Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 80: "Yêu xa"




Về chuyện Trình Mặc Phỉ nửa đêm lén trèo lên giường — Thẩm Ngung chỉ biết bất lực mà bật cười, thật sự chẳng có cách nào với anh.

May mà sau khi đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói vết thương hồi phục rất tốt, không có vấn đề gì, cậu mới thấy yên tâm hơn.

Sau khi Phương Tường rời đi, Thẩm Ngung vừa ôn tập vừa tranh thủ đan khăn quàng cổ.

Trình Mặc Phỉ ngày nào cũng mong ngóng, ước gì có thể đeo ngay lên cổ vào ngày mai.

Tôn Tinh Hà nhìn thấy cũng muốn học theo Thẩm Ngung, đan một chiếc cho bạn gái.

Nhưng càng học càng rối, cuối cùng đành chấp nhận số phận, bỏ tiền mua một cái thay thế.

Khoảng một tuần sau, Trình Mặc Phỉ cuối cùng cũng được như ý nguyện, nhận được chiếc khăn do chính tay bạn trai đan.

Để phối hợp với chiếc khăn này, Trình Mặc Phỉ còn mua thêm mấy bộ quần áo mới, ngày nào cũng soi gương, xoay tới xoay lui. Nếu trước đây mặc bộ đồ ngủ lôi thôi thế nào cũng có thể xuống tầng, thì bây giờ nhất định phải ăn mặc xứng đáng với chiếc khăn đó.

Ngoài ra, Thẩm Ngung còn tận dụng mớ len thừa để đan cho chú chuột Mumu chiếc mũ nhỏ.

Trình Mặc Phỉ hí hửng đăng lên WeChat một bài khoe tình cảm.

Hình ảnh là tấm selfie của anh, trên cổ quàng khăn, cười tít mắt như đồ ngốc, kèm theo một bức ảnh Mumu đội mũ.

Chú thích: 【Người yêu đan khăn cho tôi và con】

Đúng vậy, con hamster cũng xem như là "con" của hai người.

Lần trước về nhà ăn cơm, Thẩm Ngung đã kết bạn WeChat với bố mẹ Trình. Khi xem bài đăng của Trình Mặc Phỉ, cậu thấy mẹ Trình bình luận một câu: "Tiểu Ngung khéo tay ghê."

Cậu không khỏi có chút ngại ngùng.

Mẹ cậu cũng nhấn like, còn bình luận: [Vui vẻ][Vui vẻ] Mẹ cũng có một cái nhé~

Tiếc là bình luận trên WeChat không thể đính kèm ảnh, nếu không mẹ cậu chắc chắn sẽ đăng kèm tấm hình khăn quàng của bà trong bài viết.

Thẩm Ngung chọn len màu tối cho Trình Mặc Phỉ, còn chọn màu sáng cho mẹ.

Cậu đã từng xem ảnh của mẹ trên WeChat, cũng phần nào hiểu được phong cách ăn mặc của bà, màu sáng sẽ dễ phối đồ hơn.

Ngày mẹ nhận được khăn, bà đăng ngay một bài viết lên WeChat.

Buổi tối, bà còn gửi cho Thẩm Ngung một đoạn video. Trong video, chiếc khăn dài thõng xuống, được bé Ninh Duyên cẩn thận cuộn lại, quấn quanh cổ mình. Bé con cười rạng rỡ, vẫy tay với ống kính: "Anh Tiểu Ngung!"

Sau đó, mẹ cậu nhắn tiếp: [Em gái con cũng thích lắm, nhất định đòi quàng chung với mẹ.]

Lòng Thẩm Ngung khẽ rung động, thế là cậu lại đan thêm một chiếc khăn nhỏ cho Ninh Duyên.

Kiếp trước vì những hiểu lầm mà quan hệ giữa cậu và Ninh Duyên không tốt. Kiếp này, có lẽ mọi thứ sẽ rẽ sang một hướng khác.

Tháng thi cứ thế trôi qua không chậm rãi mà cũng chẳng vội vã.

Đầu tháng Một, tuần cuối, Thẩm Ngung hoàn thành bài thi cuối cùng và chuẩn bị dọn hành lý sang nhà mẹ ở.

Sinh viên năm hai ngành tài chính kết thúc kỳ thi sớm hơn bọn họ, Tôn Tinh Hà và Tiêu Hùng đã về nghỉ đông, chỉ còn lại Trình Mặc Phỉ vẫn ở ký túc xá, ở lại bên cạnh Thẩm Ngung.

Chỉ hai người ở phòng có rất nhiều cái hay.

Muốn hôn thì hôn, hôn bao lâu cũng được.

Thậm chí làm những chuyện táo bạo hơn cũng không thành vấn đề.

