CHƯƠNG 25: Không Gian Độc Vụ
Ngày hôm sau, Kim Hổ cũng thành công phá vỏ chui ra kết thúc việc tiến hóa. Cơ thể xương rồng béo vẫn không thay đổi nhiều, duy chỉ có màu xanh trên cơ thể đã nhợt đi nhiều, ẩn ẩn chuyển qua thành màu xám tro, cơ thể mọc lên 6 lổ tròn nhỏ phân tán đối xứng 2 bên hông.
Linh Thú Khế Ước
[ Xương Rồng Độc Vụ ]
Linh thú tiến hóa từ giống xương rồng Mộc hệ. Hấp thụ linh vật ẩn chứa tinh hoa Vụ hệ mà thăng cấp.
Đặc Tính: Không Gian Độc Vụ (Bán Kính 100m)
Trong trạng thái chiến đấu, linh thú phóng thích từ cơ thể ra lượng lớn sương mù độc.
Trong không gian sương mù:
+ Linh giác linh thú trong không gian độc vụ tăng mạnh
+ Linh giác sinh vật khác bị giảm mạnh
+ Các đòn công kích vật lý từ tộc hệ khác giảm 20%
+ Cơ thể sinh vật tồn tại trong phạm vi sương mù dần dần nhiễm độc, cơ thể phát sinh uể oải, không tỉnh táo. Thời gian lâu dài sẽ mất đi tri giác dần rơi vào trạng thái t·ử v·ong.
Phân Loại: Linh Thú Hệ Ám
Giới tính: Đực
Chiều dài: 60cm
Cân nặng: 40kg
Kỹ Năng: Phi Tiêu Độc Vụ (20/20) Độc Vụ Trói Buộc (10/10 ) Độc Vụ Thú (5/5)
Đẳng Cấp: Lv14 (3000 / 3276800)
Độ Thân Mât: 92 /100 ( Trên 70 có thể ký kết khê ước, Trên 90 có thể Ký Thể)
Tiến Hóa:
- Xương Rồng Ngũ Sắc ( Huyết Nhục Cốc Độc (lv20) (1) + Huyết Nhục Rết Độc (lv20) (1) + Huyết Nhục Rắn Độc (lv20) (1) + Huyết Nhục Bò Cạp Độc (lv20) (1) + Huyết Nhục Thằn Lằn Độc (lv20) (1) )
- Xương Rồng Hàn Vụ ( Hàn Vụ Chi Huyết (3) + Băng Sơn Tuyết Liên (1) )
- Cự Đại Xương Rồng ( Minh Vụ Tinh Huyết (3) )
Nhìn đặc tính của xương rồng, Lê Minh không khỏi vui mừng rồi bất chợt cau mày
- Kim Hổ, nếu toàn bộ sinh vật trong không gian độc vụ đều bị nhiễm độc. Chiến đấu cùng ngươi, ta, Bối Bối và Chopper có thể gặp nguy hiểm a.
- Buuu... blúp...
Xương rồng lắc lắc đầu, nó nhẹ nhàng kêu lên rồi để lộ những chiếc gai màu hồng phấn trên cánh tay về phía Lê Minh. Hắn gật gật đầu như đã hiểu, rồi chỉ chỉ về phía đầu tê tê màu vàng đang nằm 1 gốc trong hang động.
Đây là đầu tê tê mà hắn đã bắt được vài ngày trước, tê tê hệ kim, sức công kích mặc dù không cao, các chiêu thức tương đối đơn giản chỉ đến từ cặp vuốt sắc trên người. Nhưng sức phòng thủ cực kỳ kinh người, khi chúng co tròn lại, lớp áo giáp màu vàng kim đính trên người che chắn toàn bộ điểm yếu vào bên trong, đến cả Nguyệt Nhận của Bối Bối đánh lên áo giáp của nó cũng không khiến nó mảy may suy xuyển, chỉ có thể dùng dây gai Kim Hổ trói buộc chặt lại, một mực nằm ở góc hang động mấy ngày nay.
Kim Hổ gật đầu hiểu ý, phóng thích sương mù màu xám từ những chiếc lổ tròn 2 bên hông cơ thể, khéo léo điều khiển bao kín lấy chỉ tê tê phía xa. Nhận thấy nguy hiểm, tê tê càng cuốn chặt thân mình, áo giáp che chắn kín bưng, không để lộ 1 chút da thịt nào ra bên ngoài.
Thời gian ước chừng 30 phút trôi qua,tê tê bất chợt run rẩy, tứ chi đang một mực co tròn lấy cơ thể dần dần vô lực duổi thẳng ra, phần thịt bên trong ban đầu trắng trẻo cũng đang dần dần chuyển thành 1 màu tím tái, hiển nhiên toàn thân đã nhiễm dính độc tố không nhẹ. Hai mắt dần dần vô thần, trạng thái càng lúc càng tệ đi, miệng bắt đầu sùi bọt mép, nếu không cứu chữa kịp thời rất nhanh chóng nó sẽ t·ử v·ong.
Kim Hổ lúc này mới chậm rãi nhấc lên bàn tay nhỏ bé của mình, bắn 1 chỉ gai nhọn màu hồng phấn lên bắp đùi tê tê. Từ phần bắp đùi, phần thịt tím tại dần dần bị đẩy lùi, cơ thể mới bắt đầu ngừng run rẩy, ánh mắt cũng dần thanh tỉnh trở lại.
