Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 21: Mật mã màn hình khoá điện thoại




Mặc dù không lâu trước đây, khi nói chuyện điện thoại, Trình Mặc Phỉ có mạnh miệng nói đùa rằng khi về sẽ cùng nhau tắm, để Thẩm Ngung được nhìn cận cảnh cho thỏa... Nhưng mà... đó cũng chỉ là lời nói đùa mà thôi.

Sao đột nhiên lại thực sự phải tắ.m chung thế này?? 

Không phải Thẩm Ngung cảm thấy quá xấu hổ hay gì, dù sao cũng là với Trình Mặc Phỉ, cậu không phản đối, chỉ là quá sốc thôi. 

Tiến độ này còn nhanh hơn cả cưỡi tên lửa nữa. 

Thấy Thẩm Ngung mãi không chịu động đậy, Trình Mặc Phỉ đoán cậu là người miền Nam, có lẽ chưa từng tắ.m chung với người khác bao giờ nên không quen, đang định nói gì đó thì lại thấy Thẩm Ngung đột nhiên đứng dậy, im lặng đi đến tủ lấy quần áo. 

Khóe môi Trình Mặc Phỉ hơi nhếch lên, tâm trạng vui vẻ tiếp tục tìm khăn tắm. 

Ban đầu anh còn định bảo Thẩm Ngung hôm nay không phải đi tàu xe đường dài, lát nữa đun chút nước nóng rửa qua cũng được, không nhất thiết phải tắm.

Nhưng giờ Thẩm Ngung đã chủ động muốn tắm, vậy thì không còn gì để nói nữa. 

Nhập gia tùy tục thôi. 

Đợi trời lạnh hơn, anh còn định dẫn Thẩm Ngung đi trải nghiệm nhà tắm công cộng ở miền Bắc nữa kìa. 

Nếu ngay cả t.ắm chung với anh mà cũng không dám, vậy thì vào nhà tắm công cộng có mà sợ chết khiếp mất. 

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy cùng tiếng trò chuyện. 

"Nhanh nhanh, 23:50 rồi, còn mười phút nữa thôi." 

"Nước chảy yếu quá, chẳng lẽ mọi người đều canh giờ này để tắm à?" 

"Có nước nóng dùng đã là may lắm rồi." 

... 

"Chuẩn bị c.ởi đồ vào đi——" 

Câu này là nói với hai người ngoài cửa. 

Nghe vậy, Trình Mặc Phỉ đáp một tiếng, rồi thản nhiên cởi luôn áo thun và quần dài. 

Thẩm Ngung: "......" 

Ánh mắt Trình Mặc Phỉ rất tự nhiên hướng về phía Thẩm Ngung. 

Thẩm Ngung lập tức dời tầm mắt, nói: "Em vào rồi cởi, lát nữa anh tắm trước đi." 

Trình Mặc Phỉ bật cười, nhìn thấu nhưng không nói gì. 

Vài giây sau, cửa phòng tắm mở ra, Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà chỉ mặc mỗi chiếc q.uần lót, để trần nửa thân trên đi ra, nói với hai người: "Đi thôi, còn bảy phút nữa, nhanh lên!" 

Thẩm Ngung như chạy trốn, ôm quần áo bước vào phòng tắm, sau khi thấy Trình Mặc Phỉ đã vào, cậu liền đưa tay ra khóa trái cửa lại. 

"Cạch." 

Vòi sen vẫn đang ch.ảy nước, tiếng khóa cửa bị át đi bởi tiếng nước rơi, không quá rõ ràng. 

Việc này không liên quan đến ngại ngùng hay không, chỉ là từ khi nhận thức được xu hướng tính dục của bản thân, cậu đã có ý thức giữ khoảng cách nhất định với cả nam lẫn nữ, dù đối phương là thẳng hay cong, đó cũng là phép lịch sự cơ bản. 

Dĩ nhiên, Trình Mặc Phỉ là ngoại lệ. 

Trong khoảng thời gian Thẩm Ngung khóa cửa, Trình Mặc Phỉ đã cởi nốt chiếc quần cuối cùng, đứng dưới vòi sen. 

Dòng nước ấm áp chảy dọc theo những đường nét cơ bắp rắn rỏi và đẹp mắt, phủ lên cả người anh một lớp hơi nước mờ ảo.

