Ngọc Hà - Vân Phù Phù

Chương 65: Chương 65




 

Ngay khoảnh khắc nàng ôm bụng nôn mửa, gương mặt của Tạ Quân liền trầm xuống, quai hàm siết chặt, sắc mặt biến đổi liên hồi. Cuối cùng, hắn chỉ lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, hít sâu một hơi rồi trầm giọng phân phó:

"Đi, mời Lý thái y tới ngay."

Ngọc Hà, nàng tốt nhất đừng để ta biết được nàng vì tiếp xúc với ta mà sinh ra chán ghét đến mức muốn nôn mửa!

Chẳng bao lâu sau, Lý thái y xách hòm thuốc, tất tả chạy đến. Lúc này, Ngọc Hà đã nôn sạch những gì vừa ăn ra ngoài, bị nam nhân kia ngang ngược bế thẳng trở về giường nghỉ.

Dù nàng đã giải thích rằng chỉ vì buổi sáng lỡ ăn quá nhiều đồ dầu mỡ nên mới sinh bệnh, hắn vẫn cứng đầu không chịu tin.

Lý thái y đưa ba ngón tay đặt lên cổ tay nàng bắt mạch, chỉ chốc lát đã thu tay lại, nghiêm cẩn thưa:

"Phu nhân chỉ vì ưu phiền uất kết trong lòng, khiến khí huyết trì trệ, thêm vào sáng sớm dùng quá nhiều thức ăn dầu mỡ mà tổn thương tỳ vị, mới sinh ra nôn mửa. Hạ quan sẽ kê mấy thang thuốc dưỡng vị điều khí là ổn. Có điều, phu nhân vốn tỳ vị yếu kém, về sau cần phải phối hợp thêm dược thiện, từ từ điều dưỡng mới mong hồi phục."

Nghe được kết luận rằng Ngọc Hà chỉ vì tỳ vị bất ổn, chứ không phải vì chán ghét hắn mà sinh bệnh, khí lạnh quấn quanh người Tạ Quân mới chịu tan đi, sắc mặt cũng dịu lại đôi phần.

"Thân thể ta không có gì đáng ngại."

Ngọc Hà lạnh lùng phản bác, ánh mắt thản nhiên đối mặt với hắn, ngữ khí đầy cứng cỏi:

"Ta không cho rằng thân thể mình có vấn đề gì cần phải làm lớn."
"Đã sinh bệnh, vậy mấy ngày tới nàng không cần đến Vinh Xuân Đường nữa. Đợi khi thân thể khỏe hẳn rồi hãy quay lại."

Hắn cố chấp ra lệnh.

"Nếu thân thể nàng thật sự không có gì đáng ngại, vậy tại sao lại nôn mửa?"

Tạ Quân nheo mắt, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, thấp giọng nói, ẩn ẩn lộ ra một tia đau đớn:

"Ưu kết trong lòng, không phải vẫn còn đang trách ta cắt đứt đôi cánh của ngươi, từ đó oán hận ta sao?"

Hắn cúi đầu, ngữ điệu mềm đi đôi chút:

"Nàng cứ an tâm nghỉ ngơi. Đợi thân thể dưỡng tốt rồi, hãy lo đến chuyện y quán."

"Ta đã nói thân thể ta không ngại gì cả. Huống hồ, ngươi há quên rồi sao, ta cũng là một đại phu, lẽ nào bản thân mình lại chẳng hiểu rõ hơn người khác?"

Ngọc Hà thấy hắn vẫn giữ dáng vẻ bá đạo, không chịu nhượng bộ, trong lòng như có ngọn lửa bùng lên, mắt đối mắt nhìn thẳng, từng chữ từng câu chất vấn sự thất tín của hắn:

"Tạ Quân! Làm người sao có thể trở mặt vô thường như ngươi! Nếu ngay từ đầu đã không thể làm được, thì chẳng nên đem hiệu thuốc đó tặng cho ta. Còn bây giờ ngươi đang làm gì?"

"Người thất tín, còn tệ hơn kẻ lừa đò qua sông!"

