Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 36: Là vì thất tình rồi à?




Lúc tỉnh lại, Thẩm Ngung phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, trên người mặc một bộ quần áo lộn xộn chẳng ăn nhập gì với nhau, hoàn toàn không có chút sức lực nào. Trên tay còn có dấu vết truyền dịch, hơi nhói.

Trình Mặc Phỉ gục xuống bên giường cậu, ngủ thiếp đi.

Trong phòng bệnh có bật điều hòa ấm, nên cũng không thấy lạnh.

Thẩm Ngung bỗng cảm thấy hơi hoang mang.

Khung cảnh này... kiếp trước đã xảy ra không ít lần.

Không ngờ kiếp này lại lặp lại một lần nữa.

Rèm cửa trong phòng bệnh chỉ kéo một nửa, ngoài trời đã le lói ánh sáng ban mai, chẳng mấy chốc trời sẽ hửng sáng.

... Trình Mặc Phỉ cứ thế ngủ cả một đêm sao?

Thẩm Ngung không nhịn được, giơ tay nhẹ nhàng vuốt lên đỉnh đầu người đang ngủ bên cạnh.

Tóc của Trình Mặc Phỉ rất mềm, dù cắt ngắn nhưng sờ vào vẫn thấy dễ chịu.

Cậu không dám dùng sức, cũng không dám lưu luyến quá lâu, sợ bị phát hiện. Chỉ nhẹ nhàng lướt qua, như để thỏa mãn cơn nghiện nhỏ bé của mình.

Thẩm Ngung thật sự không muốn đối diện với Trình Mặc Phỉ quá sớm.

Cách cậu đối diện với vấn đề luôn giống như một con ốc sên rút vào vỏ, thường sẽ mất khoảng một tuần.

Kiếp trước, mỗi lần cãi nhau với Trình Mặc Phỉ, cả hai cũng thường cần một tuần để bình tĩnh lại, rồi mới thử giao tiếp và làm hòa.

Cậu cần có thời gian ở một mình để suy nghĩ thấu đáo. Hai người ở gần nhau chỉ càng khiến đầu óc cậu thêm rối bời.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Ngung sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân thật tốt, để khi đối diện với Trình Mặc Phỉ, cậu có thể ở trạng thái lý tưởng nhất.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Cậu cần thời gian để tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực mà ba chữ kia mang lại, rồi mới có thể vực dậy tinh thần.

Thẩm Ngung cứ thế lặng lẽ nhìn mái tóc bông xù của Trình Mặc Phỉ thật lâu, lâu đến mức người đang ngủ kia đột nhiên cựa mình, rồi chậm rãi tỉnh giấc.

Vừa mở mắt, Trình Mặc Phỉ theo phản xạ nhìn về phía giường bệnh. Không ngờ lại chạm phải đôi mắt đen láy của Thẩm Ngung, cơn buồn ngủ lập tức tan sạch.

"Em tỉnh rồi à?" Giọng Trình Mặc Phỉ không giấu được sự vui mừng.

Tối qua, Thẩm Ngung sốt đến mức ngất đi trong lòng anh, làm anh hoảng sợ vô cùng, lập tức đưa người đến bệnh viện.

Phòng bệnh không rộng lắm, anh bèn bảo Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà về trước.

Thẩm Ngung khẽ "ừm" một tiếng, giọng nói yếu ớt, còn mang theo chút giọng mũi:

"Làm phiền anh rồi."

Trình Mặc Phỉ nhíu mày, rất muốn trách cậu một trận. Nói gì mà xa lạ thế? Anh em với nhau thì có gì mà phiền với không phiền?

Nhưng nghĩ đến việc Thẩm Ngung có lẽ đã trải qua chuyện gì đó không vui, giờ lại đang bệnh, không thoải mái, những lời trách móc cuối cùng vẫn không thốt ra được.

Anh chỉ đành đổi giọng, đùa một câu:

"Không phiền, sau này nếu anh ốm, em cũng phải chăm sóc anh như thế nhé."

Bên dưới chăn, ngón tay Thẩm Ngung vô thức siết chặt.

Cậu cũng muốn vậy... Hy vọng đến lúc đó vẫn còn cơ hội.

Nhưng cậu lại càng không mong Trình Mặc Phỉ bị bệnh. Ốm đau thật sự rất khó chịu, cậu chỉ hy vọng anh có thể luôn luôn khỏe mạnh, không bệnh tật, không đau đớn.

