Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 1: Tân sinh viên nhập học




"Tiểu Ngung... Tiểu Ngung......!" 

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ý thức của Thẩm Ngung chìm vào hư vô, bên tai cậu văng vẳng tiếng gọi tên mình đầy đau đớn. Ngón áp út bị một thứ mát lạnh siết chặt vào, như muốn giữ lấy linh hồn, không cho cậu rời đi.

Cậu biết, đó là một chiếc nhẫn. 

Chiếc nhẫn mà Trình Mặc Phỉ chuẩn bị để cầu hôn Thẩm Ngung. 

Họ quen nhau vào mùa xuân năm 2023, năm đó, Thẩm Ngung - một kẻ tan vỡ - một mình đến Yến Thành dự tang lễ của mẹ, lên nhầm xe của Trình Mặc Phỉ, rồi câu chuyện bắt đầu từ đó. 

Về sau, vì tính cách khuyết thiếu của cậu, hai người cứ hợp rồi lại tan, kéo dài suốt bảy năm ròng rã. 

Giờ đây, khi mọi thứ sắp đi đến một kết thúc viên mãn thì sinh mệnh của cậu dần cạn kiệt. 

"Đinh." 

Chiếc nhẫn rơi xuống đất, không thể vừa vặn với ngón tay gầy guộc của chàng trai vì điều trị mà chỉ trong vài tháng đã gầy hẳn đi. 

Một chiếc nhẫn nhỏ, khắc tên viết tắt của hai người, nhưng giờ phút này lại trở nên lố bịch, như đang vẽ một dấu chấm hết cho cuộc tình của bọn họ. 

...... 

Một chuỗi chuông báo thức đột ngột vang lên. 

Thẩm Ngung đột ngột mở mắt ra, trần nhà với những vết sơn bong tróc dần hiện rõ trong tầm mắt. 

Tháng chín, cái nóng vẫn chưa tan, quạt điện thổi ào ào, nhưng trên người cậu vẫn toát ra một lớp mồ hôi lạnh. 

Ngón tay thon dài nhấc chiếc điện thoại vỡ màn hình đang kêu ầm ĩ, tắt chuông báo thức lúc 7 giờ sáng. 

Vừa tắt chuông, cậu liền ngồi dậy, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. 

Phòng tắm trong căn phòng thuê có một tấm gương khá lớn, trong gương phản chiếu khuôn mặt thanh xuân của chàng trai mười bảy, mười tám tuổi. 

Dù đã qua hơn hai tháng, Thẩm Ngung vẫn thấy hơi choáng váng. 

Cậu dường như đã chết, rồi lại sống lại. 

Thời gian quay ngược về năm cậu mười tám tuổi, kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp ba. 

Lúc này, cậu vẫn chưa vào đại học, mẹ vẫn chưa qua đời, cậu vẫn chưa gặp Trình Mặc Phỉ sau khi tốt nghiệp, và cơ thể cũng chưa suy sụp. 

Cậu lập tức thay đổi nguyện vọng đại học, đổi nguyện vọng đầu tiên thành một trường đại học ở phương Bắc xa xôi – Đại học Yến Thành, tối hôm đó liền lên chuyến tàu đêm đến Yến Thành. 

Từ Nam ra Bắc, hơn một nghìn cây số, giường nằm trên tàu không thoải mái lắm, nhưng tiết kiệm tiền. 

Cậu phải đi tìm Trình Mặc Phỉ, tìm mẹ. 

Nhờ danh hiệu thủ khoa, Thẩm Ngung liên hệ với nhà trường, sống trong ký túc xá giáo viên hơn hai tháng, làm thêm cả trong và ngoài trường, tích cóp được chút tiền sinh hoạt, kết giao được một vài mối quan hệ. 

Và hôm nay, là ngày nhập học cho tân sinh viên Đại học Yến Thành, cậu sẽ chuyển vào ký túc xá mới mà cậu rất vất vả mới giành được. 

Trình Mặc Phỉ hơn Thẩm Ngung một khóa, hiện đang là sinh viên năm hai, là đàn anh của cậu. 

Thẩm Ngung lén mượn điện thoại người khác gọi đến số máy Trình Mặc Phỉ đã dùng từ thời cấp ba, anh của năm mười chín tuổi vẫn chưa biết Thẩm Ngung. Cậu lo lắng đến mức lòng bàn tay ướt mồ hôi, giả vờ gọi nhầm số rồi vội vàng cúp máy, tưởng tượng lúc đến Đại học Yến Thành sẽ đứng trước mặt anh - chính thức làm quen với Trình Mặc Phỉ mười chín tuổi. 