"Ta chưa từng có ý nuốt lời, chỉ muốn chờ nàng dưỡng thân cho tốt rồi hãy trở lại Vinh Xuân Đường mà thôi."

Tạ Quân vươn tay, cẩn thận vén lại góc chăn cho nàng, giọng điệu lãnh đạm mà cương quyết:

"Nếu nàng mong sớm ngày quay về Vinh Xuân Đường, vậy trước tiên phải dưỡng khỏe thân mình. Trừ phi nàng cam lòng vì thân thể suy nhược mà ba ngày hai bận nằm bẹp ở nhà."

Lời hắn nói ra không mang theo chút ý tứ thương lượng nào, chỉ toàn mệnh lệnh áp đặt, không cho phép phản bác.

"Ngọc nương, đừng lúc nào cũng nghĩ ta là kẻ xấu, được không?"

Câu cuối cùng, hắn còn tỏ ra như thể mình đang che đậy lỗi lầm bằng lớp vỏ bọc tự cho là tốt đẹp kia.

Thật là, vừa ghê tởm, vừa giả dối đến cực điểm.

Vì gần đây Ngọc Hà bị lệnh cấm ra khỏi cửa, mọi tin tức về Vinh Xuân Đường đều phải nhờ Tạ Uyển Nhi miệng truyền tai kể lại. May mà Tạ Quân cũng chưa đến mức cuồng loạn mà thu hồi y quán.

Tựa hồ thiếu vắng nàng, nơi đó cũng chẳng mảy may lay động.

Từ ngày Lý thái y kê cho nàng những món dược thiện dưỡng vị nhuận âm, mỗi sớm Tống ma ma cùng Minh Nguyệt đều phải canh chừng nấu một bát, ép nàng uống cho bằng được.

Nếu nàng kháng cự, lập tức tố cáo lên Tạ Quân, đợi đến đêm hắn về sẽ đích thân trông chừng bắt nàng uống cho hết.

Bước vào tháng Chín, khi từng chùm lựu đỏ rực trĩu cành, nghe đâu quả lựu rất tốt cho tỳ vị, Tạ Quân liền sai người khiêng từng giỏ từng giỏ lựu chuyển vào trong viện nàng.

Thành ra mỗi ngày, ngoài phải uống một bát dược thiện, nàng còn phải ăn thêm nửa quả thạch lựu.

Tạ Uyển Nhi bưng chén lựu đã tách hạt đưa qua, dịu giọng an ủi:

"Tẩu tẩu, tỷ không cần lo lắng. Các học đồ và đại phu ngồi đường của Vinh Xuân Đường đều đã tìm được cả rồi. Đại ca không cho tỷ ra ngoài, chắc chắn chỉ vì lo cho sức khỏe của tỷ thôi."

Ngọc Hà trong lòng tự hiểu, thân thể mình vốn dĩ không hề có gì trở ngại; nếu có bệnh, e chỉ có thể là kẻ kia mới đúng.

Thế nhưng nàng chỉ yên lặng nhận lấy chén lựu, rồi cúi đầu, từng hạt từng hạt nhẫn nhịn nuốt xuống.

Nàng chưa từng nghĩ một vật vốn ngọt ngào như thạch lựu, lại có thể trở nên khó ăn đến mức ghê tởm như vậy, khiến người ta chỉ muốn nôn thốc.

Trong thư phòng, các nhân vật chủ chốt nhà họ Tạ đang hội tụ, ai nấy đều phẫn nộ, đồng lòng chỉ trích những hành động gần đây của Yến Đế trên triều đình:

"Gia chủ, dạo này bệ hạ thật sự càng lúc càng quá đáng! Không chỉ chèn ép những lão thần từng dốc sức phò tá hắn đăng cơ, mà còn ngầm nâng đỡ đám đối địch để đối kháng với chúng ta. Hắn coi như đã mọc đủ lông cánh, liền xem thường công thần, ra sức chèn ép, toan tính bẻ gãy tay chân chúng ta sao?"

"Nếu cứ để bệ hạ mặc sức làm càn thế này, chỉ sợ rằng..."