Thấy Thẩm Ngung vẫn ủ rũ, Trình Mặc Phỉ đứng dậy, giơ tay chạm vào trán cậu.

Thẩm Ngung theo phản xạ nhắm mắt rồi lại mở ra, hàng mi dài khẽ lướt qua lòng bàn tay Trình Mặc Phỉ.

"Hết sốt rồi." Trình Mặc Phỉ khẽ cong môi.

Tác dụng của truyền dịch quả nhiên nhanh chóng.

Vừa thu tay lại, anh đã nghe thấy Thẩm Ngung nói:

"Em muốn về ký túc xá."

Trình Mặc Phỉ đề nghị:

"Hay nghỉ ngơi thêm chút nữa? Bên ngoài vẫn còn mưa phùn, trời khá lạnh."

Nhưng Thẩm Ngung đã bắt đầu xuống giường, giọng nghèn nghẹt:

"Không thích mùi bệnh viện, ở đây khó chịu lắm."

Trình Mặc Phỉ cũng không miễn cưỡng:

"Được rồi, vậy về thôi."

Trên mu bàn tay Thẩm Ngung vẫn còn dấu vết truyền dịch, cơ thể cũng chưa hoàn toàn khỏe lại. Nên Trình Mặc Phỉ chủ động ngồi xuống, giúp cậu đeo giày.

Nhìn những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng đang khéo léo buộc dây giày cho mình, yết hầu Thẩm Ngung khẽ chuyển động, nhịp tim trong cơ thể yếu ớt đập loạn không thể kiểm soát.

Khi tim đập quá nhanh, đầu óc Thẩm Ngung chẳng thể suy nghĩ tỉnh táo được nữa, chỉ còn lại một mớ hỗn độn.

Trên xe trở về, Trình Mặc Phỉ dò hỏi:

"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì không vui à?"

Thẩm Ngung vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy chỉ nhàn nhạt đáp:

"Không có gì."

Chủ đề liền bị chặn đứng không thương tiếc.

Trình Mặc Phỉ biết chắc chắn đã có chuyện gì đó, nhưng nếu Thẩm Ngung không muốn nói, anh cũng không ép buộc, chỉ có thể lo lắng trong lòng.

Có lẽ, đợi khi tâm trạng và sức khỏe của Thẩm Ngung khá hơn, cậu sẽ chịu nói với mình chăng?

Anh chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Bệnh viện cách Đại học Yến Thành không xa, đi taxi một lát là đến.

Tầng năm đối với một bệnh nhân mà nói thật sự rất khó leo, Trình Mặc Phỉ đề nghị:

"Hay là để anh cõng em nhé?"

Nhưng Thẩm Ngung từ chối, chỉ bảo Trình Mặc Phỉ đỡ cậu để có thể mượn chút lực.

Tối qua cả người ướt sũng cậu còn có thể tự đi lên được, hôm nay đã truyền dịch, hạ sốt rồi, việc leo lên không có khó.

Quan trọng là... cậu không muốn có tiếp xúc gần gũi với Trình Mặc Phỉ như thế.

Nếu để Trình Mặc Phỉ cõng, lồng ng.ực cậu sẽ áp sát vào lưng của anh. Chỉ cần tim đập nhanh hơn một chút, chắc chắn sẽ bị phát hiện ra.

Cậu không dám mạo hiểm.

Về đến ký túc xá, Thẩm Ngung xin phép nghỉ học với giảng viên, chuyển tiền viện phí và tiền thuốc cho Trình Mặc Phỉ, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Lần này bị ốm mất ba, bốn ngày mới hồi phục được bảy, tám phần.

Trong thời gian bị bệnh, Trình Mặc Phỉ rõ ràng cảm thấy Thẩm Ngung dường như lạnh nhạt với mình hơn nhiều.

Cụ thể là—

Thời gian ở bên anh giảm đi đáng kể, gần như chỉ có thể gặp nhau trong ký túc xá, ngoài ra không còn cùng nhau làm gì nữa, ăn cơm cũng toàn hẹn với bạn khác.

Cũng không giám sát anh ăn quýt đường, thậm chí còn đặt giỏ quýt đường trở lại bàn của anh, có một ngày Trình Mặc Phỉ cố tình ăn quá một quả, nhưng Thẩm Ngung cũng không phát hiện ra.

Buổi tối cũng không cùng anh xem phim rồi ngủ nữa, nói là sợ lây bệnh cho anh.

