Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 68: Thích kiểu tỏ tình như nào?




Trình Mặc Phỉ ủ rũ một thời gian, cuối cùng đến thứ Bảy tâm trạng cũng phấn chấn hơn chút.

Anh nghĩ thông rồi. Không biết nấu ăn thì đã sao? Anh có thể kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, mỗi ngày mời một đầu bếp khác nhau đến nấu cho Thẩm Ngung ăn, đảm bảo nuôi cậu béo tốt.

Biết đâu sau này ở bên nhau, anh còn có thể thuê luôn cái tên đàn ông hoang kia về làm đầu bếp cho bọn họ. Nghĩ đến đây, Trình Mặc Phỉ đột nhiên thấy sảng khoái trong lòng, dù logic có hơi vặn vẹo.

Ngày thứ Bảy, Thẩm Ngung như thường lệ bận bịu với việc dạy thêm. Buổi tối tan dạy, cậu phát hiện bên ngoài có một chiếc xe quen thuộc chờ sẵn.

"Thầy đi đường cẩn thận ạ." Học sinh được kèm đưa cậu ra tận cổng, lúc cậu thay giày đứng không vững còn đỡ một cái.

Thẩm Ngung mỉm cười gật đầu với cậu bé, rồi bước ra khỏi sân, lên xe.

Trình Mặc Phỉ ngồi ở ghế lái, Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà ngồi phía sau, để ghế phụ lại cho cậu.

Nhân lúc Thẩm Ngung cúi đầu thắt dây an toàn, Trình Mặc Phỉ kéo cửa sổ xe lên, giả vờ lơ đãng hỏi: "Học sinh đó năm nay lớp mấy rồi?"

"Lớp 12."

Lớp 12... Bảo sao trông gần bằng tuổi Thẩm Ngung, có khi chỉ kém cậu một tuổi, thậm chí bằng tuổi luôn.

Trình Mặc Phỉ đẩy lưỡi đẩy đẩy răng hàm, liếc nhìn kính chiếu hậu, nhẹ nhàng đạp ga, lái xe rời đi.

Tốt nhất là trai thẳng.

Trong xe bật nhạc pop thịnh hành, máy sưởi ấm áp, không khí vô cùng dễ chịu.

Ở ghế sau, Tiêu Hùng bỗng dưng đưa qua một túi hạt dẻ rang đường.

Gần đây anh ta làm truyền thông tự do, bắt đầu kiếm được chút tiền, thi thoảng lại mua đồ ăn vặt chia cho anh em trong phòng.

Bây giờ đã chín giờ tối, quả thực hơi đói.

Trước đây, mỗi tối thứ Bảy sau khi dạy về, Thẩm Ngung đều hay mua đồ ăn khuya.

Cậu nói cảm ơn rồi bắt đầu bóc hạt dẻ.

Mùa thu vừa tới, trong và ngoài trường đâu đâu cũng có người bán hạt dẻ rang đường, vừa thơm vừa ngọt, rất được ưa chuộng.

Thẩm Ngung khá thích ăn hạt dẻ, cũng thích một loại trà sữa vị hạt dẻ. Nhưng bây giờ mới là năm 2018, loại trà sữa đó còn mấy năm nữa mới ra mắt. Đợi sau này tốt nghiệp, có nhà riêng rồi, cậu có thể thử tự làm xem sao.

"Cho anh ăn với." Người nào đó ở ghế lái bỗng lên tiếng.

Đúng lúc Thẩm Ngung bóc được một hạt cực kỳ tròn trịa, thuận tay đưa tới bên miệng anh.

Trình Mặc Phỉ nhìn thẳng phía trước, căn đúng khoảng cách để cắn xuống, đôi môi không tránh khỏi chạm nhẹ vào đầu ngón tay cậu.

Tim anh đập mạnh một nhịp, vành tai cũng chậm rãi nóng lên.

May mà trong xe không bật đèn.

"Còn ăn không?" Thẩm Ngung rụt tay về, không nhận ra sự khác thường của anh, tiếp tục bóc hạt dẻ.

"... Không ăn nữa, tập trung lái xe." Trình Mặc Phỉ sợ nếu ăn tiếp sẽ có nguy cơ gây tai nạn giao thông mất.

Khu suối nước nóng nằm trên một ngọn núi. Những năm gần đây đường đã được mở rộng khá nhiều, không quá khó đi, nhưng dù sao trời cũng tối, lái xe ban đêm phải đặc biệt cẩn thận.

Kiếp trước, Thẩm Ngung cũng từng được Trình Mặc Phỉ đưa đến đây. Nghe nói sau này nơi đó đã được cải tạo nhiều chỗ, không biết bây giờ trông thế nào.