Hầu kết của Thẩm Ngung khẽ chuyển động, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt nhìn xuống mũi, mũi nhìn xuống tim, không dám để ánh mắt dừng lại ở một chỗ nào đó quá lâu. Cậu chớp mắt thật nhanh, rồi chậm rãi đứng vào góc, bận rộn sắp xếp lại quần áo của mình.

Kích thước này... thật sự không có gì lạ.

Chóp mũi bỗng nhiên tràn ngập hương cam quen thuộc.

Không cần nghĩ cũng biết là do Trình Mặc Phỉ đang dùng sữa tắm.

Anh bóp sữa tắm lên bông tắm, hòa cùng nước nóng, xoa ra rất nhiều bọt mịn.

Vừa xoa, anh vừa lén lút quan sát Thẩm Ngung đang đứng gần đó.

Hình như không còn gầy như hồi đầu năm học nữa, tháng này đã có da có thịt hơn một chút, nhờ cả vào sự chăm chỉ nhét đồ ăn của anh.

Phải nói là, làn da của Thẩm Ngung rất trắng, nhất là những chỗ thường xuyên bị quần áo che khuất, có vài chỗ còn hơi hồng hồng, trông hoàn toàn khác với những nam sinh cao to, thô kệch khác.

Trình Mặc Phỉ lại không kìm được mà nhớ đến câu nói đã nghe trong phòng y tế hôm nọ  - dáng vẻ của Thẩm Ngung rất được chào đón trong giới gay.

Nếu để một số người trong giới nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Thẩm Ngung, chắc chắn sẽ hóa thành một bầy sói đói mất...

Không được, không được, vẫn là đừng dẫn Thẩm Ngung đi tắm ở nhà tắm công cộng nữa, quá rủi ro.

Nếu Thẩm Ngung muốn kỳ cọ, anh sẽ mua bộ đồ tắm rửa rồi dẫn cậu về nhà mình. Ở nhà có cả bồn tắm lẫn vòi sen, đảm bảo có thể giúp Thẩm Ngung tắm thoải mái.

Ánh mắt anh trượt xuống, khi nhìn đến một chỗ nào đó, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Cứ như thể... cuối cùng cũng hoàn thành một nghi thức đặc biệt giữa "anh em tốt".

Anh em tốt là phải thẳng thắn với nhau.

"23:55 rồi, còn 5 phút nữa."

Hai người bên ngoài hóa thân thành đồng hồ thông báo.

Thấy Thẩm Ngung đã để quần áo thay ra qua một bên, Trình Mặc Phỉ lập tức nhường vị trí dưới vòi sen cho cậu, còn mình thì đứng sang một bên, tiếp tục tạo bọt với sữa tắm hương cam.

Luân phiên như vậy có thể tận dụng thời gian tối đa.

Thẩm Ngung cúi mắt, để nước nóng dội qua người.

Giờ này áp lực nước thực sự rất yếu, nhưng may là vẫn còn nước nóng.

Lúc cậu mới tắm được một nửa, Trình Mặc Phỉ đã phủ đầy bọt trên người. Nhìn thấy nước chảy yếu, anh lại bóp thêm sữa tắm, tạo thêm một lớp bọt mới.

Thẩm Ngung vừa bước ra khỏi phạm vi vòi sen, định nhường chỗ cho Trình Mặc Phỉ, liền thấy anh đưa tay thoa lớp bọt mới lên ngực mình. Mu bàn tay vô tình chạm vào da cậu, ấm nóng mềm mại.

Thẩm Ngung giật mình.

Bên ngoài: "23:57 rồi, còn 3 phút."

"Nhanh nào, quay lưng lại, anh giúp em kỳ lưng."

Trình Mặc Phỉ vừa thúc giục vừa bước xuống dưới vòi sen, để nước nóng rửa sạch bọt trên người, đồng thời nắm lấy vai Thẩm Ngung, xoay người cậu lại rồi nhẹ nhàng chà lưng giúp.

Thẩm Ngung không từ chối.

Lực tay sau lưng rất rõ ràng, không mạnh, nhưng rất dịu dàng và tỉ mỉ.

Bên ngoài: "23:58 rồi, còn 2 phút."

"Anh xong rồi, em nhanh lên."

Trình Mặc Phỉ đẩy cậu vào dưới vòi sen, rồi đi đến bồn rửa tay bên cạnh, dùng nước lạnh rửa sạch bọt trên tay và bông tắm.

