Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 15: Giường anh ngủ thoải mái




Chơi xong game, ăn tối xong, hai người lái xe quay về trường.

Trong bữa tối, Trình Mặc Phỉ còn nói với bố mẹ về chuyện đi du lịch dịp Quốc Khánh, Thẩm Ngung lặng lẽ ngồi nghe, không bỏ sót một chữ.

Tính đến Quốc Khánh, cậu và Trình Mặc Phỉ mới quen nhau chưa đầy một tháng, cậu không có khả năng ngăn cản chuyện anh đi du lịch nước ngoài, chỉ có thể tìm cách can thiệp vào ngày xảy ra tai nạn, đêm diễn nhạc kịch hôm mùng 3.

Buổi nhạc kịch kết thúc lúc 9 giờ tối ngày mùng 3.

Theo ký ức của cậu, chỉ có một mình Trình Mặc Phỉ gặp tai nạn. Khi bố mẹ Trình nhận được cuộc gọi, họ đã hoảng hốt vô cùng, chứng tỏ lúc đó anh đi một mình sau khi xem nhạc kịch xong.

Vậy nên, đến tối mùng 3, cậu sẽ căn đúng thời gian để gọi điện cho Trình Mặc Phỉ, kéo dài cuộc trò chuyện một lúc, hy vọng có thể giúp anh tránh khỏi vụ tai nạn đó.

Trước khi rời đi, bố mẹ Trình niềm nở mời Thẩm Ngung lần sau lại đến chơi.

Trên đường về, Thẩm Ngung ngồi ở ghế phụ, mơ màng ngủ thiếp đi.

Trình Mặc Phỉ thấy vậy liền lái xe chậm lại, sợ làm cậu thức giấc.

Chặng đường vốn chỉ cần một tiếng, vậy mà anh cố tình lái mất một tiếng rưỡi.

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đường trong khuôn viên trường đều đã sáng, chiếu rọi con đường trở nên rõ ràng.

Trình Mặc Phỉ thuần thục lái xe vào bãi đỗ dưới tầng hầm.

Lúc này, Thẩm Ngung đã tỉnh dậy, vừa ngáp vừa mở khóa dây an toàn, bước xuống.

Trình Mặc Phỉ khóa xe lại, cười cười giúp cậu vuốt ngay ngắn lọn tóc bị rối lên vì ngủ.

Về đến ký túc xá, vừa mở cửa ra, cả hai đã nghe thấy hai tiếng "bé cưng" vang lên.

Trình Mặc Phỉ lập tức giơ tay nện xuống, bắt người ta đổi lại gọi "bố".

Thẩm Ngung chỉ cười, đi thẳng vào phòng tắm tắm rửa.

Trong lúc Thẩm Ngung đang tắm, Trình Mặc Phỉ ra ban công thu quần áo, định đợi cậu xong thì cũng vào tắm một lượt.

Trong lúc chờ đợi, anh mở điện thoại lên xem, phát hiện có tin nhắn từ Trình Chỉ Ngữ gửi đến.

Trình Chỉ Ngữ: [Anh, mạo muội hỏi một câu, anh với thầy Tiểu Thẩm là quan hệ gì thế?]

Trình Mặc Phỉ lập tức nhíu mày, nhớ đến những bộ truyện tranh đam mỹ mà em họ mình hay đọc, bất giác có một dự cảm chẳng lành.

Trước đây, khi một nam sinh trong hội sinh viên quấn lấy anh, đã có mấy nữ sinh cùng hội bí mật ghép đôi hai người họ, còn đùa giỡn hỏi quan hệ của họ là gì. Tuy biết rằng các cô ấy không có ác ý, nhưng cảm giác ấy vẫn khiến anh cực kỳ khó chịu.

Dù sao thì bạn bè trêu đùa nhau cũng là chuyện bình thường. Sau khi biết anh là trai thẳng, còn có chút bài xích, họ liền không nhắc đến chuyện này nữa, chứng tỏ cũng biết chừng mực.

Em họ chắc cũng giống mấy cô gái kia thôi.

Anh và Thẩm Ngung là bạn thân, là anh em tốt. Dù chỉ mới quen nhau chưa đầy nửa tháng, nhưng có thể nói là vừa gặp đã hợp ý. Làm sao tình bạn của bọn họ có thể bị "bôi nhọ" như thế được?

