"Hết hồn luôn... Lúc nãy anh đang đợi đồ dưới lầu thì bất ngờ gặp Tiểu Trình."
Đàm Phong lấy túi đồ giấu trong ngực ra, xé mở bên trong là một hộp bao cao su.
Đây là loại và mùi hương mà Đàm Phong thích nhất. Lần này ngủ lại khách sạn là ngoài ý muốn, bọn họ không thể nào mang theo thứ này bên người, chỉ có thể đặt hàng ở siêu thị gần đó.
Bọn họ cũng đã lâu rồi không thân mật, tối nay trùng hợp như vậy, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội.
Hàn Tuyên: "..."
Hàn Tuyên: "Anh không bị cậu ấy nhìn thấy chứ? Em đã bảo mà, tự nhiên anh lại gửi cho em một đoạn tin nhắn thoại kỳ quặc bảo rằng 'bữa khuya đến rồi'."
Đàm Phong lắc đầu: "Không, anh giấu trong ngực, cậu ấy chắc chắm không nhìn thấy."
Hàn Tuyên thở phào: "Vậy thì tốt."
Dù đối với người trưởng thành mà nói, "tình dục" không phải điều gì đáng xấu hổ, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng tư, vẫn nên giữ kín một chút, nhất là với bạn bè quen biết.
Đàm Phong nhanh chóng ghé sát lại, hôn lên môi Hàn Tuyên, tay cũng không an phận mà luồn vào trong vạt áo của đối phương.
Hàn Tuyên bật cười, đẩy anh ta ra, "Tắt điện thoại trước đi, em sợ bị làm phiền."
"Dạ."
...
Mang bữa khuya về phòng, Trình Mặc Phỉ vừa mở hộp gà rán, vừa kể lại chuyện lúc nãy gặp Đàm Phong dưới lầu cho Thẩm Ngung nghe.
Thẩm Ngung: "..."
Nghe Trình Mặc Phỉ cảm thán rằng hai người kia ăn ít thật, Thẩm Ngung đau khổ nhắm mắt lại.
Thứ họ mua... có phải để ăn đâu...
Không cần nghĩ cũng biết, đó chắc chắn là để dùng.
Sợ Trình Mặc Phỉ sốc, Thẩm Ngung đành giữ im lặng.
Cậu vốn muốn để cặp đôi đồng tính này giúp Trình Mặc Phỉ dần thích nghi và chấp nhận chuyện yêu đương giữa những người cùng giới, nhưng tăng tốc trực tiếp đến bước kia thì có hơi nhanh quá.
Trình Mặc Phỉ mới mười chín tuổi, dù đôi khi thích nói mấy câu trêu ghẹo nhưng thật ra lại rất đơn thuần.
Không ngờ anh thực sự tin rằng đó là đồ ăn vặt.
Thẩm Ngung cười, uống một ngụm cola, lại giúp hai người kia che giấu thêm một chút, nói: "Buổi tối ăn nhiều quá cũng không tốt, mua một ít ăn cho đỡ thèm là được rồi."
Trình Mặc Phỉ gật đầu, đưa cho cậu một đôi găng tay dùng một lần, "Cũng đúng... nhưng thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng chẳng sao, về ký túc xá rồi lại không có cơ hội thế này nữa."
Thẩm Ngung đeo găng tay vào, không chờ nổi mà cầm miếng gà lên cắn một miếng.
Lớp vỏ giòn rụm, thơm phức, rắc chút bột thì là cay nhẹ, thịt bên trong thì mềm ngọt.
Trình Mặc Phỉ đột nhiên cầm điện thoại lên, nói với Thẩm Ngung: "Này, em cầm lên đi, đừng ăn vội, anh chụp một tấm đăng lên nhóm ký túc xá trêu mấy đứa kia."
Dù gì lúc nãy cũng đã gọi điện làm trò một lần, thôi thì chơi xấu thêm lần nữa cho trót.
Thẩm Ngung ngoan ngoãn cầm miếng gà đã bị cắn một cái, trong mắt lộ ra ý cười bất đắc dĩ.
Bảo sao mà ở kiếp trước, dù đã tốt nghiệp bao nhiêu năm, Trình Mặc Phỉ và hai người bạn ký túc xá vẫn giữ mối quan hệ tốt như thế.