Có những lúc Thẩm Ngung ngồi ôn bài, Trình Mặc Phỉ lại ôm cậu vào lòng, thi thoảng giở trò sờ mó, đáng thương chờ cậu học xong rồi "cho ăn no".

Nhưng rồi khi kỳ thi kết thúc, Thẩm Ngung chuyển sang nhà mẹ, hai người bất đắc dĩ bước vào giai đoạn "yêu xa" ngắn ngủi.

Dù vẫn ở Yến Thành, nhưng hai nhà cách nhau một đoạn, gặp nhau hằng ngày tuy không phải là không thể, nhưng hơi bất tiện. Hơn nữa, trời đông tuyết trơn, đi lại vất vả, nên Thẩm Ngung quyết định gặp nhau khoảng hai đến ba lần một tuần. Thỉnh thoảng, cậu cũng đến nhà Trình Mặc Phỉ ở lại một đêm, thỏa mãn nhu cầu tình cảm bình thường của một sinh viên đại học.

Chuột đồng Mumu cũng được Trình Mặc Phỉ mang về nhà chăm sóc.

Ngày nào gọi video, anh cũng ôm nó lên trước camera, hỏi Thẩm Ngung khi nào mới đến thăm hai "bố con", làm như thể cậu là người vô tâm bỏ chồng bỏ con ấy.

Cuộc sống ở nhà mẹ rất hòa hợp.

Ninh Duyên cũng đã nghỉ đông, Thẩm Ngung thỉnh thoảng giúp em gái học bài, có lúc lại cùng em xem TV, chơi game. Cậu cũng cùng mẹ và chú Ninh đưa em ra ngoài dạo phố, ăn đồ ăn ngon.

Ninh Duyên thậm chí còn dùng tiền tiêu vặt của mình mua đồ ăn vặt cho Thẩm Ngung.

Còn Ninh Giác thì đang thực tập, đến tận Tết mới được nghỉ, thê thảm vô cùng.

Nghỉ đông được khoảng nửa tháng, Thẩm Ngung đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ số lạ, mã vùng thuộc quê cũ.

Cậu mơ hồ đoán được, suy nghĩ một chút rồi vẫn bắt máy.

"Thẩm Ngung."

Quả nhiên, là giọng của Thẩm Lập Đức.

Chỉ cần nghe thôi đã thấy buồn nôn.

Nhưng cậu không cúp máy, chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, chờ xem ông ta định nói gì.

Cậu sợ nếu không dứt điểm với kẻ đáng ghét này, ông ta sẽ tìm cách làm phiền mẹ cậu.

Thẩm Lập Đức: "Nghỉ đông rồi à? Khi nào về?"

Thẩm Ngung: "Không về, tôi ở nhà mẹ."

Thẩm Lập Đức không phải kẻ ngu. Ngay khi chỉnh sửa nguyện vọng đại học xong, cậu đã lập tức đến Yến Thành, chặn hết mọi liên lạc với họ. Ông ta chắc chắn cũng nhận ra điều gì đó.

Cậu cứ tưởng sau nửa năm không liên lạc, ông ta ít nhất cũng biết tự lượng sức mình, từ đó biến mất khỏi thế giới của cậu thì tốt rồi.

Dù sao thì kiếp trước, bọn họ đã ầm ĩ đến mức vô cùng khó coi.

Kiếp trước, sau khi biết được sự thật, cậu đã trở về đối chất với Thẩm Lập Đức một trận long trời lở đất. Ông ta vẫn nghĩ cậu là đứa trẻ dễ bị thao túng, dễ bị tẩy não như trước, định dùng nắm đấm để "dạy dỗ" cậu. Nhưng cuối cùng, cả nhà gà bay chó sủa, cả hai đều bị thương, Thẩm Lập Đức vì nhiều năm nghiện rượu cùng các thói quen xấu mà cơ thể vốn đã đầy bệnh tật, hơn nữa tuổi tác cũng lớn rồi, không đấu lại Thẩm Ngung — một chàng trai ngoài hai mươi. Kết quả, đầu ông ta bị đập một cú toác cả mảng.

Dù sao cũng là "chuyện trong nhà", Thẩm Lập Đức là kẻ sĩ diện, vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình. Danh tiếng đối với ông ta rất quan trọng, làm lớn chuyện chẳng có lợi gì cho bản thân, cảnh sát cũng không tiện can thiệp. Sau đó, ông ta được đưa đến bệnh viện, chuyện cứ thế mà trôi qua.

Sau lần đó, Thẩm Ngung hoàn toàn ở lại Yến Thành, không bao giờ quay về nữa.