Trình Mặc Phỉ lập tức nhắn lại:

Trình Mặc Phỉ: [Bọn anh là anh em tốt. Cậu ấy là trai thẳng, có chút bài xích, đừng để cậu ấy thấy mấy bộ truyện của em.]

So với việc nói thẳng mình là trai thẳng và bài xích, chi bằng đổ cho Thẩm Ngung, như vậy có thể tránh để cậu nhìn thấy những thứ đó, đồng thời cũng giúp em họ dừng lại hành vi ghép đôi lung tung, một công đôi việc.

Trình Chỉ Ngữ: "......"

Cô nàng cầm điện thoại nhìn tin nhắn thật lâu, trái tim sắp vỡ vụn.

Trời ạ, chẳng lẽ anh họ cô không những thích trai thẳng mà người ta còn bài xích đồng tính?

Còn gì đau khổ hơn mối tình đơn phương này nữa không?

Chẳng trách anh họ cô mang hết đống truyện đi, không để thầy Tiểu Thẩm nhìn thấy, hóa ra là sợ thầy ấy không thoải mái.

Cô nàng ngay lập tức gửi lại một sticker ôm an ủi.

Trình Chỉ Ngữ: [Em sẽ chú ý.]

Lúc này, lông mày Trình Mặc Phỉ mới giãn ra.

Nghĩ đến truyện tranh, anh liền mở app mua sắm, chọn mấy bộ manga hành động, bấm đặt hàng, thanh toán, xong xuôi một mạch.

Đây mới là thể loại mà trai thẳng nên đọc.

Vài ngày sau, đống manga được giao đến. Vì khá nặng, Trình Mặc Phỉ mượn xe đẩy của trạm giao nhận để đẩy về.

Anh sắp xếp gọn gàng lên giá sách phía gần giường Thẩm Ngung, hào phóng nói: "Mới mua đấy, cứ đọc thoải mái."

Đúng lúc Quốc Khánh cận kề, trong ký túc xá chỉ có mình Thẩm Ngung không rời trường. Ở lại một mình chắc chắn sẽ rất chán, đống truyện này cũng coi như có thứ để giết thời gian.

Thẩm Ngung có linh cảm Trình Mặc Phỉ mua nhiều truyện như vậy là vì hôm đó đã thấy đống truyện đam mỹ ở nhà Trình Chỉ Ngữ. Cậu không khỏi bất đắc dĩ.

Chắc là vì nhìn thấy thứ mình không thích, nên muốn dùng những thứ trái ngược để lấp li.ếm bớt đây mà.

Cũng thật làm khó anh rồi.

Đường xa còn lắm gian nan.

Vấn đề bài xích của Trình Mặc Phỉ, đành phải từ từ mà tiến.

Cậu định gửi video phân tích về bộ phim hôm nọ cho anh xem, trong đó có giải thích rõ ràng về mối quan hệ thật sự giữa nam hai và nam ba. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định thôi, sợ thúc ép quá lại phản tác dụng.

Tốc độ bây giờ là rất ổn rồi. Cậu có thể cảm nhận được quan hệ giữa mình và Trình Mặc Phỉ ngày càng thân thiết hơn.

Đợi đến khi thực sự chạm đến một điểm bùng phát, lúc đó ra tay cũng không muộn.

Huống hồ, Quốc Khánh sắp đến, trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là làm sao để Trình Mặc Phỉ tránh khỏi vụ tai nạn kia.

Thường thì sau gần một tháng nhập học, sinh viên năm nhất sẽ nghênh đón kỳ nghỉ Quốc Khánh.

Những tân sinh viên chưa hoàn toàn thích nghi với cuộc sống đại học hầu như đều chọn về nhà nghỉ lễ.

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, không khí đã trở nên vô cùng rộn ràng. Ở tiết học cuối, giáo viên nhìn số lượng sinh viên ít ỏi dưới lớp, chỉ lắc đầu mà không nói gì.

Thẩm Ngung chăm chú nghe giảng đến hết tiết, trên đường về ký túc xá liếc nhìn điện thoại, phát hiện ba người còn lại trong phòng đều đã rời đi.

Tiêu Hùng quê ở một thành phố xa hơn về phía Bắc, lúc này đang trên đường ra ga tàu. Tôn Tinh Hà thì đã cùng bạn gái ngồi lên tàu cao tốc về quê.

Còn Trình Mặc Phỉ... Anh không có tiết vào chiều nay nên đã lên máy bay đi ra nước ngoài, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, chắc còn phải một lúc nữa mới hạ cánh.

Thời tiết vào dịp Quốc Khánh dần trở nên se lạnh, không còn nóng bức như trước, sắc thu ngày càng rõ rệt.

Thẩm Ngung bước trên con đường phủ đầy lá rụng, trở về căn phòng trống trải của mình.

Anh khóa cửa phòng ký túc xá, tắm rửa qua loa, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi leo lên giường của Trình Mặc Phỉ.

Rất mềm, rất ấm, vẫn còn vương vấn mùi hương của một người khác, mùi hương của người cậu thích.

Thẩm Ngung lăn qua lăn lại trên chiếc giường không quá rộng như một chú chuột hamster nhỏ đang lăn lộn trong chiếc ổ yêu thích.

Cậu quyết định trong kỳ nghỉ Quốc khánh này sẽ ngủ trên giường của Trình Mặc Phỉ.

Dù sao... cũng là chính Trình Mặc Phỉ từng nói, hai chiếc giường này, cậu muốn ngủ giường nào cũng được.

Thời gian còn sớm, vẫn chưa đến giờ ngủ, nhưng kỳ nghỉ vừa mới bắt đầu, Thẩm Ngung chẳng muốn làm gì, bèn nằm trên giường lướt điện thoại.

Như thể tâm linh tương thông, cậu vừa mở điện thoại liền thấy Trình Mặc Phỉ nhắn tin trong nhóm ký túc xá.

Trình Mặc Phỉ: [Đến nơi rồi.]

Trình Mặc Phỉ: [Bên này lạnh quá.]

Thẩm Ngung nghiêng người, gõ chữ: [Giữ ấm nhé, đừng để bị lạnh.]

Tiêu Hùng: [Anh Phỉ của chúng ta là người thép, không sợ lạnh đâu. Mỗi năm đến mùa đông là anh ấy lại tràn đầy sức sống, ba ngày hai bữa đi ném tuyết.]

Tôn Tinh Hà: [Chuẩn đó, cứ đến mùa đông là anh Phỉ chẳng khác gì lò sưởi di động, càng "đốt lửa" lên thì càng ấm.]

Tiêu Hùng: [Đốt? Đốt thế nào?]

Tôn Tinh Hà: [Hehe.]

Trình Mặc Phỉ: [Hừ.]

Trình Mặc Phỉ: [Chỉ có Tiểu Ngung là thật sự quan tâm đến tôi.]

Thẩm Ngung: "..."

Trình Mặc Phỉ: [Tiểu Ngung đang làm gì đấy? Ở ký túc xá à?]

Thẩm Ngung: [Ừm, nằm trên giường lướt điện thoại một chút.]

Trình Mặc Phỉ: [Nếu chán thì có thể đọc mấy cuốn truyện tranh anh mua. Trong ngăn kéo anh còn có không ít đồ ăn vặt, em cứ tự nhiên.]

Thẩm Ngung mỉm cười trả lời: [Vâng.]

Có vẻ như kể từ sau khi đến nhà Trình Mặc Phỉ lần trước, anh đã bắt đầu gọi cậu là "Tiểu Ngung", trước đó vẫn luôn gọi theo cách mà hai người bạn cùng phòng còn lại gọi, là "Tiểu Thẩm".

Nhưng cậu lại thích cách gọi "Tiểu Ngung" này hơn.

Giống hệt kiếp trước.

Cậu luôn cảm thấy bản thân là người thừa thãi, nhưng Trình Mặc Phỉ lại nói cậu là "một góc trong tim mình, một phần không thể thiếu".

Sau khi tám chuyện vài câu, Trình Mặc Phỉ không nhắn nữa, chắc là đang rời sân bay để về khách sạn.

Thẩm Ngung cũng không tiếp tục nhìn điện thoại, cậu trèo xuống giường, mở ngăn kéo của Trình Mặc Phỉ chọn một gói khoai tây chiên, tiện tay lấy thêm một cuốn truyện tranh, rồi lại chui lên giường anh.

Cậu vốn tưởng rằng tối nay mình sẽ có một buổi tối nhàn nhã thoải mái, lười biếng nằm đó đến giờ tắt đèn rồi ngủ, nhưng không ngờ một cuộc gọi từ số máy lạ đã phá vỡ sự yên bình đó.

Mã vùng của cuộc gọi thuộc về Yến Thành.