...

Trình Mặc Phỉ không biết có phải do mình nhạy cảm quá hay không.

Dù sao thì Thẩm Ngung đang bị bệnh, cơ thể không thoải mái, không có nhiều sức lực để làm chuyện này chuyện kia cùng anh là điều bình thường.

Hơn nữa, bọn họ đâu có cùng năm nhất, cùng chuyên ngành, thời gian lên lớp, ăn cơm đa phần không trùng khớp, Thẩm Ngung muốn đi cùng bạn học của cậu cũng bình thường, tiện lợi hơn.

Nhưng mà, Trình Mặc Phỉ đã mấy lần bóng gió dò hỏi, đều bị thái độ thờ ơ của Thẩm Ngung nhẹ nhàng bỏ qua.

Thêm vào đó, khoảng thời gian này bận rộn chuẩn bị cho trận bóng rổ, thời gian rảnh rỗi của Trình Mặc Phỉ không nhiều, chỉ có thể dồn hết cảm xúc vào sân bóng.

Sau một cú ném ba điểm đẹp mắt, Trình Mặc Phỉ vô thức nhìn về phía chỗ để quần áo của mình.

Ngoài quần áo và nước ra thì trống không.

Thẩm Ngung cũng đã lâu không đến xem anh chơi bóng rổ nữa.

...

Sau một thời gian giữ khoảng cách với Trình Mặc Phỉ, Thẩm Ngung nhận ra đầu óc mình thực sự tỉnh táo hơn nhiều.

Những cảm xúc bị ba chữ kia chi phối cũng đã dịu đi.

Chỉ là, sự tự tin đã đánh mất thì không thể nào lấy lại được nữa.

Về chuyện theo đuổi Trình Mặc Phỉ, cậu vẫn chưa có cách khác, thậm chí còn bắt đầu tìm hiểu lung tung trên mạng về "bí quyết yêu đương".

Xem đi xem lại, vẫn không thấy bản thân có chút tiến bộ nào.

Hôm nay, khi bệnh tình gần như đã khỏi hẳn, Thẩm Ngung bỗng nhận được một cuộc gọi từ tiệm vàng, hỏi cậu khi nào sẽ đến lấy chiếc dây chuyền.

Lúc này, cậu mới sực nhớ ra mình đã hoàn toàn quên mất chuyện này, nghĩ một lúc rồi quyết định đi lấy một mình, thanh toán nốt khoản tiền còn lại và nhận sản phẩm.

Những ngày qua vì bị bệnh mà cậu không liên lạc với mẹ, cũng đã một khoảng thời gian chưa gặp bà.

Đứng trước cửa tiệm vàng, cậu do dự một lát rồi gọi điện cho mẹ.

Thẩm Tầm Nhạn học mỹ thuật, giỏi vẽ tranh sơn dầu, sau khi đến Yến Thành đã mở một phòng tranh riêng, thỉnh thoảng cũng tham gia triển lãm.

Hôm nay là ngày làm việc, có lẽ bà đang ở phòng tranh, Thẩm Ngung muốn ghé qua xem một chút.

Cậu không biết thưởng thức nghệ thuật, nhưng cậu muốn thay đổi tâm trạng, muốn nói chuyện với mẹ.

Bên kia điện thoại nhanh chóng bắt máy, giọng nói dịu dàng vang lên: "Tiểu Ngung, có chuyện gì thế?"

Thẩm Ngung rất ít khi chủ động gọi điện trực tiếp cho bà, nếu có cũng sẽ nhắn tin trước trên WeChat.

Cậu nhìn chằm chằm mũi giày của mình: "Mẹ, con mua cho mẹ một món quà, bây giờ mang qua cho mẹ có tiện không?"

Nghe xong, Thẩm Tầm Nhạn vui mừng mà run tay, làm bút lông trên giấy vẽ tạo thành một nét gạch bất ngờ.

...

Hơn nửa tiếng sau, Thẩm Ngung đến phòng tranh của Thẩm Tầm Nhạn.

Phòng tranh rộng rãi, nội thất được thiết kế rất có gu, Thẩm Tầm Nhạn trực tiếp dẫn cậu vào một căn phòng nhỏ của riêng mình.

Bà rất ít khi dẫn người khác vào đây.

Nhưng Thẩm Ngung là con trai bà, là người thân yêu nhất, không phải "người khác".

Bà rót cho cậu một cốc trà gừng ấm, dạo này trời hơi lạnh, bà thích uống thứ này, không biết cậu có thích không.