Phần sau câu nói, chỉ còn lại một tiếng thở dài nặng trĩu, hóa thành ưu sầu lan đầy thư phòng.

Từ xưa tới nay, bất kỳ đế vương nào khi đã ngồi vững ngai vàng cũng đều không cho phép bất kỳ thế gia nào độc bá thiên hạ.

Dẫu có là ngoại thích thân tộc, cũng không ngoại lệ, huống hồ chỉ là bầy thần tử có công theo rồng mà thôi.

Đây chính là bản tính đế vương: Bạc tình, tuyệt nghĩa, hiểm ác như chim ưng, lạnh lẽo như sương sớm.

Trong lúc đó, Thanh Sơn biết thừa tướng đang cùng vài vị đại nhân bàn bạc chuyện hệ trọng nơi thư phòng.

Nhưng từ trước, Thừa tướng đã từng dặn dò: mọi việc liên quan đến phu nhân đều phải đặt lên hàng đầu.

Huống hồ, đây lại là lần đầu tiên phu nhân đích thân sai người đưa tới chén chè ngọt.

Thấy chuyện này quan trọng, Thanh Sơn không dám chần chừ, lập tức đến cửa, gõ nhẹ hai lần rồi mới lên tiếng:

"Thừa tướng, phu nhân đã dặn dò, sai thuộc hạ mang chè đến cho ngài."

Nhận được sự đồng ý, Mặc Vũ mở cửa đón lấy chiếc khay gỗ mun từ tay Thanh Sơn, từ chối không để y nhìn thấy một góc của thư phòng.

Mặc Vũ đặt chiếc chén chè xuống bàn, rồi như bóng ma, lặng lẽ rút lui vào nơi tối tăm.

Những người trong nhà họ Tạ nhìn chén chè, chắc chắn không thể không nhớ lại chuyện phu nhân từng bỏ trốn vào ngày đại hôn, gây ra sóng gió khắp thành, chuyện ấy đã khiến bao người bàn tán không ngừng. Dù đã qua rất lâu, nhưng mỗi khi nhắc lại, người ta vẫn cảm thấy thú vị.

Họ vốn nghĩ gia chủ là người lạnh lùng, vô cảm, ai ngờ ngay cả người quân tử ấy cũng có thể bị hạ bệ, mà lại là do một nữ tử bình thường, chẳng có gì đặc biệt.

Ánh mắt Tạ Quân dừng lại trên chén chè, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi, bỗng dưng khẽ cười một tiếng.

Thật hiếm khi thấy nàng cúi đầu trước hắn như thế.

Sau khi họ rời đi, Tạ Quân nâng chiếc chén đựng chè hạt sen ý dĩ không phải do nàng tự tay nấu, dùng thìa sứ dài từng thìa từng thìa múc uống.

Kỳ lạ. Dù hắn không ưa đồ ngọt, nhưng chén chè này dù không phải nàng trực tiếp nấu, những cũng do nàng tự tay gửi đến, là món quà duy nhất nàng gửi cho hắn.

Không lâu sau, chén chè không đầy ấy đã được hắn uống cạn sạch.
Những thứ hắn có được từ nàng quả thực là quá ít ỏi, mà những thứ ấy cũng đều là do hắn không từ thủ đoạn mà cướp lấy. sau đó chờ xem hắn có đến hay không.

Nhưng khi trời đã hoàn toàn tối sầm, ngay cả khi trong phòng đã thắp đèn nến, mà hắn vẫn không trở về, thì không khỏi cảm thấy lo lắng, sợ rằng tối nay hắn sẽ không về, hoặc lại nghỉ ngơi trong thư phòng. Nàng muốn Minh Nguyệt và mọi người xem cuộc họp mặt đã kết thúc chưa, thì đúng lúc đó, cánh cửa đóng chặt bỗng mở ra.

Một bóng dáng cao lớn vững chãi bước vào, đôi chân bước trên ánh trăng mỏng manh, khiến trái tim nàng hẫng một nhịp.