Thẩm Ngung từng nghe Trình Mặc Phỉ kể rất nhiều chuyện thời đại học, biết rằng năm nhất, một người bạn cùng phòng của anh đột nhiên phát hiện mắc bệnh gì đó nên phải nghỉ học điều trị, giường ngủ luôn để trống, đến năm ba mới có sinh viên mới dọn vào. 

Đại học Yến Thành không quá khắt khe trong việc sắp xếp ký túc xá, thậm chí có thể nói là rất nhân văn. 

Những tân sinh viên quen biết có thể đặt trước chỗ ở cùng nhau trên web trường, những người không chọn sẽ được phân ngẫu nhiên theo chuyên ngành, việc đổi phòng rất dễ, thủ tục thuê nhà ngoài trường cũng được phê duyệt nhanh gọn. 

Cậu tận dụng mối quan hệ quen biết trong trường, "phân phối" mình vào phòng của Trình Mặc Phỉ. 

Ngoài ra, Thẩm Ngung còn lập một bản kế hoạch "theo đuổi Trình Mặc Phỉ" sơ sài trong ghi chú, từng chữ đều thể hiện sự non nớt và ngây thơ. 

Đành vậy thôi – cậu chưa từng có kinh nghiệm trong việc này. Ngay cả kiếp trước khi ở bên  Trình Mặc Phỉ cũng là do đối phương chủ động theo đuổi cậu. 

Nhưng kiếp này, cậu sẽ chủ động hơn, bù đắp cho những lần chia tay rồi quay lại chỉ vì cái tính cách khuyết thiếu của mình, sớm đến bên cạnh Trình Mặc Phỉ. 

Chăm sóc tốt cơ thể. 

Sống tốt cùng anh. 

Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, Thẩm Ngung nhanh chóng c.ởi quần áo, bước vào vòi sen tắm rửa, dùng sữa tắm trên giá chà xát khắp cơ thể, rửa sạch rồi lau khô, sau đó cẩn thận thoa kem dưỡng thể cùng hãng. 

Cả người đều thơm mùi cam ngọt ngào. 

Thực ra cậu không phải người cầu kỳ như vậy. 

Mẹ Thẩm Ngung ly hôn với bố và rời xa cậu từ khi cậu còn nhỏ, xung quanh cậu luôn thiếu bóng dáng của người phụ nữ, trước đây Thẩm Ngung thậm chí không biết kem dưỡng thể là gì, sữa tắm cũng chỉ là nhìn thấy trong siêu thị cái nào có lượng mua cao nhất thì lấy. 

Thói quen này là sau khi ở bên Trình Mặc Phỉ mới dần hình thành. 

Phương Bắc tiết trời khô ráo, Thẩm Ngung sống ở phương Nam nhiều năm nên không quen, không chảy máu cam thì miệng cũng nứt nẻ đau đớn, đôi tay cũng trở nên thô ráp. Trước khi sống chung, Trình Mặc Phỉ tặng cậu rất nhiều son dưỡng và kem dưỡng tay, sau khi sống chung lại mua cho cậu kem dưỡng thể, mỗi lần tắm xong đều cẩn thận thoa cho cậu một lượt. 

Mùi sữa tắm này cũng là mùi Trình Mặc Phỉ thích nhất, nghe nói là thời đại học tình cờ mua được trong siêu thị nhỏ, dùng suốt nhiều năm, không đổi sang loại khác. 

Trình Mặc Phỉ là người như vậy, kiên định và chung thủy. 

Như một loài chó. 

...... 

Ký túc xá Đại học Yến Thành, phòng 520, tòa 11. 

Tiêu Hùng khó khăn từ trên giường ngồi dậy, đối mặt với luồng khí lạnh từ điều hòa, liếc nhìn hai người phía dưới. 

Trình Mặc Phỉ đã vệ sinh cá nhân xong, mặc quần áo chỉnh tề, đang cầm điện thoại xử lý tin nhắn. 

Tôn Hàm Tinh cũng từ phòng tắm bước ra, đến trước tủ quần áo cẩn thận thay đồ. 

Tiêu Hùng vẫn còn ngái ngủ, nhìn đồng hồ, không nhịn được tặc lưỡi, "Sao đều dậy sớm thế?" 

