Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 51: Bọn mình cũng đi thuê khách sạn đi




Màn hình điện thoại của Trình Mặc Phỉ vẫn chưa sửa xong, hiện tại anh vẫn đang dùng chiếc điện thoại cũ với vỏ đã ngả vàng và bạc màu. Không biết tuần này có thể sửa xong mà lấy về hay không.

Bộ nhớ của chiếc điện thoại cũ này đã đầy từ lâu, tối qua để tải ứng dụng mạt chược, anh còn phải dọn dẹp bớt dung lượng, dùng vô cùng khó chịu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh không hối hận khi đã bốc đồng đập vỡ điện thoại vào đêm hôm đó.

Không chỉ vì muốn có lý do để mượn điện thoại của Thẩm Ngung, mà còn để trút bỏ cảm xúc. Giữ mãi trong lòng cũng chẳng tốt đẹp gì.

So với việc dùng nắm đấm đập vào tường để ph.át ti.ết, thì đập điện thoại có lẽ sẽ tốt hơn...

Nếu tay bị thương, có khi hôm nay anh đã chẳng thể đến đây chơi mạt chược được rồi.

Khi đi cắt tóc, bọn họ đã bàn qua về bữa tối. Thẩm Ngung nói muốn ăn cá nấu dưa cải chua, nên Trình Mặc Phỉ không hỏi lại mà trực tiếp gọi một phần lớn cá nấu dưa, vị cay nhẹ, kèm thêm một phần cá và hai phần cơm.

Đặt đồ ăn xong, bên phía Hàn Tuyên cũng gần như đã dạy xong lý thuyết, liền bắt đầu thực chiến để hướng dẫn.

Nhờ vào buổi luyện tập cấp tốc tối qua, Trình Mặc Phỉ vẫn có thể xoay sở khá tốt, không để lộ sơ hở.

Số tiền bỏ ra để mua đậu chơi game cũng không phí hoài.

Lúc đầu, Thẩm Ngung phải nghĩ rất lâu mới đánh ra được một quân bài, có khi cầm lên lại do dự rồi đặt xuống, suy nghĩ cả buổi, cuối cùng vẫn đánh ra quân vừa định giữ lại.

Mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi.

Dần dần, Thẩm Ngung đã quen thuộc hơn nhiều.

Có lẽ đúng là có cái gọi là "chế độ bảo vệ tân thủ".

Ván đầu tiên mang tính hướng dẫn, dù có chút trúc trắc nhưng Thẩm Ngung vẫn thắng một cách khó hiểu.

Ván thứ hai, tốc độ của trò chơi được đẩy nhanh hơn, không để cậu có quá nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, thế mà Thẩm Ngung lại thắng tiếp.

Đến ván thứ ba, cậu thậm chí còn tự bốc bài thắng luôn.

Trình Mặc Phỉ nắm một quân mạt chược trong tay, hết để nằm ngang rồi dựng dọc, lại để ngang, rồi lại dựng lên...

Tại sao Thẩm Ngung có chế độ bảo vệ tân thủ, còn anh tối qua lại thua thê thảm đến thế?

Rõ ràng anh và trò chơi này khắc nhau mà.

Đáng lẽ nên dẫn Thẩm Ngung đi chơi bóng rổ.

Cảm giác chiến thắng luôn dễ khiến con người ta nghiện. Lần đầu tiên, Thẩm Ngung tìm thấy niềm vui và sự thỏa mãn trong một hoạt động giải trí mà trước đây cậu không hề hứng thú.

Khi ván thứ tư sắp bắt đầu, cửa phòng đột nhiên bị gõ, nhân viên giao hàng lần lượt mang bữa tối đến.

Bởi vì con đói dần kéo đến, mọi người quyết định ăn xong rồi chơi tiếp.

Hàn Tuyên và Đàm Phong gọi cơm canh vịt, bên trên là canh vịt, bên dưới là cơm, còn đặc biệt ghi chú thêm một cái bát trống.