Khi tứ chi lấy lại chút lực lượng, nó bắt đầu lồm cồm ngồi dậy, nhìn lấy Kim Hổ với ánh mắt cực kỳ sợ hãi. Cũng không cuộn tròn người lại nữa, chỉ có thể run rẩy đứng nơi đó, như chấp nhận vận mệnh.
'' Là b·ị đ·ánh cho sợ rồi...''
Nhìn thấy 1 màn này, Lê Minh khe khẽ vuốt cằm, rồi hài lòng nhìn về phía Kim Hổ đang đứng dưới chân, gương mặt nó tỏ ra cực kỳ hồn nhiên vô hại.
Trên bếp lửa, nồi thịt cũng đã chín, hương thơm của thịt cùng với hương liệu bỏ vào ngào ngạt tỏa ra khắp cả hang động. Lê Minh cũng không chú ý về phía bên này thêm, hắn múc ra nhiều phần ăn nhỏ, lần lượt chia ra cho các linh thú của mình. Nhìn thấy chỉ tê tê run rẩy cảnh giác ở phía xa, chợt động lòng, hắn cũng thêm cho nó 1 phần, chầm chậm tiến đến đặt ở trước mặt nó.
Chỉ tê tê nhìn thấy hắn tiến đến, vội lui về phía sau, ngẩng mặt nhìn hắn rồi nhe răng gầm nhẹ như cảnh cáo. Bất chợt thấy Kim Hổ xoay đầu nhíu mài nhìn sang, lúc này nó mới rụt cổ lại ngoan ngoãn ngồi phệch xuống đất, dáng vẻ yếu đuối vô cùng.
'' A... nó còn sợ Kim Hổ hơn cả ta a...''
Lê Minh cũng không để ý nhiều, hắn cũng không muốn hạ thủ với chỉ tê tê nhỏ này. Bởi tinh huyết của nó không giúp cho đội nhóm của hắn tiến hóa. Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của tê tê cũng không thể cung cấp được thêm bao nhiêu thịt, huống hồ trong hơn 1 tháng nay, thịt linh thú dị thú hắn cũng đã xông khói chất đầy cả 2 balo căng phồng. Một mực trói nó ở đây, bởi hắn cũng quên mất sự tồn tại của nó mà thôi.
- Tê tê, ăn xong ngươi có thể rời đi...
Tê tê ngước nhìn hắn có chút ngơ ngác rồi chưa kịp ăn xong phần mình vội vã ù té chạy khỏi nơi này. Nhìn theo bóng dáng của nó rời đi, hắn không nói lời nào chỉ lặng lẻ đến bên đống lửa ngồi quây quần bên cạnh linh thú của mình.
'' Cứ 1 mặc để nó ở đây rồi đề phòng, nếu không có ý định hạ thủ thì để nó rời đi xem như tạo 1 chút thiện duyên vậy...''
Hơn 1 tháng cư trú nơi hang động của lũ chuột đen, một mực săn g·iết và hấp thụ thịt của linh thú dị thú. Thực lực cả đội nhóm cũng đã tăng mạnh. Bối Bối và Kim Hổ cùng đạt lv16, thấp nhất là Chopper cũng đã đạt lv14. Toàn bộ khu rừng hắn cũng đã đi qua 1 vòng, không còn tồn tại linh thú và dị thú nào đáng kể. Có lẻ cũng đã đến lúc rời đi.
Nhìn 2 đóa phong lan còn lại ở 1 gốc trên đỉnh động. Lê Minh cũng không có ý định thu thập chúng. Thời gian này chúng cũng đã giúp đở đội nhóm trị thương rất nhiều, hang động lại tương đối ẩn nấp, không sợ linh vật dể dàng bị lộ ra ngoài.
'' Tạm thời cứ để chúng ở đây tự sinh trưởng, thời gian sau nếu bên ngoài trở nên biến động và mất khống chế. Ta sẽ lại quay về lập cứ điểm ở nơi này.''
Sau 1 hồi suy nghĩ, hắn nhanh chóng làm ra quyết định, rồi tiến đến công bố với những linh thú của mình. Bối Bối và Kim Hổ reo lên cực kỳ phấn khích, bởi thời gian qua sống trong rừng rậm, mặc dù mỗi bữa luôn no nê nhưng chúng cũng rất nhớ mùi vị mỳ ý và hamburger mà Lê Minh thường làm cho chúng khi trước. Chỉ có Chopper có chút không tình nguyện.
- Cục... cục... cục... ( Chủ nhân bên ngoài không biết nguy hiểm gì đáng sợ phát sinh, sao không ở lại đây an toàn mà sống tốt.)
- A nếu ngươi muốn ở lại thì ở lại. Bọn ta ngày mai sẽ rời đi a. Nhưng mà thân thiện nhắc nhở ngươi 1 câu, ta không chắc khi ta rời đi, chỉ dị thụ kia sẽ phát triển đến mức độ nào, ngày nào đó không chừng nó sẽ rời khỏi sương mù mà tiến đến đây tìm ngươi nha.
Nghe đến đây, gà trống không khỏi co rụt lấy cổ, lắc đầu nguầy nguậy rồi không nói thêm lời nào nữa. Nhìn thấy dáng vẻ của nó, khiến Lê Minh không khỏi bật cười. Một đêm yên bình cứ thế lặng lẽ trôi qua.