Tạ Quân bước vào nhưng không nhìn nàng, mà tự mình tháo bỏ lớp áo ngoài rồi nằm xuống giường, điều này lại khiến trong lòng Ngọc Hà dâng lên một ngọn lửa giận dữ, suýt chút nữa khiến nàng mất hết lý trí.

Ngồi bên bàn gỗ trầm khảm hoa văn xoắn ốc, Ngọc Hà cố gắng bình tĩnh lại, mở miệng lạnh lùng: "Thân thể của ta đã hoàn toàn khỏe lại, ngày mai Vinh Xuân Đường sẽ khai trương, là chủ nhà của nơi đó, ta phải đến tận nơi, không thể không có mặt."

Lời nàngnói ra, nhưng vẫn không nhận được phản hồi. Chỉ có những tia lửa lách tách bắn ra từ ngọn nến đang cháy.

Ngọc Hà cảm thấy bị sự lạnh lùng đột ngột của hắn làm cho da đầu tê dại, khi định mở miệng lần nữa, thì người đàn ông nửa tựa trên giường bỗng nhiên mở mắt, vươn tay về phía nàng: "Đến đây."

Ngọc Hà đứng dậy, tiến lại gần giường, chưa kịp tới gần thì đã bị hắn ôm chặt lấy, đẩy nàng ngồi vắt ngang lên hông hắn. Bàn tay rộng lớn của hắn chạm vào eo nàng, xoa nhẹ như đang tận hưởng: "Chắc chắn thân thể đã khỏe lại rồi chứ?"

Câu nói của hắn chẳng khác gì một mũi tên trúng hai đích, mà qua lớp chăn mỏng, Ngọc Hà cảm nhận được rõ ràng hắn định làm gì.
Lúc này, lựa chọn duy nhất trước mắt nàng chỉ có hai.

Một là từ chối yêu cầu của hắn, không thể đến Vinh Xuân Đường.
Hai là đồng ý.

Giống như nhiều lần trước, mỗi lần hắn bảo nàng chọn, nói là có hai lựa chọn, nhưng thực ra chỉ có một.

Biết rõ bản thân không thể phản kháng lại, Ngọc Hà từ từ gật đầu, nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cơn sóng gió sắp ập đến. Nhưng ngay lúc đó, cô cảm thấy một chiếc áo khoác được phủ lên người, và ngay sau đó, cơ thể nàng bị hắn ôm bổng lên, rồi bước ra ngoài.
Hoảng sợ, nàng vươn tay ôm lấy vai hắn, tức giận cùng run rẩy: "Tạ Quân, buông ta xuống, ngươi muốn mang ta đi đâu?"

"Làm chuyện đã hứa với nàng lần trước, khi nàng khỏe lại, ta sẽ đưa nàng đi thăm An An."

Mãi đến khi Ngọc Hà bị ôm lên xe ngựa, đi đến khu nhà trọ trong Quốc Tử Giám, nàng vẫn cảm thấy như đang mơ, không thể tin được.

Khi An An chuẩn bị đi ngủ, nghe nói mẫu thân đến thăm mình, cậu còn tưởng bị đùa bỡn, nhưng trong lòng lại có chút hi vọng, liệu có phải mẹ thật sự sẽ đến không?

Nghĩ đến khả năng đó, An An vội vàng chạy ra ngoài, không kịp mang giày, chân trần chạy vội đi.

Khi cậu chạy ra ngoài, dụi mắt nhìn kỹ, thật sự nhìn thấy mẫu thân đứng ở ngoài, cậu như không thể tin nổi, cứ ngỡ mình đang trong một giấc mơ.

Cho đến khi An An cảm nhận được hơi ấm từ mẹ, mùi hương nhẹ nhàng mà an yên phát ra từ người nàng, cậu mới cuối cùng xác nhận rằng đây hoàn toàn là sự thật.

Là mẹ, mẹ thật sự đến thăm cậu.

"Không ngờ mẹ lại đến thăm An An vào giờ này phải không, có làm con thức giấc không?" Ngọc Hà vốn nghĩ kẻ đó chỉ nói đùa, không ngờ lại là thật, cuối cùng, nỗi nhớ trong lòng nàng cũng được vơi đi phần nào.

"Không đâu, không đâu, mẹ đến thăm An An, An An rất vui." An An lắc đầu, sau đó kéo mẹ đi vào căn phòng nhỏ của mình, đi thẳng đến chiếc giường của mình, kiêu ngạo ưỡn ngực lên: "Mẹ nhìn đi, đây là giường của An An, mỗi khi đi ngủ, An An rất ngoan, hôm trước Tống tiên sinh còn khen An An thông minh lắm."

"Ừ, An An rất ngoan, mẹ biết An An là giỏi nhất mà."

"Mẹ ơi, mấy ngày nữa An An sẽ về nhà, lúc đó An An muốn ăn món mẹ nấu, có được không?"

"Được, lúc đó An An muốn ăn gì, mẹ sẽ nấu cho con."

Sau khi rời đi, Tạ Quân ôm thê tử, người có tâm trạng rõ ràng đã tốt lên nhiều, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng. "Ngày mai, ta sẽ cùng đi cùng nàng nhé."

Ngọc Hà còn chưa kịp lấy lại cảm giác vui mừng vì được hắn chủ động đưa đến thăm An An, thì câu nói của hắn đã vang lên bên tai.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn vừa lúc giao nhau với ánh mắt nàng, trong đôi mắt hắn ánh lên một nụ cười mơ hồ như có như không, và nụ cười đó lại chân thành đến mức khiến nàng cảm thấy bất luận mình nói gì, hắn cũng chỉ gật đầu đồng ý.

Ngọc Hà tránh ánh mắt giao nhau với hắn, nàng biết hắn đã tự chủ trương quyết địn một số chuyện rồi, một khi đã đưa ra quyết định, hắn sẽ không thay đổi, cuối cùng, người phải nhượng bộ chỉ có thể là nàng. "Được, nhưng ngươi không được xuất hiện trước mặt người khác, ta không muốn vì thân phận của ngươi mà khiến người ta nghĩ rằng việc ta mở cái y quán này chỉ là trò chơi, ngươi cũng không được tự ý can thiệp vào việc của Vinh Xuân Đường."

Sau đó, nàng ngẩng đầu lên và nhìn vào đôi mắt hắn đang lấp lánh nụ cười, ngón tay nàng vô thức siết chặt vào lòng bàn tay, "Ngươi đã hứa với ta mà, đúng không?"

Hắn đi theo nàng, vẫn tốt hơn là cứ nhốt nàng mãi trong viện.
Nàng cảm giác như mình đã bước lên con đường không ngừng nhượng bộ hắn từng chút một.

Bởi vì hắn luôn biết cách nói ra những lời khiến nàng không thể từ chối.

Ngày khai trương Vinh Xuân Đường, rất nhiều người dân tụ tập đến xem náo nhiệt, nhưng khi họ nhìn thấy một trong những vị đại phu ngồi khám bệnh trong hiệu thuốc lại là một nữ tử, cả đám lập tức xôn xao.

"Làm sao có thể để nữ tử làm đại phu được? Trên đời này có ai nghe thấy chuyện phụ nữ làm đại phu chưa? Thật là không thể chấp nhận được, thật là điên rồ!"

"Có thể để nữ tử làm đại phu, nhìn là biết y quán này không ra gì rồi, ai biết đằng sau họ đang làm gì, chắc chắn là những trò bẩn thỉu."

Tạ Uyển Nhi nghe thấy những lời lẽ phỉ báng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy đỏ bừng vì tức giận: "Tẩu tẩu, những lời họ nói thật quá đáng."

Ngọc Hà chỉ khẽ hạ mi mắt, bình tĩnh trả lời: "Nếu muội muốn đi con đường này, thì phải học cách lọc bỏ những lời không đáng nghe. Muội không thể mỗi lần nghe thấy những câu này lại tức giận được, phải không?"

Ngay từ lúc quyết định trở thành đại phu, Ngọc Hà đã nghe qua những lời còn khó nghe hơn thế này nhiều. Nếu đã để tâm đến miệng lưỡi thiên hạ, vậy thì lúc đầu cần gì phải cố gắng? Ở nhà làm một quý phu nhân nhàn nhã bắt bướm thêu hoa chẳng phải nhẹ nhàng hơn sao?

Tạ Uyển Nhi đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Đúng vậy, nàng đã chọn con đường này, đã quyết tâm đi theo tẩu tẩu học y thuật, sớm đã biết con đường này sẽ chông gai. Sao có thể chỉ vì vài câu bâng quơ của người đời mà giận đến mức mất bình tĩnh? Nếu vậy thì lòng tin cũng quá nông cạn rồi.

Ngày đầu khai trương Vinh Xuân Đường, không có lấy một bệnh nhân tìm tới, nhưng Ngọc Hà sớm đã đoán trước. Nàng chẳng hề cảm thấy thất vọng hay nản lòng, trái lại còn ung dung rót một chén trà, ôm lấy một quyển sách, chậm rãi lật giở từng trang.

Ôn Đạo Trần lại có phần bất ngờ vì sự điềm nhiên của nàng, "Ta còn tưởng Ngọc đại phu sẽ lo lắng vì không có bệnh nhân, không ngờ lại bình thản đến vậy, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi."

Đợi y an vị, Ngọc Hà rót thêm một ly trà hoa kim ngân, đưa qua, nhẹ giọng đáp, "Có gấp cũng vô ích, chẳng lẽ ta lại ra đứng trước cửa y quán của người khác mà giành bệnh nhân sao?"

"Ngọc đại phu đúng là có phong thái." Ôn Đạo Trần mỉm cười, nâng ly trà lên nhấp một ngụm, ánh mắt khẽ lướt qua cuốn sách trong tay nàng, bật cười thành tiếng: "Quyển Y học Châm cứu này, trên thị trường chỉ lưu truyền phần thượng quyển, không ngờ ở tay Ngọc đại phu lại có cả hạ quyển."

"Nếu Ôn đại phu có hứng thú, đợi ta đọc xong sẽ cho mượn." Ngọc Hà đáp.

"Vậy thì ta xin đa tạ trước." Ôn Đạo Trần cười nhã nhặn.

Giữa căn phòng ngập nắng nhàn nhạt, hai người cách bàn trò chuyện y lý, cảnh tượng ấy yên tĩnh và ấm áp đến mức không lời nào có thể diễn tả hết được.

Tạ Quân từ trong cung trở về, đến Vinh Xuân Đường đón người. Vừa trông thấy bên cạnh Ngọc Hà có một nam nhân dáng vẻ nhã nhặn, hắn lập tức như thể có ai hắt nguyên hũ giấm chua vào lòng.
Đến khi nàng lên xe ngựa, hắn mới nheo mắt lại, giọng điệu đè nén cơn giận:

"Người đó là ai?"

Nam nhân kia, trên người mang đậm khí chất thư sinh, ôn hòa nhã nhặn, lại cũng là đại phu. Mà kiểu người như thế này, Tạ Quân ghét nhất, chỉ vì... chồng trước của nàng cũng thuộc loại này.

Ngọc Hà đón lấy chén trà trần bì tam đậu mà hắn đưa tới, thong thả uống một ngụm rồi thành thật đáp:

"Đó là Ôn đại phu, người mới tới Vinh Xuân Đường. Ngươi đừng hiểu lầm."

Bởi nàng sợ cái dáng vẻ điên cuồng giết chóc của hắn, càng sợ liên lụy những người vô tội.

Phía sau, Ôn Đạo Trần đang đứng trước cửa Vinh Xuân Đường, khi ánh mắt chạm phải cái nhìn thăm dò của Tạ Quân, chỉ mỉm cười ôn hòa, lịch sự.

Một nụ cười rất bình thường, rơi vào trong mắt Tạ Quân, lại chẳng khác nào một sự khiêu khích trắng trợn.

Khiến hắn bất giác nghĩ, có lẽ hắn đã quá mềm lòng... đáng ra ngay từ đầu nên khóa cô trong nhà, để cô mãi mãi chỉ có thể thuộc về hắn. 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.