Tôn Hàm Tinh vui vẻ nói: "Hôm nay tân sinh viên nhập học, tớ đi đón bạn gái, giúp em ấy kéo hành lý." 

Tôn Hàm Tinh có một cô bạn gái yêu từ thời cấp ba, nhỏ hơn anh ta một khóa, học lực cũng rất tốt, năm nay thuận lợi thi vào cùng trường đại học với anh ta, hai người coi như "tu thành chính quả". 

Tiêu Hùng liên tục tặc lưỡi, liếc nhìn Trình Mặc Phỉ vẫn đang cúi đầu xử lý tin nhắn, nói: "Chẳng lẽ sau này trong phòng chỉ còn mình tôi là kẻ độc thân sao?" 

Một người đắm chìm trong tình yêu, ngày ngày dính lấy bạn gái. 

Một người mê đắm học hành công việc, với khuôn mặt đẹp đến mức trời ghen đất hờn này, từ năm nhất anh đã nhận được vô số thư tỏ tình, biết đâu ngày nào đó đột nhiên thoát ế. 

Tôn Hàm Tinh vừa thay đồ vừa nói: "Không phải có một đàn em năm nhất sắp dọn vào sao?" 

Tiêu Hùng nghe vậy liền nhìn sang giường trống đối diện, chắp tay cầu nguyện: "Mong là một người độc thân cuồng phim ảnh như tớ." 

Tôn Hàm Tinh liếc nhìn anh ta, cười nói: "Dậy đi, 8 giờ bắt đầu đăng ký nhập học, tớ và anh Phỉ đều không có ở đây, lúc người ta đến thì cậu tiếp đón nhé." 

Tiêu Hùng lật người xuống giường: "Ừ, được rồi." 

Trình Mặc Phỉ đang chăm chú cúi đầu xem điện thoại, không để ý lắm đến cuộc trò chuyện của hai người. 

Hôm nay là ngày nhập học, anh tham gia hoạt động tình nguyện đón tân sinh viên, từ lúc dậy đã liên tục nhận được tin nhắn từ các nhóm. 

Vừa trả lời xong giáo viên, tin nhắn từ hội trưởng hội sinh viên đột nhiên hiện lên: [Mặt tiền của Đại học Yến Thành chúng ta phó thác cho cậu nhé Tiểu Trình, chúng tôi đã sắp xếp vị trí tốt nhất cho cậu, mau đến nhận đồ chuyên dụng đi!]

Trình Mặc Phỉ: "?" 

...... 

Khuôn viên Đại học Yến Thành rất rộng, bị một con đường chia cắt thành hai khu vực. 

Ký túc xá giáo viên và ký túc xá sinh viên tình cờ không cùng một khu. 

Thẩm Ngung mang theo hành lý đã đóng gói, chậm rãi băng qua cầu vượt sang phía bên kia. 

Đứng trên cầu vượt, nhìn biển hiệu Đại học Yến Thành cùng đám đông sinh viên tấp nập từ đằng xa, trong lòng Thẩm Ngung đột nhiên dâng lên một nỗi bồn chồn khó tả. 

Sắp gặp Trình Mặc Phỉ rồi. 

Trình Mặc Phỉ của năm mười chín tuổi. 

Chưa phải là của cậu. 

Tám chín giờ sáng, mặt trời đã lên cao, không khí bắt đầu nóng lên, đối mặt với tiếng rao bán dán màn hình điện thoại trên cầu vượt, Thẩm Ngung cúi đầu bước nhanh về phía trước, trong lòng âm thầm ôn lại nội dung trong ghi chú. 

Trình Mặc Phỉ thích cam nhất, cũng thích tất cả những thứ có mùi cam, cậu vừa tắm bằng sữa tắm mùi cam, người đã "ướp đẫm mùi", chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt cho Trình Mặc Phỉ. 

Hôm nay tân sinh viên nhập học, chắc chắn sẽ có rất nhiều đàn anh đàn chị đón tiếp, Thẩm Ngung đoán Trình Mặc Phỉ chắc chắn cũng ở trong đó, chỉ là không biết anh đứng ở khu vực nào, liệu có thể gặp mặt không. 

Nhưng không sao, lúc đăng ký không gặp thì về ký túc xá cũng sẽ gặp, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. 

Trong ký ức, Trình Mặc Phỉ rất thích Thẩm Ngung chủ động, lát nữa gặp mặt nhất định phải nhiệt tình gọi một tiếng "đàn anh", để lại ấn tượng dễ gần trong lòng anh, tạo tiền đề để kéo gần khoảng cách sau này. 