Bên ngoài: "23:59 rồi, còn 1 phút."

"59s, 58s, 57s..."

Tiếng đếm ngược giống như thúc giục mạng sống.

Thẩm Ngung cuống quýt dội nước tráng người, sợ rằng nước nóng sẽ hết ngay giây tiếp theo.

Kiếp trước sức khỏe không tốt, cậu cực kỳ nhạy cảm với sự lạnh lẽo, rất sợ bị cảm.

"...3s, 2s, 1s."

Nước nóng vụt tắt, trong ống nước phát ra những tiếng ọc ọc, sau đó nước lạnh chảy ra thay thế.

Thẩm Ngung lập tức tránh khỏi vòi sen, nhanh chóng tắt nước.

"Để anh xem, đã tráng sạch chưa."

Trình Mặc Phỉ vừa treo bông tắm lên tường, vừa nhìn cậu từ đầu đến chân.

Thẩm Ngung mặc anh quan sát, đồng thời cũng lặng lẽ quan sát lại, không nhìn thì uổng quá.

Hai người đứng rất gần nhau, trên người đều mang cùng một mùi hương sữa tắm.

Sau đó, Trình Mặc Phỉ gật đầu hài lòng, nói: "Sạch rồi, nhanh lau khô người đi, kẻo cảm lạnh."

Thẩm Ngung ngoan ngoãn lau khô nước trên người rồi thay đồ ngủ.

Trình Mặc Phỉ nhanh hơn cậu, nhưng không vội mở cửa ra ngoài mà đứng yên tại chỗ, đợi cậu ra cùng.

Sau khi mặc đồ chỉnh tề, Thẩm Ngung đi đến bồn rửa mặt, cầm lấy cốc và bàn chải, hỏi: "Đánh răng không?"

Trình Mặc Phỉ ừ một tiếng, cũng đi đến bên cạnh cậu, cùng nhau đánh răng.

Phòng tắm không lớn, bồn rửa cũng nhỏ, hai người đứng cạnh nhau, tay chạm tay.

Cuộc sống chung vô cùng hài hòa.

Dù rằng cái "chung" này là ở ký túc xá bốn người.

...

Đêm đó, Thẩm Ngung mơ một giấc mộng.

Trong mơ, cậu và Trình Mặc Phỉ 19 tuổi "lăn giường" với nhau, trên chính chiếc giường ký túc xá này.

Giường ngủ chật hẹp, cơ bụng của Trình Mặc Phỉ dán sát vào lưng cậu, cảm giác vô cùng rõ ràng.

Mùa thu lại mơ mộng xuân.

Tỉnh dậy, Thẩm Ngung cười khẽ, lòng đầy chua xót.

Sau đó, cậu rón rén bò dậy, lén lút vào phòng tắm giặt đồ lót.

May mà hôm nay ba người cùng phòng đều không có tiết học lúc tám giờ sáng, nên giờ này vẫn còn chưa thức dậy.

Sau khi phơi xong đồ lót đã giặt, Thẩm Ngung nhanh chóng đeo cặp lên lưng, rời khỏi ký túc xá để đi học tiết đầu tiên.

Trên đường đi, cậu đeo tai nghe, hòa vào dòng sinh viên đại học tấp nập, vừa gặm bữa sáng vừa vô cảm nghe Thanh Tâm Chú.

Sau hai tiết chuyên ngành buổi sáng, tâm trạng của Thẩm Ngung cuối cùng cũng hoàn toàn bình ổn trở lại.

Chuông tan học vang lên, cậu thu dọn cặp sách, chuẩn bị rời khỏi lớp.

Đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc bỗng xuất hiện trước mặt cậu.

Là cô gái từng bị say nắng ngất xỉu trong kỳ quân sự — Mạnh Ly.

Mạnh Ly chớp chớp mắt, hỏi cậu: "Thẩm Ngung, tối nay cậu có tham gia tranh cử cán sự lớp không?"

Thẩm Ngung lắc đầu.

Không phải cậu không có tinh thần tập thể, mà chính vì có nên mới cảm thấy bản thân không thể đóng góp được nhiều cho lớp, vậy nên không định tranh cử.

Mạnh Ly "ồ" một tiếng, lại hỏi: "Cậu đã tham gia câu lạc bộ nào chưa? Dạo này nhiều câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới lắm."

