Cả tiết học sau đó, Trình Mặc Phỉ đều có chút thất thần.
Những cái nắm tay hay ôm nhau có thể dùng tình anh em để giải thích, ngoài Thẩm Ngung ra, anh cũng thường khoác vai với hai người bạn cùng phòng khác.
Nhưng hôn thì không có giống vậy.
Anh thử tưởng tượng cảnh mình hôn hai người bạn cùng phòng còn lại, chỉ cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Dù chỉ là đùa giỡn thì anh cũng không làm được.
Ngoài hai người bạn cùng phòng, anh còn thử tưởng tượng với những người anh em có quan hệ tốt khác. Và cũng không khác là bao, da gà da vịt nổi khắp người.
Chỉ khi nghĩ đến Thẩm Ngung, anh mới không có cảm giác tiêu cực đó.
Thậm chí... thậm chí còn mong chờ phản ứng của cậu khi bị hôn.
Trình Mặc Phỉ nhắm mắt lại.
Có lẽ anh thật sự điên rồi.
Anh nhất thời không phân biệt nổi điều gì khiến mình chấn động hơn là phát hiện bản thân thích một người đàn ông, hay là phát hiện mình thích chính người anh em tốt nhất của mình.
Trình Mặc Phỉ đang định mở điện thoại lên mạng tìm kiếm những trường hợp tương tự để tìm câu trả lời, nhưng chợt nhớ ra đây không phải điện thoại của mình mà là của Thẩm Ngung.
Anh không dám tìm những thứ này trên điện thoại của cậu, chỉ có thể kìm lại sự sốt ruột, mong cho tiết học mau kết thúc.
Cuối cùng, chuông báo hết tiết một cũng vang lên.
Mười phút nữa sẽ vào tiết tiếp theo, nhưng Trình Mặc Phỉ đã vội vangf đứng dậy, nói với Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà:
"Có vài việc quan trọng phải xử lý trên máy tính, tôi đi trước nhé, có gì thì gọi điệ—"
Anh khựng lại một chút, nhớ ra điện thoại của mình vẫn đang ở chỗ Thẩm Ngung, gọi điện cũng không nghe được, bèn sửa lại:
"Có gì thì nhắn WeChat cho tôi."
Nói xong, Trình Mặc Phỉ lao ra khỏi lớp như một cơn gió.
Hai người kia cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản cho rằng anh có việc cần giải quyết trên máy tính.
Thầy giáo của những môn học đại cương thường chỉ điểm danh ở đầu tiết đầu tiên, tiết sau chỉ cần số người không vắng quá nhiều thì cũng không truy cứu.
Dù có bị bắt, bị trừ điểm chuyên cần, Trình Mặc Phỉ cũng chẳng quan tâm, vì anh có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Anh chạy một mạch về ký túc xá.
Gió lạnh quất vào mặt khiến Trình Mặc Phỉ tỉnh táo hơn đôi chút.
Anh không ngừng tự hỏi trong lòng mình sự thật rằng, mình thực sự thích Thẩm Ngung sao?
Anh chưa từng thích ai, cũng chưa từng yêu đương, hoàn toàn không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Anh sợ mình sẽ phán đoán sai lầm.
Nhưng nhịp tim ngày càng rộn ràng chính là câu trả lời chắc chắn nhất.
Chạy lên tầng năm xong, Trình Mặc Phỉ mới sực nhớ ra mình quên mang chìa khóa, còn chưa kịp buồn bã, anh đã vội vàng chạy xuống tầng một, đến phòng quản lý ký túc xá để đăng ký mượn chìa khóa dự phòng.
Lấy được chìa khóa rồi chạy lên tầng năm mở cửa, sau đó lại phải đem chìa khóa trả về tầng một, rồi lại chạy lên tầng năm lần nữa.
Cứ lên rồi xuống, rồi lại lên, cứ lặp đi lặp lại như vậy khiến Trình Mặc Phỉ mệt đến thở không ra hơi, nhưng cuối cùng cũng ngồi xuống được trước máy tính của mình.
Nhiều trang web yêu cầu đăng ký mới có thể đăng bài. Mà đăng ký lại cần điền số điện thoại để nhận mã xác minh.
Mà điện thoại của anh lại ở chỗ Thẩm Ngung.
Không có cách nào đăng ký, cũng không thể đăng bài xin giúp đỡ, anh chỉ có thể vụng về tìm kiếm các vấn đề liên quan—
"Làm sao để biết mình có thích một người hay không?"
"Là trai thẳng nhưng thích anh em thân thiết, phải làm sao?"
"Người mình thích có người trong lòng rồi, phải làm gì?"