Đàm Phong rót canh vịt vào cơm, trộn đều rồi múc một ít vào bát nhỏ, đẩy đến trước mặt Hàn Tuyên, lại gắp thêm ít thịt vịt từ bát của mình sang cho cậu ấy.

Hàn Tuyên mỉm cười bóc quả trứng vịt muối, bẻ một nửa đưa cho Đàm Phong. Đàm Phong không thích ăn lòng đỏ trứng, nên cậu chàng gắp hết phần lòng đỏ vào bát của mình.

Trình Mặc Phỉ thu hết mọi hành động vào mắt, lặng lẽ gắp một miếng cá, kèm theo một ít dưa cải chua và cơm, đưa vào miệng.

Trước đây, đúng là anh đã quá phiến diện, chỉ nhìn vào một phần nhỏ mà đánh đồng cả một nhóm người.

Từng có khoảng thời gian anh tránh xa hai người này, thậm chí không dám chơi bóng chung, vậy mà bây giờ khi thật sự hiểu rõ hơn, lại thấy họ cũng rất ấm áp, rất đẹp đẽ.

Ít nhất, so với vô số câu chuyện về những gã đàn ông hay phụ nữ tệ bạc trong những mối quan hệ dị tính, thì chuyện của bọn họ tốt hơn nhiều.

Thẩm Ngung nói đúng, kẻ tồi tệ chỉ là thiểu số, không đại diện cho cả một cộng đồng.

Thực ra... anh rất thích chơi bóng với Đàm Phong.

Hai người phối hợp rất ăn ý, chơi cực kỳ sảng khoái.

Sau này anh sẽ không trốn tránh nữa.

Phải cảm ơn Thẩm Ngung, nhờ có cậu, anh mới không bỏ lỡ những người bạn tốt này.

......

Bữa tối kết thúc, ván mạt chược lại tiếp tục.

Chỉ là không ngờ chế độ bảo vệ tân thủ chỉ kéo dài ba ván đầu, sau đó Thẩm Ngung không thắng thêm được ván nào nữa.

Trình Mặc Phỉ thì vẫn đánh rất quy củ, cả buổi chỉ thắng một lần, mấy lần suýt thắng đều bị Hàn Tuyên chặn mất.

Chỉ có Hàn Tuyên là thắng liên tục, trở thành người thắng to nhất tối nay.

Đúng là, một buổi luyện tập cấp tốc không thể thắng được người Tứ Xuyên chính gốc.

Chơi cho vui tất nhiên cũng phải có chút đặt cược, nhưng vì là bạn bè chơi giải trí với nhau, lại có người mới nên chỉ đánh mức một xu một bàn.

Sau một buổi tối, Hàn Tuyên thắng tổng cộng ba hào một xu, tâm trạng vui vẻ không tả nổi.

Dựa trên nguyên tắc vợ thắng là mình thắng, Đàm Phong cũng rất vui vẻ.

Chỉ có Thẩm Ngung và Trình Mặc Phỉ là mặt mày ủ rũ, cúi đầu tổng kết lại những ván vừa rồi.

"Lẽ ra anh không nên đánh ra con Tam Đồng, nếu không thì Hàn Tuyên đã không thể ù được."

"Haiz, con Ngũ Sách của em... biết thế đã không cố ghép nó vào bộ kia."

Hàn Tuyên nhìn hai người lẩm bẩm, ánh mắt giống như giáo viên đang nhìn hai đứa trẻ vừa thi xong, ý cười trong mắt ngày càng sâu:

"Đừng nghĩ nhiều nữa, lần sau lại chơi tiếp, chắc chắn sẽ gỡ lại thôi."

Thẩm Ngung gật đầu: "Lần sau lại hẹn nhé."

Có thể thấy hôm nay Trình Mặc Phỉ chơi rất vui, hoàn toàn khác với phản ứng lần trước khi gặp cặp đôi đồng tính này.

Kế hoạch chuẩn bị trước khi theo đuổi đã tiến thêm một bước.

