Dù sao, tình cảm bao năm qua cũng đã trở thành thói quen.
Anh nghĩ, có lẽ chỉ cần dỗ dành cô ấy một chút, mọi chuyện sẽ qua đi.
Anh không hề biết rằng, sẽ không còn lần sau.
Những bông hoa anh định mua sẽ không bao giờ được cô nhận nữa.
…
Đêm đã khuya, khu chung cư chìm trong yên tĩnh.
Anh ngẩng đầu, lần đầu tiên… ánh đèn chờ đợi anh bao năm nay không còn sáng.
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác chột dạ và sợ hãi như cơn sóng lớn ập đến, nhấn chìm anh.
Anh không cam tâm, mở cửa bước vào.
Trong giây phút bật đèn lên, người phụ nữ từng ngồi trên sofa đợi anh đã không còn.
Chỉ còn lại một căn nhà tan hoang, đổ nát.
Mọi thứ đều bị đập nát thành từng mảnh.
Ngôi nhà từng ấm áp, sạch sẽ và đầy ánh sáng, giờ đây không còn gì cả.
Lần đầu tiên trong đời, Lục Kỳ Niên cảm thấy hoang mang, luống cuống.
Anh điên cuồng gọi điện cho Thẩm Gia Nghi.
Không ai nghe máy.
Anh lên mạng tìm kiếm xem số bị chặn thì khi gọi sẽ như thế nào.
Thật may, cô chưa chặn anh.
Lòng anh tạm thời bình ổn đôi chút.
Anh nghĩ cô chỉ đang giận dỗi.
Ban đầu, anh còn kiên nhẫn, muốn dỗ dành cô.
Nhưng bất kể nhắn gì, đều chẳng nhận được hồi âm.
Anh tức giận, nghĩ thầm:
“Để xem cô ấy mạnh mẽ được bao lâu. Chẳng lẽ đến lúc sinh con cũng không thông báo cho mình sao?”
Ngôi nhà giờ đã không thể ở được nữa.
Anh vào phòng ngủ lấy vài bộ quần áo.
Lúc đi ngang qua cửa, một chiếc bánh kem tan chảy nằm trong góc.
Nó đã vỡ nát, méo mó, chỉ còn lại vỏ hộp là nguyên vẹn, gợi nhớ rằng…
Đây là loại bánh kem mà anh thích nhất.
Nhưng vì phải xếp hàng rất lâu, nên anh hiếm khi mua.
Hôm nay nhiệt độ lên tới 31 độ.
Thẩm Gia Nghi với cái bụng bầu lớn như vậy, đã xếp hàng bao lâu?
Cô đã vất vả mang nó về nhà thế nào?
Anh không dám tưởng tượng.
Như có ma xui quỷ khiến, Lục Kỳ Niên quỳ xuống, đưa tay quệt một chút kem tan từ chiếc bánh trong túi ra nếm thử.
Nhưng tất cả những gì anh ta nếm được chỉ là vị đắng ngắt.
Lẽ nào kem tan ra lại đắng như vậy sao?
Lục Kỳ Niên không biết.
Thứ đắng chát không phải là chiếc bánh kem, mà là trái tim một người phụ nữ đã bị đập nát, chà đạp và vỡ vụn.
Mấy ngày liền, anh ta không thể liên lạc được với Thẩm Gia Nghi.
Bạn bè khuyên anh ta nên tìm cô ngay, kẻo sau này hối hận không kịp.
Anh ta cứng giọng nói:
“Nếu cô ấy muốn cứng rắn thì cứ cứng rắn đến cùng. Cô ấy đã 30 tuổi rồi, chẳng lẽ còn giống như mấy cô gái ngoài 20 tuổi, chưa hiểu chuyện hay sao?”
“Cô ấy đã ở nhà ba năm rồi, thế giới bên ngoài sớm đã thay đổi. Để rồi khi nếm đủ khổ sở, cô ấy sẽ tự tìm về tôi thôi.”
Người bạn nhìn anh ta, im lặng một lúc lâu, rồi chỉ nói: