Ngày Anh Trở Thành Người Xa Lạ

Chương 18: Chương 18




Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt bà.

Cúi đầu húp canh.

Canh hầm rất ngon, là gà ta nên vị ngọt thanh tự nhiên.

Nhưng tôi thực sự không có khẩu vị, cố gắng lắm cũng chỉ ăn hết một bát, lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Mẹ đứng dậy thu dọn bát đ ĩa.

Bất ngờ, một giọt nước mắt rơi xuống mặt tôi.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe, ngập tràn nước mắt của bà.

Tôi không phân biệt được, nước mắt trên mặt mình là của bà hay của tôi.

Bà nhẹ nhàng ôm tôi, giọng run rẩy:

“Con khổ quá rồi, Thẩm Gia Nghi… Con cứng đầu quá, chuyện lớn như vậy mà con không nói với mẹ… Sao con không nói với mẹ chứ! Chịu khổ thế này, nếu cơ thể con xảy ra chuyện thì phải làm sao?”

“Con nói rồi, mẹ có đồng ý không?”

Tôi nhắm mắt, bất lực trả lời.

Bà sững người, cơ thể cứng đờ, cúi đầu nhìn tôi.

Tôi không nhìn bà, chỉ tiếp tục nói:

“Mẹ đã tha thứ cho người đàn ông tồi tệ đó rồi, chẳng phải sao? Con không muốn…”

“Không muốn gì?”

“Không muốn sau này chính con phải hối hận. Không muốn một ngày nào đó lại trút giận lên đứa trẻ. Không muốn nó phải sống trong nghi ngờ, oán hận và dằn vặt vì sự tồn tại của chính mình.”

Nói xong, tôi đứng dậy, lê bước về phòng.

Tôi cố gắng giữ vững tinh thần, xử lý một số vấn đề với luật sư.

Khi tôi ra ngoài, trong bếp vẫn còn món ăn ấm nóng chờ sẵn.

Vừa ăn được vài miếng, tôi lại nhận được điện thoại từ Lục Kỳ Niên.

Giọng anh ta đầy bực tức:
“Thẩm Gia Nghi, cô còn biết xấu hổ không? Vì chút tiền mà để mẹ cô lớn tuổi như vậy đến nhà tôi làm loạn là sao?”

“Mẹ tôi có sao không?”

“Có thể có chuyện gì? Nhà cô điên như vậy, ai mà dám đụng vào.”

Tôi lập tức lái xe đến nhà bố mẹ Lục Kỳ Niên.

Khi đến nơi, tôi thấy mẹ tôi đã đập phá căn nhà đến mức tan hoang.

Bảo vệ và cảnh sát đều đã có mặt.

Trên mặt Lục Kỳ Niên đầy vết cào xước, cha mẹ anh ta cũng chẳng khá hơn.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng chắn trước mẹ mình, sau đó nắm tay bà dẫn về nhà.

Tóc bà rối bù, quần áo rách tả tơi, trên người đầy vết thương.

Tôi đề nghị đưa bà đến bệnh viện, nhưng bà không đồng ý.

Cuối cùng, tôi đành phải đưa bà đến phòng khám gần đó để xử lý vết thương.

Trời bất ngờ đổ mưa.

Mẹ tôi vội vàng cởi chiếc áo khoác duy nhất quàng lên đầu tôi, kéo tôi đứng dưới mái hiên.

Bà vội vàng chạy đi mua một chiếc ô từ cửa hàng tiện lợi gần đó.

Tôi hỏi bà:
“Sao mẹ không mua hai chiếc?”

Bà trách móc tôi:
“Về đến nhà ngay rồi, dính chút mưa có sao đâu. Quan trọng là con…”

Tôi không nói gì, cũng không bước đi.

Bà lo lắng hơn:
“Con à, giờ con có thể để lạnh thấm vào người sao?”

Cuối cùng, bà thở dài, lại quay vào mua thêm một chiếc ô nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.