Ngô Thiên Tri Xuân Lai

Chương 5: Chương 5




Không ngừng có người lén lút quan sát nàng, thậm chí có người nhìn đến mức thất thần.

Vân Kiểu nhận ra ánh mắt nóng bỏng kia, nhíu mày, ngẩng lên nhìn.

Khi chạm mắt đối phương, nàng mới phát hiện đó là đại tướng quân tân nhiệm – Tần Chí An, người được Hoàng đế sủng ái.

Nàng lập tức thu lại ánh mắt.

Không ngờ giây tiếp theo, người nọ lại nhân lúc có hơi men, trực tiếp đứng dậy, giữa bao ánh nhìn chòng chọc, chắp tay nói với Tạ Duẫn Khâm: “Tạ thế tử, tại hạ vừa mới hồi kinh, bên cạnh đang rất thiếu người, không biết ngài có thể ban cho ta vị nha hoàn bên người ngài được không?”

Vân Kiểu kinh sững tại chỗ.

Nàng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh băng của Tạ Duẫn Khâm quét qua người mình, trong lòng không khỏi kêu khổ.

Nàng nghĩ, sau khi về phủ, không biết mình sẽ bị trừng phạt thế nào đây...

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng lại nghe thấy giọng điệu đầy bỡn cợt của hắn: “Nàng ta tên Vân Kiểu, là nha hoàn hầu giường của ta. Ngươi thích? Vậy thì tặng ngươi đấy.”

 

  4

Nghe thấy Tạ Duẫn Khâm muốn đem mình tặng cho người khác, Vân Kiểu nhất thời không kịp phản ứng.

Trước đây cũng từng có chuyện như vậy xảy ra. Nàng vẫn nhớ lần đó, Tạ Duẫn Khâm chỉ nhướng mày một cái, lập tức không chút khách khí mà đá kẻ kia lăn xuống đất.

Sau đó, hắn đứng trên cao lạnh lùng buông một câu: “Nàng là của ta. Ngươi là cái thá gì mà cũng dám mơ tưởng?”

Hồi ấy nàng còn ngây thơ, cứ tưởng sự sủng ái của Tạ Duẫn Khâm chính là yêu thương.

Nhưng bây giờ nàng đã tỉnh táo, biết rõ trong mắt hắn, nàng chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hầu hạ.

Chỉ là… nàng vẫn luôn nghĩ, mình ít ra cũng chiếm được một chút vị trí trong lòng hắn…

Ít nhất, không đến mức bị đối xử như bây giờ, bị đem ra làm quà tặng một cách dễ dàng.

Sắc mặt Vân Kiểu trắng bệch.

Tần Chí An vui mừng quá đỗi, bật cười sảng khoái: “Thật sự đa tạ Thế tử đã nỡ chia sẻ!”

Vân Kiểu ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Duẫn Khâm nâng chén cùng người kia chạm ly từ xa.

Thấy mọi chuyện sắp thành, nàng bỗng nhiên quỳ xuống, nghiến răng mở lời: “Thế tử gia…”

Nàng đành phải nói ra chuyện mình đã tự chuộc thân.

Dù biết chắc Tạ Duẫn Khâm sau khi biết chuyện sẽ nổi trận lôi đình, có lẽ nàng cũng chẳng còn cơ hội rời đi nữa.

Nhưng đúng lúc này, Tề Uyển Hề bất ngờ kéo lấy tay Tạ Duẫn Khâm, khuyên nhủ: “Thế tử! Vân Kiểu đã hầu hạ chàng lâu năm, sao có thể nói tặng là tặng ngay được?”

Tạ Duẫn Khâm lúc này mới có phản ứng khác. Hắn nắm lấy tay nàng ấy, nhẹ nhàng vỗ về.

“Phu nhân nói đúng.”

Hắn lại ngước mắt, tùy tiện nói với Tần Chí An: “Phu nhân ta có tình cảm sâu đậm với nha hoàn này. Tần tướng quân, đổi người khác đi.”

Vân Kiểu thở phào nhẹ nhõm, nghẹn giọng nói: “Tạ ơn Thế tử, Thế tử phi đã chịu lưu lại nô tỳ.”

Sau bữa tiệc ấy, chẳng mấy chốc đã đến ngày mười chín tháng Chạp.

Hôm nay là sinh thần của Tạ Duẫn Khâm.

Vân Kiểu dự định như mọi năm, nấu cho hắn một bát mì trường thọ.

Đây đã thành thói quen của nàng.

Năm đầu tiên nàng được đưa về Hầu phủ, nàng phát hiện trong yến tiệc sinh thần, Tạ Duẫn Khâm hầu như chẳng động đũa.

Nàng lo lắng, bèn tự ý xuống bếp nấu một bát mì trường thọ.

Tạ Duẫn Khâm dù khinh miệt hừ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn ăn.

Sau khi ăn xong, hắn ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp: “Mùi vị này giống hệt mì do mẫu thân ta làm… Có hương vị của quê nhà.”

Thế nên từ đó về sau, mỗi năm đến sinh thần của Tạ Duẫn Khâm, Vân Kiểu đều tự tay nấu cho hắn một bát mì.

Khi nàng đi về phía phòng bếp, chợt nghe có người đang bàn tán.

“Hôm trước ra phố, ta nghe được một chuyện thú vị lắm, liên quan đến Tần Chí An— vị đại tướng quân tân nhiệm đấy.”

“Có ai mà chưa nghe chứ! Mấy ngày trước đi săn mùa đông, đường đường là võ tướng mà lại ngã ngựa, gãy mất một tay!”

“Thế tử gia của chúng ta mới oai phong làm sao, săn được nhiều thú nhất, lại còn nhận được thánh thượng ban thưởng. Cả phủ chúng ta cũng được thơm lây!”

Tần Chí An?

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Vân Kiểu thoáng ngây người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.