Về sau, cậu nghe Phương Tường nói, sức khỏe của Thẩm Lập Đức ngày càng tệ, bệnh chồng bệnh, sống còn khổ hơn chết, nhưng lại sợ chết, chỉ có thể giãy giụa qua ngày. Dần dần, mẹ kế cũng không còn đối xử tốt với ông ta nữa. Hai đứa con của bà ta cũng chẳng có hiếu, lần lượt tốt nghiệp mà không tìm được công việc tử tế, chỉ biết ăn bám Thẩm Lập Đức. Mới trung niên đã vậy, đến lúc già e rằng càng thê thảm hơn, thậm chí có khi còn chẳng sống đến già.

"Cô ta gả cho một cậu ấm nhà giàu, sống sung sướng lắm nhỉ? Sao thế, có cha dượng là đại gia rồi thì không cần cha ruột nữa à?" Giọng Thẩm Lập Đức châm chọc, không hề che giấu ác ý.

Đúng là nhà chú Ninh khá giả, nếu không thì đã chẳng có cuộc hôn nhân liên hôn với vợ cũ.

Nhưng chú Ninh vốn đam mê nghệ thuật, thích nhiếp ảnh, du lịch, tận hưởng cuộc sống hiện tại, chẳng có tham vọng gì lớn lao, cũng không thừa kế gia sản. Có thể coi như một người thích an phận trong nhà.

"Đúng vậy, ai giàu thì tôi nhận người đó làm cha. Ông bây giờ mới hơn bốn mươi, đang ở độ tuổi phấn đấu, cố gắng kiếm thêm tí tiền đi, biết đâu tôi còn bố thí cho ông một cái liếc mắt."

Thẩm Ngung cố tình nói như vậy, để dồn hết sự chú ý của Thẩm Lập Đức vào mình.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lập Đức không phải tức giận, mà là không thể tin nổi xen lẫn bất an vô cớ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngung nói chuyện với ông ta theo kiểu này.

Trong ấn tượng của Thẩm Lập Đức, Thẩm Ngung vẫn luôn là một đứa dễ kiểm soát và hiểu chuyện.

Một con tốt đã bị thao túng suốt bao năm đột nhiên mất kiểm soát, ai mà chấp nhận nổi?

Nhưng ông ta lại chột dạ.

Dù sao, bao nhiêu năm qua, toàn bộ tiền sinh hoạt của mẹ gửi cho Thẩm Ngung đều bị ông ta chiếm lấy, chẳng mấy đồng được dùng cho cậu. Ông ta rất rõ hậu quả nếu chuyện này bại lộ ra.

Vậy nên, dù tức giận, Thẩm Lập Đức cũng không dám để mình mất lý trí.

"Ông đây nuôi mày bao nhiêu năm, đây là thái độ mày dùng để nói chuyện với cha mày à? Đừng quên, mày mang họ Thẩm, trong người chảy dòng máu nhà họ Thẩm, có nhận ai làm cha cũng không thay đổi được điều đó!"

Thẩm Ngung bật cười lạnh lùng, sửa lại: "Tôi mang họ mẹ, trong người chảy dòng máu của mẹ. Ông là cái thá...." gì.

"Tiểu Ngung, con đang nói chuyện điện thoại với ai thế?"

Một giọng nói bất ngờ vang lên, lập tức làm hai bên đầu dây im bặt.

Quay đầu lại, cậu liền thấy Thẩm Tầm Nhạn không biết từ khi nào đã nhẹ nhàng mở cửa phòng, trên tay cầm một bát trái cây đã được cắt sẵn.

Tim Thẩm Ngung khẽ run lên, theo bản năng muốn tìm lời nói dối, nhưng Thẩm Tầm Nhạn đã đưa tay về phía cậu, giọng điềm tĩnh: "Đưa điện thoại cho mẹ."

Thẩm Ngung hơi do dự, nhưng bà đã bước tới, lấy điện thoại từ tay cậu, đồng thời đưa bát trái cây cho cậu, dịu dàng cười trấn an, ra hiệu cậu yên tâm.

Lúc nhận được cuộc gọi từ Thẩm Ngung, Trình Mặc Phỉ đang giúp mẹ một tay trong bếp.

Dù anh là "hung thần phòng bếp", nhưng anh tin rằng, chỉ cần kiên trì luyện tập, một năm, năm năm, mười năm... chắc chắn sẽ nấu được vài món ra hồn.

Khi nhạc chuông riêng vang lên từ trong tạp dề, Trình Mặc Phỉ như chú chó vừa nghe thấy mệnh lệnh của chủ nhân, nhanh chóng lau khô tay, bắt máy.

"Em muốn gặp anh."

Giọng nói của Thẩm Ngung rất nhẹ, như thể đang cất giấu vô số cảm xúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.