Rất nhanh, điện thoại của Trình Mặc Phỉ đã vang lên vài tin nhắn thoại—
"Ngày mai anh đừng có mà về nữa."
"Em khuyên anh đừng gửi thêm nữa, con trai anh còn đang ở ký túc xá đấy."
"Thèm đến mức tớ lăn lộn hai vòng trên giường rồi đây."
Thẩm Ngung bật cười.
Trình Mặc Phỉ nhắn lại một câu "Sáng mai nhớ cho con trai tôi ăn thêm chút nhé", sau đó mới tắt điện thoại, đeo găng tay vào, cầm một miếng gà rán cắn một miếng, vừa nhai vừa lẩm bẩm: "Năm ngoái anh bị ốm một thời gian, ăn gì cũng chẳng có vị, khổ sở muốn chết, thế mà hai đứa này suốt ngày ăn ngon trước mặt anh. Hừ, cuối cùng cũng trả thù được rồi."
Thẩm Ngung cười, li.ếm nhẹ môi.
Đúng là vừa trẻ con vừa đáng yêu.
Sau khi giải quyết xong gà rán và cola, hai người vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng, cởi tất rồi xả nước rửa chân qua loa, xem như hoàn thành việc vệ sinh cá nhân buổi tối. Dù gì cũng không mang theo quần áo sạch để thay, nên không tiện tắm rửa.
Nằm lên giường, mới ăn khuya xong nên chưa buồn ngủ, sáng mai cũng không có việc gì làm, có thể dậy muộn một chút.
Trình Mặc Phỉ bỗng nhiên lên tiếng: "Muốn chơi trò chơi trước khi ngủ không?"
"Gì cơ?" Tim Thẩm Ngung giật thót một cái.
Cậu biết lúc này Trình Mặc Phỉ vẫn là một "người đứng đắn", cái gọi là trò chơi trước khi ngủ chắc chắn cũng rất chính đáng, nhưng tim vẫn không khỏi đập nhanh một nhịp.
Trình Mặc Phỉ giơ điện thoại lên cho cậu xem ứng dụng mạt chược, đáp: "Chơi mạt chược trên điện thoại nè."
Thẩm Ngung: "..."
Nghiện thật rồi.
Sau một hồi im lặng, Thẩm Ngung vẫn tải xuống điện thoại một phần mềm đánh bài giống hệt với điện thoại của Trình Mặc Phi, thực ra cậu cũng hơi nghiện.
Trong quá trình tải xuống, Thẩm Ngung thấy Trình Mặc Phi mở WeChat, tìm kiếm người bạn có tên là "Đàm Phong", gửi cho cậu ta một tin nhắn: 【Hai người có muốn lên điện thoại đánh bài một lúc không?】
Thẩm Ngung: "..."
Thẩm Ngung vốn định ngăn anh gửi đi, vì lúc này biết đâu người ta vẫn chưa xong việc, nhưng lại không tìm được lý do thích hợp, chỉ có thể đứng nhìn anh gửi tin nhắn.
May mắn là sau khi tin nhắn được gửi đi, Đàm Phong vẫn chưa trả lời.
Trình Mặc Phi quay đầu nhìn Thẩm Ngung một cái, nói: "Cậu ta không xem điện thoại sao? Hay em cũng hỏi Hàn Tuyên đi."
Thẩm Ngung: "... Có lẽ họ đã ngủ rồi."
Trình Mặc Phi "ừ" một tiếng, "Cũng có thể, nếu Hàn Tuyên cũng không trả lời thì hai đứa mình chơi thôi."
Thẩm Ngung: "Được."
Thẩm Ngung gượng gạo gửi cho Hàn Tuyên một tin nhắn tương tự, trong lòng âm thầm cầu nguyện hai người kia đều đặt điện thoại ở chế độ im lặng.
Một phút, hai phút trôi qua... Điện thoại của Thẩm Ngung đã tải xuống và đăng ký xong phần mềm đánh bài, nhưng hai người kia vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Trình Mặc Phi hoàn toàn từ bỏ: "Chắc là họ ngủ thật rồi, vậy thì hai đứa mình chơi thôi."
Trái tim treo ngược của Thẩm Ngung cuối cùng cũng rơi xuống.
Sau khi thêm bạn, hai người tùy ý vào phòng ngẫu nhiên, bắt đầu chơi bài nghiêm túc.
