Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!

Chương 6: Chương 6




Lục Kỳ Niên: "Suỵt, cậu đừng lỡ miệng, nếu cô ấy biết thì sau này tôi còn biết đối diện với cô ấy thế nào?"

Cậu ấm?

Lục Kỳ Niên từng làm cậu ấm ở hội sở sao?

Tim tôi lại nhói thêm một chút.

Cùng là hai chữ nhưng một bên là phú quý ngút trời… còn một bên là đầy thương tổn.

Thôi, nếu tôi thực sự được gả vào hào môn thì để anh tôi nâng đỡ Lục Kỳ Niên lên vị trí của tôi đi.

Ít nhất… để anh ấy không còn phải đến hội sở làm cậu ấm nữa.

Tôi thật không nỡ rời xa Lục Kỳ Niên, gọi anh ấy ra khỏi phòng pha trà.

Trước mặt người khác tôi sẽ giữ vẻ nghiêm chỉnh, nhưng sau khi đóng cửa… Tôi ép Lục Kỳ Niên vào tường văn phòng, tai áp sát lồ ng ngực anh ấy, ngón tay len qua lớp áo vuốt v3 hông anh.

Đây là điểm cấm của anh ấy.

Anh ấy khẽ rên một tiếng rồi giữ lấy tay tôi, đưa lên môi hôn.

Giọng khàn khàn pha chút d*c vọng: "Sao vậy, Chiêu Chiêu?"

Nghĩ đến việc cơ thể tuyệt vời này sắp không còn thuộc về mình nữa, tôi bỗng thấy nghèn nghẹn.

"Không, không sao, chỉ là… nhớ anh quá thôi…"

Anh ấy bật cười khe khẽ: "Về nhà rồi hẵng nghịch, ở đây là công ty."

Tôi hơi tiếc nuối: "Sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội này nữa…"

Anh ấy nâng mặt tôi lên, khóe miệng rũ xuống, nheo mắt hỏi: "Có ý gì?"

Tôi không dám nhìn thẳng anh ấy, vội chữa lời: "Bởi vì… em sắp thăng chức rồi, sau này không còn làm chung tầng với anh nữa… Nhưng mà em có đề cử anh lên thay vị trí của em, vui không nào?"

Sự cảnh giác của anh ấy chợt tan biến, nở nụ cười ngốc nghếch.

Đồ ngốc.

......

Sắp hết giờ làm, tôi nhìn qua cửa sổ văn phòng, thấy Tề Tử Dao lại gần Lục Kỳ Niên, nói gì đó với anh ấy.

Lần này tôi không ngăn lại.

Đợi anh ấy làm quản lý Lục, rồi cưới Tề Tử Dao.

Một nhà hai người, ba bữa, bốn mùa… cũng rất tốt.

Tôi thu lại ánh mắt đầy lưu luyến, chuẩn bị nghênh chiến trận lớn tối nay.

Buổi tối, tôi cố ý đến chỗ stylist làm một kiểu tóc ra vẻ cô chủ chanh sả.

Trong gương, từng cử chỉ của tôi đều toát lên vẻ tao nhã.

Tại sao tôi lại chắc chắn cậu ấm nhà họ Lục nhất định sẽ thích tôi?

Bởi vì lời anh tôi chưa bao giờ sai.

Chủ tịch Lục muốn tác hợp tôi với thiếu gia Lục, một mặt để giữ chân một nhân tài như anh tôi, mặt khác vì cậu con út của ông ấy ăn chơi lêu lổng, cần người quản giáo.

Nghe nói, cậu thiếu gia đó từ nước ngoài về mang theo một đống thói hư tật xấu.

Vậy thì càng tốt, tôi rành chuyện quản người khác nhất mà, nhất định thu phục được tên công tử bột ấy.

Tôi và anh trai đến nhà hàng đã đặt trước sớm hơn giờ hẹn.

Vừa bước vào, lại gặp ngay Tề Tử Dao.

Tề Tử Dao nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc, còn tôi cũng nhìn cô ấy đầy nghi hoặc.

Damn, chuyện gì thế này?

Một thực tập sinh bình thường sao lại mặc nguyên bộ Chanel mùa mới nhất, toàn thân sang trọng chẳng kém gì mấy tiểu thư nhà giàu thế??

Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm?

Tề Tử Dao chỉ vào tôi hỏi: "Chị… chị là quản lý Thẩm sao?"

"Tề Tử Dao? Sao em lại ở đây?"

Tôi nhìn sang anh trai đang cười nịnh nọt, lòng đầy nghi ngờ gãi đầu.

"Cô Tề, đây là em gái tôi – Thẩm Chiêu Chiêu, hôm nay đến gặp mặt thiếu gia Lục."

Tề Tử Dao thu lại vẻ kinh ngạc, quay đầu bật cười.

Cái người đó phát hiện ra chuyện giữa tôi và Lục Kỳ Niên rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.