Thẩm Ngung lại lắc đầu: "Vẫn chưa, định xem xét thêm."

Ngón tay giấu sau lưng của Mạnh Ly xoắn xuýt vào, cô ngập ngừng rồi mời hỏi: "Có muốn tham gia Hiệp hội Cứu trợ Động vật nhỏ không? Chị khóa trên của tớ bảo là rất dễ lấy tín chỉ, hoạt động cũng đều là tự nguyện, còn rất thú vị nữa."

Thẩm Ngung không nói đồng ý hay từ chối, chỉ đáp: "Tớ sẽ tìm hiểu thêm."

Cậu không ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư của cô gái này.

Chắc là vì chuyện quân sự mà có chút cảm tình với cậu, thêm vào đó, môi trường đại học vốn dĩ là nơi hormone dâng trào, một chút hảo cảm cũng đủ để người ta mạnh dạn tiến tới.

Cậu không ghét cô gái này, nhưng giữa họ không có bất kỳ khả năng nào, cậu cũng không định cho đối phương cơ hội.

Mạnh Ly còn muốn nói gì thêm, nhưng Thẩm Ngung đã nhàn nhạt kết thúc chủ đề: "Tớ có việc, phải về trước."

Mạnh Ly đành im lặng.

Trên đường về, Thẩm Ngung nhắn tin cho Trình Mặc Phỉ:

[Anh Phỉ, anh có tham gia câu lạc bộ nào không?]

Cậu chắc chắn sẽ tham gia một số câu lạc bộ, dù sao vài tín chỉ cũng cần phải tích lũy thông qua các hoạt động câu lạc bộ, mà tín chỉ lại ảnh hưởng trực tiếp đến việc tốt nghiệp. Tốt nhất là tranh thủ hoàn thành những tín chỉ này ngay từ năm nhất, năm hai.

Đằng nào cũng phải tham gia, chi bằng vào chung câu lạc bộ với Trình Mặc Phỉ, như vậy ít ra còn có thể cùng nhau tham gia hoạt động.

Lúc này Trình Mặc Phỉ cũng đang trong tòa giảng đường học, tin nhắn được trả lời rất nhanh. Anh chụp màn hình danh sách các câu lạc bộ mình đã tham gia gửi cho Thẩm Ngung, còn nhiệt tình đề cử một số câu lạc bộ:

Trình Mặc Phỉ: [Câu lạc bộ này nhiều hoạt động chỉ cần ghi danh là có thể lấy tín chỉ, cực kỳ dễ dàng, cực kỳ đề cử]

Trình Mặc Phỉ: [Câu lạc bộ này hoạt động rất thú vị, thường xuyên tổ chức tiệc tùng, rất sôi nổi, thích hợp để kết bạn]

...

Thẩm Ngung tinh mắt phát hiện Trình Mặc Phỉ cũng tham gia Hiệp hội Cứu trợ Động vật Nhỏ, không khỏi khẽ cong khóe môi.

Cũng phải, Trình Mặc Phỉ thích mấy thứ lông xù như vậy, anh tham gia câu lạc bộ này không có gì quá bất ngờ.

Thế là Thẩm Ngung lập tức nộp đơn xin gia nhập vài câu lạc bộ.

Việc xét duyệt cần một khoảng thời gian, nhưng những câu lạc bộ cậu đăng ký đều không yêu cầu phỏng vấn, chỉ cần chờ duyệt là có thể tham gia.

--------

Buổi chiều, Thẩm Ngung có tiết thể dục đầu tiên ở trường đại học.

Thể dục cũng được xem là môn tự chọn. Trong hàng loạt môn như bóng rổ, bóng đá, bóng chuyền, bóng bàn,... cậu chọn một bộ môn vô cùng giản dị — Thái Cực Quyền.

Vừa tốt cho sức khỏe, vừa dưỡng sinh, rất phù hợp với cậu.

Buổi học đầu tiên, thầy giáo dạy tư thế khởi đầu và một chút "Dã Mã Phân Tông", không quá khó.

Nghe nói Thẩm Ngung chọn Thái Cực Quyền, Trình Mặc Phỉ không có tiết chiều nên tò mò chạy đến sân thể dục xem.

Đúng lúc học kỳ này trường bắt đầu yêu cầu chạy bộ trong khuôn viên, đợi Thẩm Ngung tan học hai người có thể cùng nhau chạy.

Tranh thủ khi thời tiết chưa quá lạnh mà hoàn thành chạy bộ, nếu không, khi nhiệt độ giảm xuống và tuyết rơi thì sẽ chẳng chạy nổi nữa.

Nghe nói hai người định chạy, Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà lập tức đưa điện thoại cho họ, nhờ hai người chạy giúp.

Thẩm Ngung liếc mắt liền thấy Trình Mặc Phỉ đứng đằng xa đang nhìn cậu cười.

Trong tầm mắt, có hai nam sinh ôm bóng rổ bước đến gần Trình Mặc Phỉ, nói gì đó với anh rồi rời đi.

Chắc là muốn rủ anh đánh bóng rổ nhưng bị từ chối.

Lý do từ chối đương nhiên là... đã có hẹn rồi.

Chạy bộ xong còn đi ăn cơm cùng nhau, buổi tối Trình Mặc Phỉ có tiết, tất nhiên không có thời gian để chơi bóng rổ.

Cuối cùng, khi tiết thể dục kết thúc, Thẩm Ngung sải bước đến chỗ Trình Mặc Phỉ, lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không biết đang cười cái gì.

Thẩm Ngung: "?"

Cậu lập tức nghiêng đầu nhìn qua, thì thấy một bức ảnh của mình.

Hoặc chính xác hơn là một bộ sticker biểu cảm của cậu.

Thằng nhóc Trình Mặc Phỉ này không những lén chụp ảnh khi cậu tập Thái Cực Quyền mà còn ghép chữ vào, tạo thành meme.

Một bức là ảnh cậu giơ tay lên khi tập tư thế khởi đầu, thêm chữ: "Không tức giận."

Một bức chỉ là ảnh cậu giơ tay lên, thêm chữ: "Hi."

Một bức là ảnh cậu nhắm mắt, thêm chữ: "Ngủ trước đây."

Một bức là ảnh cậu làm động tác "Dã Mã Phân Tông", thêm chữ: "Lén lút lấm la lấm lét."

...

Trình Mặc Phỉ cười đầy vẻ khiêu khích, hỏi: "Thế nào? Chụp đẹp không?" 

Thẩm Ngung mặt không cảm xúc: "Hehe." 

Cậu không xóa cũng không giành lại điện thoại, chỉ thản nhiên nói: "Tối nay đợi anh ngủ say, em sẽ lén định dạng lại điện thoại của anh." 

Trình Mặc Phỉ lập tức ôm chặt điện thoại của mình như đang bảo vệ báu vật: "Em đâu có biết mật khẩu màn hình của anh." 

Thẩm Ngung cười lạnh, đọc ra một dãy số: "001122." 

Trình Mặc Phỉ tái mặt: "Sao em biết?" 

Thẩm Ngung: "Sinh nhật của anh. Em đoán thôi." 

Trình Mặc Phỉ phản bác: "Vậy còn em? 010601?" 

Đây là ngày sinh của Thẩm Ngung. 

Thẩm Ngung: "Không phải." 

Trình Mặc Phỉ thử một tổ hợp khác: "200161?" 

Thẩm Ngung: "Không phải." 

Trình Mặc Phỉ: "Không phải sinh nhật em à?" 

Thẩm Ngung khẽ cong môi cười, lại đáp: "Không phải." 

Trình Mặc Phỉ tò mò: "Thế là gì?" 

Thẩm Ngung cười, bước lên phía trước: "Không nói cho anh biết đâu." 

Trình Mặc Phỉ sải bước đuổi theo, giẫm lên lá rụng vang lên những tiếng xào xạc. 

"Em chạy xong anh sẽ đãi em một bữa lẩu cay siêu siêu siêu siêu ngon, đừng định dạng điện thoại của anh nhé?" 

"Còn phải xem có thật sự siêu siêu siêu siêu ngon không đã." 

"Đảm bảo luôn!" 

... 

Hơn một tiếng sau, Thẩm Ngung và Trình Mặc Phỉ đi ba trạm tàu điện đến một quán lẩu cay ở tầng hầm của một trung tâm thương mại không quá lớn. 

Có thể thấy quán này thật sự rất ngon, nếu không đã chẳng chật kín người dù chưa tới giờ cơm tối. 

May mắn là hai người đến đúng lúc một cặp đôi vừa ăn xong nên chiếm được chỗ. 

Lẩu cay ở đây tự chọn nguyên liệu rồi cân ký, giá thịt và rau bằng nhau, nước dùng được hầm tươi, hương thơm nức mũi. 

Thẩm Ngung chọn nguyên liệu theo sở thích, sau đó cùng Trình Mặc Phỉ đem đi cân. 

Trình Mặc Phỉ nhanh tay trả tiền trước, như thể sợ Thẩm Ngung tối nay sẽ thật sự định dạng điện thoại của mình. 

Dù luôn xem Trình Mặc Phỉ là "người của mình," nhưng Thẩm Ngung cũng không muốn cứ để anh mời hoài. Dù là bạn bè hay người yêu, sự cho đi và nhận lại đều nên được cân bằng. 

Về chỗ ngồi, nhìn hai chiếc ốp điện thoại giống hệt nhau, Thẩm Ngung nghĩ đến việc tặng Trình Mặc Phỉ một món quà. 

Rất nhanh, hai tô lẩu cay nóng hổi được bưng ra. 

Quả thật rất ngon, nước dùng cũng tuyệt, chỉ có điều... 

"Độ cay này là thật sao?" Thẩm Ngung cảm giác môi mình hơi sưng lên, rút khăn giấy lau đi. 

Lúc mới ăn thì không sao, càng ăn càng ngon, cũng càng cay, môi thì bỏng rát. 

Trình Mặc Phỉ ăn cay giỏi hơn nên không cảm thấy gì nhiều. Nhưng thấy môi Thẩm Ngung đỏ rực, anh lập tức đứng dậy: "Anh đi lấy sữa tươi và nước trắng cho em, đừng ăn nữa." 

Chẳng bao lâu sau, Trình Mặc Phỉ quay lại, mở hộp sữa đưa cho Thẩm Ngung, rồi đặt một bát nước lọc xuống trước mặt cậu: "Uống sữa trước để bớt cay, phần còn lại nhúng nước trắng ăn, sẽ đỡ hơn." 

Quả thật có tác dụng, nhưng môi vẫn sưng đỏ, không thể hết ngay được. 

Tối nay còn có buổi họp lớp để bầu cán bộ, dù không tranh cử nhưng cậu vẫn phải tham gia bỏ phiếu. 

Môi sưng thế này mà bị nhìn thấy thì... 

Ăn xong, Thẩm Ngung ghé vào một cửa hàng tiện lợi gần đó mua chiếc khẩu trang. 

Đành che lại thôi.

Trình Mặc Phỉ ngoan ngoãn đi theo cậu như một cái đuôi, còn mua thêm một hộp sữa tươi cho cậu. 

Thẩm Ngung không nhịn được cười, nhận lấy hộp sữa, nói: "Yên tâm đi, em không định dạng điện thoại của anh nữa đâu." 

Lẩu cay này quả thật rất ngon, chỉ là cay quá, nhưng may mắn dạ dày không khó chịu, không phải kiểu cay gây hại. 

Trình Mặc Phỉ thở phào, thầm quyết định tối nay sau khi tan học sẽ ra siêu thị mua hẳn một thùng sữa về. 

Trời cũng không còn sớm, hai người lên tàu điện về trường. Một người có tiết học buổi tối, một người có buổi họp lớp, đến tòa giảng đường thì tách ra. 

Buổi họp lớp là để bầu cán bộ, không liên quan gì đến Thẩm Ngung, cậu chỉ việc bỏ phiếu mỗi vòng. 

Ngồi trong góc, Thẩm Ngung nghiêm túc tra cứu từ khóa "Tặng quà cho con trai nên chọn gì?" 

Cậu muốn tặng quà cho Trình Mặc Phỉ, không muốn chỉ đứng ở góc độ bạn bè để tặng, nhưng cũng không thể khiến đối phương cảm thấy quá thân mật. 

Cậu chưa từng có kinh nghiệm theo đuổi ai, chẳng biết tặng gì là tốt nhất. 

Trên mạng có vô số câu trả lời, Thẩm Ngung lần lượt đọc kỹ. 

Bật lửa... Trình Mặc Phỉ không hút thuốc, tặng bật lửa cũng vô ích. 