Thẩm Ngung cắn một miếng hạt dẻ.

Tối nay là một cơ hội tốt... Phải hành động thôi.

Hôm nay vừa hay là ngày 1 tháng 12, chỉ còn đúng năm ngày nữa là đến mùng 6.

Nghe nói mấy ngày tới sẽ có tuyết rơi.

Một tuần tốt đẹp như vậy, thích hợp để mạnh dạn tiến công.

Lúc mấy người họ đến khu suối nước nóng thì đã gần mười giờ.

Có nhân viên phục vụ chờ sẵn ở cổng. Trình Mặc Phỉ đưa chìa khóa xe cho người đó lái vào bãi đậu, sau đó thành thạo dẫn mọi người vào trong.

"Chất quá, Tổng giám đốc Trình." Tiêu Hùng giả bộ nghiêm túc trêu chọc.

"Sớm biết vậy thì tối nay nên để Tổng giám đốc Trình mặc vest." Tôn Tinh Hà cũng hùa theo.

Thẩm Ngung không nhịn được cong môi cười.

Quả thật có chút phong thái của "Tổng giám đốc Trình" tương lai.

Trình Mặc Phỉ trợn tròn mắt: "Ai đi tắm suối nước nóng mà mặc vest hả? Mặc vào rồi cũng phải cởi ra thay quần đùi thôi."

Khu suối nước nóng đã chuẩn bị sẵn phòng tắm riêng cho họ. Một nhân viên khác dẫn họ đến phòng riêng, còn phát cho mỗi người một vòng tay SVIP, có thể tự do ra vào mọi khu vực trong khu nghỉ dưỡng, ăn uống hoàn toàn miễn phí.

Khu này rất rộng, bên cạnh là khách sạn, tầng trên có phòng xông hơi... Nếu đi một mình, chắc chắn Thẩm Ngung sẽ bị lạc.

Phòng tắm suối nước nóng có một nửa là ngoài trời, một nửa là phòng nghỉ ngơi, bên trong còn có phòng thay đồ riêng.

Vừa mở cửa, một luồng hơi nóng mang theo hương thơm ập vào mặt.

Tiêu Hùng đi thẳng đến bồn nước nóng, cảm thán: "Nhiều cánh hoa hồng thế này, tối nay chúng ta đều là mấy nàng công chúa ngát hương."

Tôn Tinh Hà thì lấy điện thoại ra: "Phải chụp cho bạn gái tôi xem mới được."

Trình Mặc Phỉ có hơi chột dạ, lảng tránh ánh mắt, dặn dò nhân viên mấy câu rồi đóng cửa.

Những cánh hoa này đương nhiên là do anh đặc biệt chuẩn bị, còn về mục đích...

Mười mấy phút sau, bốn người lần lượt thay quần bơi rồi bước vào bồn nước nóng. Nhờ những cánh hoa hồng trôi lơ lửng trên mặt nước, gần như không thể nhìn thấy phần thân dưới của Thẩm Ngung.

Không còn cách nào khác, tắm suối nước nóng thì phải mặc đồ bơi, mà đồ bơi của nam và nữ không giống nhau, chỉ có mỗi cái quần bơi, phần trên trống trơn.

Mặc dù Thẩm Ngung không để tâm chuyện này, cũng không muốn vì xu hướng tính dục mà được đối xử đặc biệt, nhưng anh vẫn có một chút ích kỷ và chiếm hữu nho nhỏ không đáng mặt đàn ông.

Dù sao thì... dù sao thì hoa hồng cũng được xem là một loại dược liệu trong nước tắm, sẽ không ai nghi ngờ cả.

Trình Mặc Phỉ cầm một ly nước cam, rề rà nhích lại gần cậu.

Mặt Thẩm Ngung đã bị hơi nóng hun cho đỏ ửng, hàng mi dài khẽ chớp chớp, trông vô cùng quyến rũ.

Yết hầu của Trình Mặc Phỉ khẽ lăn lên lộn xuống, không dám nhìn quá lâu, tiện tay vớt một cánh hoa hồng trên mặt nước, gấp lại rồi lại gấp tiếp.

Ngâm suối nước nóng là thời điểm thích hợp nhất để trò chuyện.

Tiêu Hùng nói: "Lát nữa ngâm xong, tớ muốn đi xông hơi. Nghe nói xông hơi giúp giảm cân ấy."

Tôn Tinh Hà nói: "Tớ muốn đi massage tinh dầu. Dạo này trời lạnh, ít vận động, cảm giác người cứng đờ hết cả."