Đang nói chuyện, Trình Mặc Phỉ đứng dậy rút chiếc điện thoại cũ đang sạc bên cạnh tường ra, rồi đột ngột kêu lên:

"Sao đã muộn thế này rồi?!"

Thẩm Ngung theo phản xạ cũng ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng:

"Mới có hơn mười giờ hai mươi phút mà?"

Mười giờ hai mươi phút quả thực không còn sớm, nhưng cũng chưa quá muộn. Ký túc xá ngay đối diện, suốt đường đi đều có đèn đường, về cũng không mất bao nhiêu thời gian, hơn nữa tận mười một rưỡi mới đóng cổng.

Trình Mặc Phỉ: "Không phải! Bây giờ đã là mười một giờ hai mươi tư rồi! Cái đồng hồ này có vấn đề hay điện thoại của anh bị hỏng thế?!"

Dù sao điện thoại anh cũ rồi, xảy ra lỗi cũng không có gì lạ. So với việc đồng hồ sai, ạn thà tin rằng điện thoại của mình bị lỗi hơn.

Đáng tiếc, sự thật lại không như mong đợi.

Thẩm Ngung lập tức rút điện thoại của mình ra.

Màn hình hiển thị thời gian: 11:24 PM.

Thẩm Ngung: "..."

Xong rồi, đúng là cái đồng hồ bị sai thật.

Trong nhóm chat ký túc xá cũng đã có người tag bọn họ, hỏi tại sao vẫn chưa về, sắp đến giờ đóng cổng rồi. Nhưng vì mải mê chơi mạt chược, bọn họ hoàn toàn không để ý đến tin nhắn.

Có lẽ mọi người nghĩ rằng con trai ở ngoài qua đêm cũng không có gì to tát, trước đây mấy người bọn họ cũng từng đi net xuyên đêm, nên chỉ nhắc một câu rồi không nói gì nữa.

Giờ chỉ còn sáu phút nữa là đến giờ đóng cổng, chắc chắn không kịp quay về.

Chỉ riêng thời gian từ quán mạt chược xuống lầu, chạy ra cổng trường cũng đã mất gần mười phút, chưa kể quãng đường từ cổng trường về đến ký túc xá.

Không biết quản lý ký túc xá có thể linh động cho vào được không...

Thẩm Ngung cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này.

Từ khi nhập học đến giờ, bọn họ chưa bao giờ về muộn sau giờ đóng cổng.

May mà ký túc xá của Thẩm Ngung và Trình Mặc Phỉ không bị kiểm tra quá nghiêm khắc, đặc biệt là Thẩm Ngung, cậu còn không ở chung tòa với sinh viên cùng khoa, dù có kiểm tra đột xuất cũng không đến lượt cậu, sẽ không ảnh hưởng đến điểm số hay học bổng.

Hai người còn lại cũng nhận ra thời gian không đúng, bèn than thở vài câu, nhưng lại không hề tỏ ra lo lắng.

Đàm Phong tựa cằm lên vai Hàn Tuyên, một tay vòng qua eo cậu ấy, giọng nói mang theo chút nũng nịu:

"Chắc là không kịp về ký túc rồi, mình đi thuê khách sạn đi."

Hàn Tuyên liếc anh ta một cái, bật cười, rồi gật đầu đồng ý: "Được thôi."

Thẩm Ngung lập tức cúi mặt xuống, tỏ vẻ như không nhìn thấy gì, tránh để tầm mắt mình va phải khoảnh khắc khó xử ấy. Cậu giả vờ thờ ơ bấm điện thoại, nhắn một tin trong nhóm ký túc xá.

Dù sao cũng đều là người trưởng thành, hai người kia lại là đàn anh, lớn hơn bọn họ một chút, tình cảm còn tốt như vậy, không cần nghĩ cũng biết — cùng nhau thuê khách sạn, tức là sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Không ngờ giây tiếp theo, Trình Mặc Phỉ bên cạnh đột nhiên lên tiếng:

"Vậy bọn mình cũng đi thuê khách sạn đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.