Tất nhiên là Thẩm Ngung thích, cậu ôm cốc trà uống mấy ngụm liên tục.

Vừa khỏi bệnh xong, uống trà gừng có thể điều dưỡng cơ thể.

Thẩm Tầm Nhạn nhận lấy món quà mà Thẩm Ngung đưa, bà cẩn thận mở ra ngay trước mặt cậu, vừa nhìn thấy chiếc dây chuyền bên trong, trên mặt đã bừng lên sự kinh ngạc và vui mừng không hề che giấu.

"Đẹp quá, đây là vàng đúng không? Chắc đắt lắm nhỉ? Mua cái này rồi, con vẫn còn đủ tiền tiêu chứ?"

"Yên tâm đi ạ, con làm gia sư kiếm được khá nhiều tiền, đủ dùng mà."

Cũng đúng, Thẩm Ngung là sinh viên của Đại học Yến Thành, đâu phải ai cũng có thể thi đỗ vào đó.

Trên mặt Thẩm Tầm Nhạn tràn đầy niềm tự hào về con trai, bà cười tươi rồi đưa sợi dây chuyền cho cậu, xoay người lại, háo hức nói: "Mau giúp mẹ đeo lên đi."

Thẩm Ngung cẩn thận vén những sợi tóc lòa xòa sau gáy bà, nhẹ nhàng đeo dây chuyền lên.

Đây là lần đầu tiên từ khi có trí nhớ đến giờ, cậu mới quan sát mẹ mình ở khoảng cách gần đến vậy.

Bà có làn da rất trắng, cậu cũng thừa hưởng nước da này từ bà, dáng người nhỏ nhắn, gầy gò, thật không hiểu mười mấy năm trước, khi chưa đến ba mươi tuổi, bà đã làm thế nào để tự mình thoát khỏi vũng lầy.

Giờ đây, giữa những sợi tóc đen đã lộ ra vài sợi bạc.

Nhớ lại những chuyện kiếp trước, Thẩm Ngung âm thầm quyết định sẽ tìm cơ hội sớm nhắc mẹ đi khám sức khỏe.

Sau này, mỗi năm cậu cũng sẽ giám sát bà đi khám định kỳ đúng hạn.

Đeo xong sợi dây chuyền, Thẩm Tầm Nhạn vui sướng chụp rất nhiều ảnh, còn kéo Thẩm Ngung chụp chung không ít, trông hệt như một cô gái nhỏ, chẳng bị mấy sợi tóc bạc kia làm ảnh hưởng.

Đúng vậy, ai sống trong tình yêu cũng sẽ mãi trẻ trung.

...

Cả buổi chiều Thẩm Ngung đều ở trong phòng tranh của Thẩm Tầm Nhạn, buổi tối cũng cùng bà đi ăn cơm.

Mẹ vẽ tranh, cậu ngồi lặng lẽ bên cạnh nhìn, chẳng làm gì cũng không thấy chán.

Cuối cùng, Thẩm Tầm Nhạn lái xe đưa cậu về trường.

Trong lúc đó, Trình Mặc Phỉ thỉnh thoảng lại nhắn tin cho cậu những chuyện vặt vãnh.

Thẩm Ngung xem từng tin một, không nhịn được mà bật cười, nhưng cười xong lại nhanh chóng chìm vào nỗi buồn vô cớ.

Trình Mặc Phỉ chắc chắn đã nhận ra sự né tránh có chủ ý của cậu trong khoảng thời gian này, thế nhưng anh vẫn như trước đây, coi cậu là anh em tốt, chuyện gì cũng muốn chia sẻ đầu tiên.

Mà đâu biết rằng, anh em tốt của anh đang phiền não vì không biết phải theo đuổi anh thế nào.

Thẩm Ngung tắt điện thoại, không dám xem nữa.

Sợ lại tiếp tục bị cảm xúc chi phối.

Trời đã tối, sắp đến Đại học Yến Thành thì Thẩm Tầm Nhạn bỗng đỗ xe ở làn tạm trước cổng trường, không lái vào nữa mà cẩn thận lên tiếng:

"Nhóc con, con đang buồn à?"

Bà vô thức dùng cách gọi thân mật của trẻ con.

Thẩm Ngung giật mình, không ngờ cảm xúc của mình rõ ràng đến mức làm mẹ nhận ra.

"Là... thất tình rồi sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.