...
Hai giờ sáng.
"Giáo sư Thẩm, lần này thật sự phá sản rồi."
"Tổng giám đốc Trình, dừng lại đi."
Số đậu trong tài khoản của hai người đều thua sạch, cùng nhau phá sản.
Trình Mặc Phi suýt nữa nạp tiền mua đậu, bị Thẩm Ngung kịp thời ngăn lại.
"Đừng quá nghiện, nạp tiền này chi bằng lần sau chúng ta trả phí mời Đàm Phong và Hàn Tuyên chơi."
Trình Mặc Phi mặt đầy áy náy.
Nếu để Thẩm Ngung biết tối qua anh đã nạp không ít tiền, chắc chắn sẽ bị cậu phê bình gay gắt cho xem.
Không còn cách nào, người càng kém càng nghiện.
Trình Mặc Phi ngoan ngoãn tắt điện thoại, kết thúc trò chơi nhỏ kí.ch th.ích trước khi ngủ.
Thẩm Ngung đã nằm thẳng trên giường, "Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi."
Thực ra cậu cũng hơi phấn khích, nhưng dù sao cũng đã sống hai kiếp người, khả năng tự kiểm soát mạnh hơn Trình Mặc Phi 19 tuổi nhiều chút.
"Được." Trình Mặc Phi tắt đèn đầu giường, cùng nằm xuống.
Đây là lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau khi chỉ có hai người.
Cảm giác rất mới mẻ.
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng thở của đối phương.
Thẩm Ngung hơi khó ngủ, nhắm mắt, nghe tiếng thở mà thẫn thờ.
Trình Mặc Phi thì nhanh chóng ngủ thiếp đi, mỗi lần ngủ cùng Thẩm Ngung anh đều ngủ rất thoải mái.
Ban đầu anh nằm thẳng đơ, rất cẩn thận giữ khoảng cách với Thẩm Ngung, nhưng sau khi ngủ liền cọ xát đến bên cạnh cậu, ôm chặt lấy như gấu túi.
Tiếng thở đột nhiên đến gần bên tai.
Thẩm Ngung bật cười, ngoan ngoãn để anh ôm vào lòng, cậu cũng nhanh chóng tìm một tư thế thoải mái nhất để ngủ.
Thực ra cậu rất ít khi ở khách sạn.
Kiếp trước công việc của cậu hầu như không cần đi công tác, chỉ cần ở trong phòng thí nghiệm.
Nhưng Trình Mặc Phi thì khác, bận rộn có thể bay khắp nơi, sáng ở trong nước, chiều ở nước ngoài, tối lại vội vã trở về trong nước, ip nhảy loạn xạ, trước khi quen Thẩm Ngung thời gian anh ở nhà đếm trên đầu ngón tay, tối hoặc ở khách sạn, hoặc ở công ty.
Lúc đó tổng giám đốc Trình sẽ không tạm bợ ở loại khách sạn bình dân này.
Nhưng, so với ký túc xá, giường khách sạn vẫn rộng và mềm hơn, hai người ngủ cùng nhau chân tay đều có thể duỗi thoải mái, không như giường nhỏ trong ký túc xá chật chội.
Tối nay chắc chắn sẽ ngủ rất ngon.
...
Không biết mấy giờ, Trình Mặc Phi mơ màng tỉnh dậy, phát hiện mình lại ôm Thẩm Ngung như gấu bông, không khỏi áy náy, nhẹ nhàng rời khỏi người cậu.
May mắn là Thẩm Ngung thở đều, không phát hiện ra.
Đúng lúc anh nhẹ nhàng đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh, đột nhiên nghe thấy một giọng nói khẽ mơ màng.
Nhẹ nhàng đến nỗi, nếu ở ký túc xá có lẽ anh sẽ không nghe thấy, nhưng bây giờ trong phòng khách sạn chỉ có hai người, yên tĩnh lạ kỳ, một chút âm thanh cũng có thể khuếch đại đến cực hạn.
"Quýt nhỏ..."
Là giọng của Thẩm Ngung.
Trình Mặc Phi dừng bước, quay lại bên giường, phát hiện Thẩm Ngung vẫn đang ngủ say.
Đang nói mơ à?
Quýt nhỏ là sao?