"Làm sao để xác định mình có thật sự cong không?"
Ngay lập tức, hàng loạt câu hỏi liên quan và câu trả lời hiện ra.
[Cách đơn giản nhất để biết mình thích một người hay không là nhìn xem cảm xúc của mình có bị họ chi phối hay không. Ví dụ như khi ở bên họ, bạn cảm thấy rất vui vẻ. Khi có ai đó tiếp cận họ hoặc thân thiết với họ, bạn sẽ ghen tị, có cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ, sợ họ bị 'cướp mất', mong họ chỉ thuộc về riêng mình.]
...
Đây chẳng phải là cảm giác của anh dành cho Thẩm Ngung sao?
Lẽ ra anh nên thấy câu trả lời này sớm hơn, như vậy đã không phải vòng vo nhiều đến thế.
Anh luôn cho rằng mình lo lắng Thẩm Ngung bị kẻ xấu lừa gạt, sợ cậu yêu đương rồi sẽ xa cách mình. Nhưng thực ra tất cả chỉ là cái cớ anh tự dựng lên cho bản thân.
Anh chỉ là không muốn Thẩm Ngung bị ai khác cướp đi mất.
Không muốn Thẩm Ngung yêu người khác.
Muốn Thẩm Ngung mãi mãi ở bên mình.
Thì ra... đây đã không còn thuộc phạm trù tình anh em nữa.
Mà là tình yêu.
[Thích trai thẳng rất đau khổ, mà bẻ cong trai thẳng cũng không có đạo đức, anh em khuyên cậu nên từ bỏ sớm đi.]
Tốt quá rồi, Thẩm Ngung vốn dĩ đã cong.
[Mình nghĩ cậu nên suy nghĩ thật cẩn thận. Ít nhất nếu giữ nguyên hiện tại, hai người vẫn có thể là anh em. Nhưng nếu bước thêm một bước, thất bại rồi thì sẽ không bao giờ quay lại như trước được nữa. Phải trả giá quá nhiều.]
Nhưng nếu giữ nguyên hiện tại, Thẩm Ngung sẽ ở bên một người đàn ông khác...
Người đàn ông đó và anh vốn không hợp nhau, nếu hắn có thể ở bên Thẩm Ngung, chắc chắn sẽ nói lời ngon ngọt bên gối để cậu dần xa cách anh.
So với việc theo đuổi thất bại, anh càng không thể chịu đựng được việc Thẩm Ngung vì một người đàn ông khác mà lạnh nhạt với mình.
Dù sao thì, nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng sáng bây giờ... là anh.
Thẩm Ngung và anh ở bên nhau rất hợp, cậu thậm chí còn đặt anh vào danh sách ghim trên WeChat. Chỉ điều đó thôi cũng đủ chứng minh rằng trong mắt Thẩm Ngung, anh là một "cổ phiếu tiềm năng".
Hiện tại, thứ anh thua thiệt chẳng qua chỉ là thời gian quen biết Thẩm Ngung mà thôi.
Anh và Thẩm Ngung vẫn còn rất nhiều, rất nhiều thời gian để tiếp tục tìm hiểu sâu hơn. Biết đâu qua thời gian gắn bó, Thẩm Ngung sẽ cảm thấy anh tốt hơn thì sao?
[Người cậu thích đã có người trong lòng? Chỉ cần họ chưa ở bên nhau thì cậu vẫn còn cơ hội! Không thử sao biết? Cơ hội là do mình giành lấy. Thay vì ngồi đây hỏi cư dân mạng, chi bằng bỏ thời gian ra theo đuổi. Con gái sợ đàn ông dai dẳng, đàn ông cũng sợ con gái bám riết. Chỉ cần việc theo đuổi của cậu không khiến đối phương cảm thấy phiền phức, kiên trì đến cùng thì khả năng chiến thắng là rất cao.]
Bắt đầu từ ngày mai... không, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ chính thức trở thành móc khóa trên người Thẩm Ngung.
[Xác định bản thân có thật sự cong không đơn giản lắm! Chỉ cần thích một người cùng giới là có thể chắc chắn. Cảm thấy cùng giới hấp dẫn hơn, thấy khác giới không có gì thu hút, thậm chí có chút tưởng tượng nào đó về người cùng giới... Nếu vẫn không chắc chắn, cứ tìm ít 'canxi' mà xem.]
So với cú sốc khi phát hiện mình thích Thẩm Ngung, việc nhận ra bản thân từ thẳng thành cong lại khiến Trình Mặc Phỉ chấp nhận dễ dàng hơn một chút.