Trình Mặc Phỉ thầm nghĩ, tuyệt quá, có thể kéo Thẩm Ngung đi tận hưởng thế giới hai người rồi. Nghĩ vậy, anh lập tức quay sang hỏi: "Còn em thì sao?"

Thẩm Ngung suy nghĩ một lát, cậu phải chọn hoạt động khác, như vậy mới có thể cùng Trình Mặc Phỉ tách riêng. Dưới nước, cậu khẽ sờ bụng mình, nói: "Em hơi đói."

Tiêu Hùng gần đây kiên trì giảm cân, tối nay chắc chắn sẽ không ăn thêm gì. Tôn Tinh Hà cũng chỉ thỉnh thoảng ăn vặt, dáng người gầy gò, thật ra ăn rất ít. Lúc trên xe, anh ta đã ăn hết một túi hạt dẻ rang đường, chắc không còn thèm ăn nữa.

Trình Mặc Phỉ thầm kêu "tuyệt vời", vui vẻ nói: "Anh dẫn em đi ăn món ngon."

Ngâm suối nước nóng lâu quá dễ bị choáng, nên sau một lúc, cả nhóm tách ra đi đến nơi mình muốn.

Trước khi đi, Trình Mặc Phỉ gọi nhân viên mang đến hai chiếc thẻ phòng, để sau khi kết thúc có thể quay về nghỉ ngơi luôn, dù sao cũng không còn sớm nữa.

Phòng được phân rất hợp lý, Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà một phòng, Trình Mặc Phỉ và Thẩm Ngung một phòng, không ai nghi ngờ gì cả.

Tiêu Hùng và Tôn Tinh Hà từng đến đây mấy lần vào năm ngoái, vẫn còn nhớ sơ sơ đường đi, nên Trình Mặc Phỉ mặc kệ họ, trực tiếp dẫn Thẩm Ngung, người đang quấn chặt áo choàng tắm, tới một căn phòng vô cùng ấm áp.

Bên trong có đầy đủ bộ dụng cụ pha trà.

Kiếp trước, Thẩm Ngung cũng từng pha trà ở đây. Khi đó, bên ngoài còn đang rơi tuyết, khung cảnh rất có thi vị.

Không lâu sau đó, có người mang đến đủ loại món ăn thơm phức, trong đó có cả một chai rượu.

Thấy ánh mắt Thẩm Ngung dừng lại trên chai rượu, Trình Mặc Phỉ có chút chột dạ, lên tiếng: "Muốn uống một chút không?"

Anh biết Thẩm Ngung không biết uống rượu, chỉ cần uống chút xíu là đã say rồi. Đây cũng là mục địc mà anh chuẩn bị chai rượu này.

Không phải là anh có ý đồ xấu gì với một Thẩm Ngung say rượu, anh không bỉ ổi đến vậy. Chỉ là anh nghĩ, trong trạng thái hơi say, người ta sẽ dễ dàng nói ra những điều bình thường không dám nói.

Biết đâu... có thể moi được chút thông tin gì thì sao.

Moi xem Thẩm Ngung thích tên đàn ông hoang kia đến mức nào. Moi xem cậu theo đuổi người ta ra sao. Moi xem cậu có cảm giác gì với anh không. Moi xem xác suất thắng của anh rốt cuộc là bao nhiêu.

"Được đó." Thẩm Ngung chẳng mảy may nghi ngờ.

Trình Mặc Phỉ lập tức mở nắp chai, rót hai ly rượu. "Thử một chút đi, hình như loại rượu này khá ngon đấy."

"Ừm." Thẩm Ngung chỉnh lại áo choàng tắm, ngồi xuống.

Chiếc áo choàng lỏng lẻo, để lộ làn da trắng mịn nơi xương quai xanh.

Trình Mặc Phỉ chỉ lướt mắt qua một cái rồi vội vàng thu hồi tầm mắt, cố giữ sự tập trung, cúi đầu pha trà, sợ rằng nếu Thẩm Ngung không quen uống rượu sẽ bị khát.

Thẩm Ngung ăn một ít điểm tâm, nhấp một ngụm rượu.

Mùi vị thực sự rất dễ chịu, không quá nồng, hậu vị ngọt thanh.

Cậu không nhịn được, lại uống thêm một ngụm nữa.

"Anh Phỉ, hỏi anh một chuyện." Thẩm Ngung bất chợt lên tiếng.

"Ừ?" Động tác pha trà của Trình Mặc Phỉ khựng lại.

Thẩm Ngung: "Nếu là anh, anh sẽ thích kiểu tỏ tình như thế nào?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.