ Niên tiến triển không tệ, sao hôm nay trên bàn ăn nó cứ như nhắm vào anh, suýt nữa làm anh bẽ mặt."

Nụ cười toe toét của tôi đơ lại, chợt nhận ra vấn đề then chốt. Là tôi đã đổ oan cho anh tôi… thành ra Lục Kỳ Niên mới hằn học với anh ấy.

Tôi chột dạ, vội vàng ậm ừ vài câu rồi cúp máy.

Khi Lục Kỳ Niên trở về, tôi không nhịn được mà lên tiếng năn nỉ: “Cưng à, nể mặt em được không, đừng chấp anh trai em nữa nhé?”

Anh ấy đưa tay đẩy nhẹ trán tôi đang rúc vào lòng anh làm nũng: “Anh trai em dạy hư em, đương nhiên anh phải dạy lại anh ta một trận.”

Cái “dạy” mà anh ấy nói… đúng là dạy thật, là giảng dạy.

Trong bữa tiệc gia đình nhà họ Lục, tôi tận mắt chứng kiến anh ấy khoanh tay nghiêm nghị đọc thuộc gia huấn nhà họ, còn anh tôi thì như học sinh tiểu học, gật gù như mổ thóc ở phía sau.

Người đàn ông này bụng đen thật đấy, nhưng sau này cũng vì cái hành động “giáo huấn” đó mà anh ấy đã phải trả một cái giá nho nhỏ.

Một hôm, Lục Kỳ Niên hỏi tôi có muốn một chiếc du thuyền không.

Mắt tôi sáng rực, gật đầu lia lịa.

Du thuyền đấy! Có thể lái ra biển lướt sóng, có thể câu mực tươi! Tôi từng xem trong tài liệu rồi, mực tươi chỉ cần chần sơ qua nước đã ngon không tả nổi, mực đen cũng thơm ngậy như socola. Nghĩ đến đó, tôi không kìm được li3m môi.

Anh ấy nhướng mày, bật cười: “Vậy mai đi với anh về nhà một chuyến, ba anh nói muốn tặng em một chiếc.”

“Thật sao!” Tôi phấn khích đến mất ngủ cả đêm.

Đến nhà chính họ Lục, tôi cố gắng thể hiện thật tốt. Chủ tịch Lục không ngớt lời khen tôi, phu nhân Lục cũng cực kỳ yêu quý tôi.

Nhưng khi rời khỏi biệt thự, chủ tịch Lục vẫn không nhắc gì đến du thuyền.

Tôi định mở miệng hỏi, nhưng lại thôi.

Lục Kỳ Niên nhìn ra tâm tư tôi, móc từ túi ra một chiếc chìa khóa: “Nhìn em kìa, cuống hết cả lên, còn sợ anh không tặng chắc?”

Tôi nâng niu chiếc chìa khóa trong tay, ngắm nhìn thật lâu.

Ngày xưa tôi cũng từng có một chiếc thuyền gỗ nhỏ, là quà của ông nội. Sau khi ông mất thì bác cả mang nó đi mất. Giờ đây, tôi lại có một chiếc thuyền rồi hihihi

Anh ấy lái xe đưa tôi ra cảng ngắm du thuyền.

Du thuyền to lắm, vẻ ngoài đã đủ khiến tôi choáng ngợp rồi.

Anh ấy dùng một dải ruy băng che mắt tôi lại, tôi tò mò hỏi: “Anh làm gì thế?”

“Bí mật.”

Sau đó anh ấy bế bổng tôi theo kiểu bế công chúa. Tôi hét lên một tiếng kinh ngạc.

Khi anh ấy đặt tôi xuống, tôi tháo ruy băng ra.

Trước mắt tôi là biển hoa rực rỡ trong lòng du thuyền, ánh nến lung linh, tiếng nhạc du dương, gió biển mát lành, màn đêm tĩnh lặng…

Một bất ngờ quá lớn khiến tôi ngẩn ngơ hồi lâu.

“Bảo bối, em còn định bắt anh quỳ bao lâu nữa?”

Tôi quay lại, thấy Lục Kỳ Niên đang quỳ một gối, tay cầm nhẫn, đôi mắt ánh lên nụ cười dịu dàng mê người.

Tôi lại bắt đầu lắp bắp: “Anh… anh cầu hôn sao… sao không nói trước cho em?”

“Ngốc ạ, cầu hôn làm sao mà nói trước được?”

Nước mắt tôi rưng rưng, lớn tiếng trả lời: “Em đồng ý!”

Anh ấy bật cười: “Anh còn chưa hỏi mà?”

“Vậy anh mau hỏi đi!”

Anh ấy thôi nụ cười, nghiêm túc nâng chiếc hộp nhẫn lên: “Thẩm Chiêu Chiêu, em có đồng ý lấy anh không?”

“Em đồng ý.”

Tiếng trả lời của tôi bị gió biển cuốn đi rất xa.

Có lẽ, 50 năm sau thì tôi vẫn sẽ nghe thấy tiếng của ngày hôm nay đấy.

Vẫn sẽ nhớ, ở tuổi hai 26, Thẩm Chiêu Chiêu đã được người mình yêu cầu hôn trên chiếc du thuyền mình thích.

Và khoảnh khắc ấy, chúng tôi đã có được hạnh phúc thật sự.

(Hoàn)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.