Tạ Duẫn Khâm liếc nàng thêm một cái, không hiểu sao lại thấy nụ cười ấy chướng mắt đến lạ.
Hắn bật cười lạnh: "Ngươi cũng biết thức thời. Đã vậy, sau này đừng mơ tưởng những điều không nên nghĩ nữa."
Vân Kiểu lặng người nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, sống mũi bất giác cay cay.
Mơ tưởng…
Hắn nói đúng.
"Mãi mãi ở bên cạnh Tạ Duẫn Khâm" chẳng phải chính là điều viển vông nhất hay sao?
May mà nàng đã sớm từ bỏ suy nghĩ ấy.
Buổi chiều, sau khi dùng bữa chay trong chùa, mọi người chuẩn bị hồi phủ.
Hôm nay, hương khói ở Vân Giác Tự thịnh vượng hơn hẳn.
Dòng người chen chúc, ngay cả người trong Hầu phủ cũng khó tránh khỏi bị cuốn theo.
Vân Kiểu bỗng dâng lên một cảm giác bất an, định đề nghị ở lại nghỉ ngơi một lát.
Nhưng ngay khoảnh khắc nàng xoay người, lại thấy sau lưng Tạ Duẫn Khâm xuất hiện một nam nhân mặc áo vải thô.
Lưỡi dao lóe sáng, kẻ đó rút ra một con dao găm, đâm thẳng về phía hắn.
Vân Kiểu hoảng hốt hét lên: "Thế tử, cẩn thận!"
Chẳng biết sức mạnh từ đâu xuất hiện, nàng lập tức lao đến, đẩy mạnh hắn ra.
Khoảnh khắc tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy một luồng băng lạnh xuyên thấu cơ thể.
Lần nữa tỉnh lại, ý thức Vân Kiểu đã rõ ràng, nhưng đôi mắt vẫn không mở ra được.
Bên tai, có người đang thấp giọng bẩm báo.
“Vân cô nương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vì mất máu quá nhiều, đứa bé trong bụng không giữ được. Xin Thế tử nén bi thương.”
Vân Kiểu nghe xong, sững sờ. Nỗi đau trong lòng còn chưa kịp dâng trào thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt của Tạ Duẫn Khâm.
“...Cũng tốt, đỡ được không ít phiền phức.”
Lời này như sấm sét đánh thẳng vào tim nàng.
Cơn đau trên thân thể bùng lên, như một lưỡi dao vô hình đâm thấu vào tận xương tủy.
Nàng đột ngột mở mắt.
Tạ Duẫn Khâm lập tức phát hiện, tiến đến bên giường, nhưng khi nhìn vào mắt nàng, hắn lại thấy một khoảng trống rỗng đến đáng sợ.
Hắn biết nàng đã nghe thấy câu nói vừa rồi.
Khoảnh khắc ấy, lòng hắn dâng lên một cơn bối rối khó hiểu, nhưng cuối cùng vẫn đè nén cảm xúc, lạnh nhạt chất vấn.
“Đã có thai, vì sao không nói?”
Vân Kiểu im lặng hồi lâu, cuối cùng thở ra một hơi yếu ớt: “Đứa trẻ này vốn không nên tồn tại. Giờ nó chết để bảo vệ gia, cũng coi như có chỗ tốt để đi.”
Tạ Duẫn Khâm sững lại, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng lại cúi xuống, hiếm hoi giúp nàng kéo lại chăn, lạnh nhạt nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Vân Kiểu nhắm mắt, không nói gì thêm.
Sau đó, Tạ Duẫn Khâm ra lệnh cho nàng an tâm dưỡng bệnh, khi chưa khỏe thì không cần hầu hạ.
Ngày nào cũng có đại phu đến thăm khám, đôi khi Tề Uyển Hề cũng ghé qua.
Ngày Hai Mươi Sáu tháng Chạp, Vân Kiểu cuối cùng đã có thể xuống giường đi lại.
Nàng ngồi một lát trong sân, rồi trở vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trước kia, Hầu phủ là chốn bình yên của nàng, chỉ cần được ở bên Tạ Duẫn Khâm, nàng đã thấy an tâm.
Nhưng giờ đây, khi sắp được rời đi, nàng mới thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Gấp bản đồ lại, thu dọn bạc tiền, buộc chặt hành lý, nàng cầm lên miếng ngọc bội mà Tạ Duẫn Khâm từng tặng.
Ngay lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, cơn gió lạnh lùa vào.
Trái tim Vân Kiểu giật thót, nàng vội quay đầu lại, liền thấy Tạ Duẫn Khâm đang đứng nơi ngưỡng cửa.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn quét qua hành lý trải trên bàn, giọng lạnh lùng cất lên.
“Thu dọn đồ đạc? Ngươi muốn đi sao?”
7
Tim Vân Kiểu đập dồn dập như trống trận, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh lạ thường.
Nàng cúi đầu, hành lễ rồi giải thích: “Nô tỳ chỉ đang thu dọn đồ cũ, bọc lại bằng vải để đỡ bám bụi.”
Thấy nàng không có gì khác thường, Tạ Duẫn Khâm cũng không nghi ngờ, đi đến bàn ngồi xuống.
Vân Kiểu pha trà cho hắn, sau đó hai tay dâng lên miếng ngọc bội, thái độ ngoan ngoãn, kính cẩn.
“Khi nô tỳ dọn dẹp, tìm thấy miếng ngọc này. Nghĩ rằng đây là vật cũ của phu nhân Thế tử gia, đáng lẽ nên giao lại cho người thích hợp bảo quản.”
Tạ Duẫn Khâm mặt không cảm xúc, chân mày đã thoáng hiện vẻ không vui, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Ngẩng đầu lên.”
Vân Kiểu lập tức làm theo, mắt vẫn rũ xuống, nhưng tay cầm ngọc lại không hề động đậy.