Đương nhiên, cũng chỉ là "một chút" mà thôi.
Trước đây, Trình Mặc Phỉ còn là một trai thẳng bài xích đồng tính, vậy mà chỉ trong vòng vài tháng ngắn ngủi, anh đã cong gọn gàng dứt khoát như thế, nghĩ lại cũng thật cảm khái.
Nhưng mấy tiêu chuẩn như "thích nhìn người cùng giới hơn" hay "thấy khác giới không có gì hấp dẫn" thì hình như không hợp với anh lắm.
Anh cảm thấy không cần chia ra đồng tính hay dị tính gì cả, cứ thẳng thừng chia làm hai loại—"Thẩm Ngung" và "Những người không phải Thẩm Ngung" là được rồi.
Anh thích Thẩm Ngung, nhưng vẫn không thể chấp nhận những chàng trai cơ bắp cứng rắn khác.
Thẩm Ngung chính là ngoại lệ duy nhất của anh.
Phần cuối cùng của đoạn bình luận kia khiến anh chợt nhớ đến một chuyện.
Trước đây, anh từng tò mò hỏi Thẩm Ngung làm sao phát hiện mình thích con trai. Câu trả lời của Thẩm Ngung khi đó là "Vô tình xem cái kiểu phim có hai chàng trai, rồi bỗng nhiên có cảm giác."
Trình Mặc Phỉ trầm ngâm một lúc, sau đó lập tức gõ bàn phím, nhanh chóng tìm kiếm tài liệu liên quan.
Khoảng mười phút sau, anh khóa cửa phòng ký túc xá, kéo rèm cửa xuống, ngồi lại trước màn hình, đeo tai nghe vào, rồi nhấn phím cách để bắt đầu xem.
Dù sao thì, nếu Thẩm Ngung cũng xác định bằng cách này, vậy anh cũng có thể thử. Nếu về sau thật sự... khụ, cũng có thể học hỏi thêm chút kinh nghiệm.
Căn bản cũng không khác phim nam nữ là mấy, đã là người trưởng thành rồi, không có gì phải ngại cả.
Anh cố ý chọn một bộ có chủ đề học đường, vì tình huống trong phim giống với anh và Thẩm Ngung nhất.
Bộ phim mở đầu với cảnh hai nhân vật chính trở về ký túc xá, trong phòng chỉ có hai người họ.
Phòng ngủ thiết kế giường tầng. Nam sinh có vẻ ngoài thư sinh ngồi trên giường dưới, không lâu sau, một nam sinh khác cao lớn hơn tiến lại gần, hỏi cậu có muốn đi tắm không. Cậu thư sinh đồng ý, thế là hai người cùng nhau vào phòng tắm.
Sau khi c.ởi đồ trong phòng tắm, họ bất ngờ hôn nhau, rồi nhanh chóng tiến vào những hành động khó nói hơn, phần mở đầu không hề dài dòng.
Trình Mặc Anh Phỉ nhíu mày.
Quả nhiên, vẫn có chút không quen, nhưng so với trước kia thì đỡ hơn nhiều. Nghĩ đến việc mình coi là để học hỏi và xác định bản thân, anh cắn răng ép mình tiếp tục xem.
Dần dần, từ phòng tắm ra giường, rồi từ giường ra sau cửa sổ... Không thể không nói, những bộ phim kiểu này chơi rất lớn.
Ngoài đời có ai dám làm như thế chứ?
Đỉnh điểm là ở đoạn cuối, khi hai người đang gắn kết mãnh liệt nhất, đột nhiên có người gõ cửa ký túc xá, khiến cả hai giật mình. Nhưng đồng thời, điều đó lại khiến họ càng thêm phấn khích, vừa đối phó bên trong vừa đối phó bên ngoài.
Từ từ, hàng mày nhíu chặt của Trình Mặc Phỉ dần giãn ra.
Không phải vì anh quen với thể loại phim này.
Mà là vì anh bắt đầu cảm thấy xao động.
Anh... có chút nhập tâm rồi.
Nếu đổi thành anh và Thẩm Ngung làm những chuyện này thì sao...
Chết tiệt.
Trình Mặc Phỉ bật dậy, lao vào phòng tắm hất nước lạnh lên mặt, sau đó nhanh chóng quay trở lại, quyết tâm xem nốt bộ phim, có đầu có cuối.
Ngay lúc âm thanh trong tai nghe đạt đến cao trào, điện thoại Trình Mặc Phỉ đặt trên bàn bất ngờ rung lên, khiến anh giật mình.
Là Thẩm Ngung gọi video qua WeChat bằng điện thoại của anh.