Xuống cầu vượt, đi theo dòng người hướng về cổng trường Đại học Yến Thành, tân sinh viên xung quanh hầu như đều có người nhà đi cùng, chỉ có Thẩm Ngung một mình mang theo hành lý đơn độc, lạc lõng. 

May mà Thẩm Ngung đã quen từ lâu, cũng không cảm thấy gì cả, kiếp trước cậu cũng tự mình đến trường đăng ký nhập học, huống chi lúc này trong lòng đã hoàn toàn bị Trình Mặc Phỉ chiếm cứ, không có tâm trí để ý đến chuyện khác. 

Chẳng mấy chốc, Thẩm Ngung đột nhiên dừng bước, hơi thở trở nên gấp gáp, không hiểu sao khóe mắt hơi đỏ lên, cảm xúc dâng trào như thủy triều. 

Dòng người xung quanh vẫn không ngừng di chuyển, chỉ có thế giới của riêng cậu đột nhiên ngừng lại vì sự xuất hiện của một bóng người trong tầm mắt. 

Trình Mặc Phỉ đội chiếc vòng tai cún đứng ở cổng trường, trên người đeo băng đón tiếp, cùng những đàn anh đàn chị khác đội vòng tai hình thú cười tươi tắn, nhiệt tình giải đáp thắc mắc cho tân sinh viên qua lại. 

Chiều cao gần một mét chín cùng ngoại hình xuất chúng khiến anh trở thành điểm sáng nhất trong đám đông. 

Trình Mặc Phỉ mười chín tuổi khuôn mặt còn hơi non nớt, không có vẻ chín chắn như trong ký ức, nhưng lại mang nhiều màu sắc khác biệt, là sự trong trẻo nhiệt huyết chỉ có ở thời học sinh. 

Thẩm Ngung cũng không biết mình đã đứng nguyên tại chỗ bao lâu, chỉ nhớ thời gian như ngừng lại rất lâu, cậu tham lam ngắm nhìn người yêu thời học sinh, trong lòng dâng lên đủ thứ cảm xúc: rung động, vui sướng, căng thẳng, hồi hộp, mong đợi...... 

Cuối cùng, khi thấy Trình Mặc Phỉ đi theo một chàng trai rời khỏi cổng trường và tầm mắt mình, Thẩm Ngung lập tức kéo vali bước nhanh đuổi theo. 

Như thể sợ người của mình bị "cướp" mất. 

Thấy Thẩm Ngung một mình xách hành lý, có đàn anh đàn chị nhiệt tình hỏi: "Đàn em là tân sinh viên sao? Ở tòa nào? Để chị giúp cậu kéo hành lý nhé." 

Thẩm Ngung vội vàng lịch sự từ chối, len lỏi theo dòng người đuổi theo. 

Trình Mặc Phỉ và chàng trai kia không đi quá xa liền dừng lại. 

Hai người đứng trên con đường nhỏ lát đá phía sau cổng trường, không xa có một hành lang rỗng leo đầy cây xanh, che đi phần lớn ánh nắng, giống như một trong những địa điểm hẹn hò lãng mạn trong khuôn viên đại học. 

Chàng trai trước mặt Trình Mặc Phỉ đột nhiên lên tiếng nói gì đó, mặt và tai đều đỏ ửng như đang ngại ngùng. 

Chuông báo động trong lòng Thẩm Ngung vang lên. 

Dù Trình Mặc Phỉ và cậu đều là mối tình đầu, thời đại học không có tình cảm gì, khả năng cao cũng sẽ không đồng ý với chàng trai này, nhưng không có nghĩa là khi nhìn thấy người yêu thời trẻ bị người khác tỏ tình, cậu có thể tỏ ra bình tĩnh. 

Thẩm Ngung lại bước nhanh hơn, gần như chạy bổ về phía trước, dưới chân như sắp phát ra tia lửa. 

Trình Mặc Phỉ nhíu mày, trên mặt là sự bài xích không che giấu, thậm chí còn lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách, lạnh lùng nói với chàng trai trước mặt: "Tôi tưởng tôi đã nói rõ rồi, tôi là thẳng, không hứng thú với đàn ông." 

Thẩm Ngung vừa nghe thấy câu này, chân liền vấp phải hòn đá, cùng vali ngã nhào xuống bãi cỏ bên đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.