Thẩm Ngung ngẩn người, miếng khoai tây chiên ngậm trên môi cũng rơi xuống, cuốn truyện tranh đang đọc đến đoạn gay cấn cũng không còn tâm trí để tiếp tục.

Cậu vội vàng nuốt miếng khoai tây còn sót lại, ngồi bật dậy trên giường, căng thẳng nhấn nút nhận cuộc gọi.

Đây không phải lần đầu tiên trong nửa tháng qua cậu nhận được cuộc gọi từ một số lạ ở Yến Thành.

Có lần là shipper gọi đến, có lần là giáo viên chuyên ngành gọi, chưa từng có cuộc gọi nào từ mẹ cậu.

Cậu sợ lại là một lần kỳ vọng rồi thất vọng.

Nhưng vẫn không kìm được căng thẳng.

... Biết đâu là lần này thì sao?

Khi cậu nhấn nút nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia không lập tức lên tiếng, cả hai bên đều chìm trong im lặng.

Một giọng nói vang lên trong lòng Thẩm Ngung, là mẹ.

"Đây là... Thẩm Ngung sao?"

Chỉ trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của mẹ, nước mắt của Thẩm Ngung trào ra. Cậu cắn chặt môi dưới, cố gắng để không phát ra tiếng.

Kiếp trước cũng là giọng nói này, cũng là câu hỏi giống hệt thế.

Thấy Thẩm Ngung không trả lời nhưng cũng không cúp máy, đầu bên kia ngập ngừng nói tiếp: "Là mẹ đây, nghe nói con đỗ vào Đại học Yến Thành rồi à?"

Thẩm Ngung nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nước mắt không thể kìm nén thì cậu cũng chẳng buồn lau, chỉ cố gắng để giọng nói của mình nghe bình thường nhất cả thể, ít nhất là để tiếp tục cuộc trò chuyện này.

Thế nhưng, ngay khi thử phát ra âm thanh, cậu liền từ bỏ.

Giọng cậu nghẹn ngào quá rõ ràng, không thể nào che giấu được, cậu sợ mình còn chưa nói được một câu hoàn chỉnh đã bật khóc.

Cậu cũng không muốn mẹ lo lắng.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Thẩm Ngung lập tức dứt khoát cúp máy, nhanh chóng gửi một tin nhắn đến số điện thoại đó.

[Chúng ta gặp mặt nói chuyện.]

Mười mấy giây sau, bên kia trả lời: [Được, con về nhà vào kỳ nghỉ Quốc khánh rồi đúng không? Khi nào con về Yến Thành? Mẹ có thời gian.]

Thẩm Ngung: [Con không về, con cũng rảnh.]

Bên kia: [Vậy ngày mai được không? Mẹ đến Đại học Yến Thành tìm con.]

Thẩm Ngung: [Vâng.]

Bên kia: [Vậy con ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon.]

Thẩm Ngung: [Ngủ ngon.]

Thẩm Ngung nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn này rất lâu, nước mắt theo gò má gầy gò chảy xuống cằm, từng giọt từng giọt rơi xuống như chuỗi ngọc trai bị đứt.

May mà, giờ phút này trong ký túc xá chỉ có một mình cậu.

Cuối cùng, cậu giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau đại nước mắt, cả người cuộn tròn vào trong chăn.

Tưởng tượng rằng Trình Mặc Phỉ đang ôm mình, như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.

...

Hôm sau.

Thẩm Ngung với đôi mắt sưng đỏ mở khung chat với Trình Mặc Phỉ, do dự hồi lâu, cuối cùng gửi tin nhắn.

[Anh Phỉ, em vô ý làm bẩn giường anh rồi. Em sẽ giặt sạch và phơi khô, xin lỗi nhé.]

Trình Mặc Phỉ trả lời rất nhanh: [Bẩn kiểu gì?]

Thẩm Ngung nhìn vết nước mắt đã khô trên ga giường, mím môi, nhắn lại: [Bị ướt.]

Trình Mặc Phỉ: [Em ngủ giường anh à?]

Lẽ nào lại mộng du nữa?

Thẩm Ngung không định giấu anh, dù sao chuyện của mẹ, cậu cũng muốn tìm cơ hội để kể với Trình Mặc Phỉ, nhưng vẫn kiếm một lý do hợp lý để ngủ trên giường anh:

[Ừm, giường anh ngủ thoải mái lắm.]

Trình Mặc Phỉ: [Ồ, thế em tè dầm à?]

Thẩm Ngung: "...???"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.