Bóng rổ, tai nghe, bàn phím cơ, đồng hồ... Trình Mặc Phỉ đều có loại rất tốt rồi, tạm thời cậu không mua được cái nào tốt hơn. 

Hoa tươi... có vẻ hơi lãng mạn quá. 

Đồ lót... 

Hả? Đồ lót? 

Thẩm Ngung chớp mắt thật nhanh. 

Không hoàn toàn đứng ở góc độ bạn bè, đồ lót là món đồ cá nhân, hiếm khi bạn bè tặng nhau. 

Nhưng cũng không quá mức thân mật, anh em đôi khi vẫn hay đùa giỡn, tặng nhau vài chiếc q.uần lót là bình thường. 

Thẩm Ngung lập tức mở ứng dụng mua sắm, chọn loại phù hợp với Trình Mặc Phỉ. 

Chọn xong, xác nhận thanh toán. 

Đợi vài ngày nữa hàng đến rồi tìm lý do để tặng. 

... 

Buổi bầu cử kết thúc, Thẩm Ngung về ký túc xá sớm. 

Phòng trống không, mọi người đều đi học tối. 

Thẩm Ngung tháo khẩu trang, soi gương trong phòng tắm, thấy môi vẫn còn sưng. 

Cậu rửa lại bằng nước lạnh, rồi lén mở tủ khóa để lấy son dưỡng bôi lên. 

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, ba người bạn cùng phòng trở về. 

Tiêu Hùng vừa nhìn thấy môi Thẩm Ngung liền kinh ngạc: "Đệt, Tiểu Thẩm, em bị ai cưỡng hôn hả? Môi sưng thế?" 

Thẩm Ngung nghẹn lời, vô thức nhìn sang Trình Mặc Phỉ - kẻ đầu sỏ đứng bên cạnh, trên tay còn cầm theo một thùng sữa. 

Trình Mặc Phỉ: "..." 

Anh ho khẽ hai tiếng: "Nói linh tinh gì thế, tối nay tôi dẫn em ấy đi ăn lẩu cay, cay quá nên sưng đấy." 

Nói xong, anh đặt thùng sữa giữa hai giường, nói với Thẩm Ngung: "Cứ lấy mà uống." 

Thẩm Ngung cười gật đầu. 

Đúng là ngốc quá đi. 

Sữa tươi có thể giúp giảm cay, nhưng môi cậu bây giờ thì dùng sữa cũng không cứu nổi. 

Mấy ngày sau, Thẩm Ngung vẫn luôn đeo khẩu trang ra ngoài. 

Dạo này trời trở lạnh, nhiều sinh viên bị ốm nên cũng đeo khẩu trang, cậu không bị coi là quá nổi bật. 

Mấy ngày sau môi mới hết sưng, nhưng không biết có phải do lần này bị kíc.h thí.ch hay không, môi càng khô hơn. Trong khi đó thời tiết ở Yến Thành ngày một hanh khô, môi cậu thành ra nứt chảy cả máu. 

Vốn dĩ, người miền Nam đến miền Bắc đã không quen khí hậu khô hạn. Cậu lại sợ Trình Mặc Phỉ nhìn thấy mà nghi ngờ nên không dám dùng kem dưỡng da hay son dưỡng. 

Trình Mặc Phỉ cũng nhận ra vấn đề, rất lo lắng, liền lên mạng tìm cách giải quyết. 

Dù gì cũng là tại anh mà Thẩm Ngung mới bị thế, chảy máu chắc chắn sẽ rất đau. 

Hôm đó, anh lái xe về nhà, mang theo cây son dưỡng nhập khẩu mẹ mua từ nước ngoài, cây son chưa bị mở ra, mẹ mua cả mấy thỏi, nghe nói dưỡng môi rất tốt, giá thành cũng không rẻ. 

Nhưng khi hớn hở mang về định đưa cho Thẩm Ngung, anh lại thấy trong tay Thẩm Ngung đã có một thỏi son dưỡng. 

Môi cậu bóng mượt, rõ ràng đã bôi lên rồi. 

Tiêu Hùng bên cạnh cười gian: "Người theo đuổi Tiểu Thẩm tặng đó. Chà, sắp đến lúc đổi tên nhóm thành 'Tiến độ thoát ế 2/4' rồi." 

Trình Mặc Phỉ nắm chặt thỏi son dưỡng trong túi, môi mím chặt, không nói lời nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.