Người Anh Em, Cậu Thơm Quá!

Chương 90: PN:Trúc Mã




IF tuyến: Nếu người trọng sinh là bà nội

(Bà giúp mẹ đưa Thẩm Ngung đến Yến Thành sinh sống, trở thành trúc mã với Tiểu Trình.)

———

Hồi trẻ, bà luôn bị chồng sai khiến, thỉnh thoảng còn bị lão đánh đập. Bà lại chẳng học hành gì, bởi thế mà trong cái thời đại đó, tinh thần của bà đã sớm bị thuần hóa hoàn toàn — chỉ còn biết sinh đẻ, nuôi nấng con cái, giúp chồng, phụng dưỡng cha mẹ chồng.

Vì thế, sau này khi con trai cưới vợ, sinh con, bà cũng trở thành một người giống hệt như mẹ chồng của mình ngày trước.

Chồng bà mất sớm. Trong lòng bà lúc ấy, con trai và cháu nội là quan trọng nhất.

Lần đầu tiên con trai ra tay với con dâu, thật ra bà có nghe thấy. Nhưng cháu trai vừa mới ngủ dậy, còn đang đói bụng, đôi mắt to tròn xinh xắn chớp chớp nhìn bà, thằng bé nghe thấy âm thanh kia, cái mũi nhỏ chun vào. Bà sợ nó bị dọa sợ mà oà khóc, đành vội vàng bế nó đi.

Có lẽ, bà cũng sợ bạo lực. Khi còn trẻ thì không thể phản kháng, lúc về già lại càng bất lực hơn.
Có lẽ, trong tiềm thức, bà nghĩ rằng mình cũng đã sống qua những ngày như thế, bây giờ chẳng phải vẫn ổn có sao, sớm đã quen với kiểu gia đình như vậy rồi.

Bà của lúc đó chưa từng nghĩ rằng, Thẩm Tầm Nhạn sẽ đề nghị ly hôn.

Ly hôn.

Thời của bà, đó là chuyện thậm chí chẳng dám nghĩ tới.

Bà còn chưa kịp hết sốc, Thẩm Tầm Nhạn đã muốn đưa cháu trai đi.

Không thể nào!

Cháu trai bà ngoan ngoãn, dù có rơi nước mắt cũng không quấy khóc, chỉ khiến người ta càng thêm yêu thương, đau lòng. Từ lúc nó chào đời, bà đã luôn ở bên cạnh chăm sóc, nhìn nó lớn lên từng ngày.

Bà của lúc đó không thể nào chấp nhận được việc cháu rời xa mình, nó là chỗ dựa tinh thần duy nhất của bà.

Sau đó, vụ kiện kết thúc, theo quy định của pháp luật, quyền nuôi con được trao cho con trai. Lúc này, bà mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.

Dưới sự chăm sóc tận tâm của bà, cháu trai lớn lên từng ngày.

Nghe nói sau này Thẩm Tầm Nhạn đến phương Bắc, ở đó gặp được người chồng hiện tại có điều kiện không tệ. Về chuyện này, con trai bà thỉnh thoảng sẽ châm chọc vài câu, còn bà thì không có cảm giác gì cả.

Chỉ cần cháu trai bà sống tốt là được.

Nhưng về sau, Thẩm Tầm Nhạn đột nhiên quay về lén lút thăm Thẩm Ngung, bị bà phát hiện, khiến trái tim bà bắt đầu thấp thỏm lo lắng.

Sợ Thẩm Tầm Nhạn sẽ mang Thẩm Ngung đi, bà bắt đầu cố ý vô tình cùng con trai gieo rắc vào đầu đứa bé quan niệm rằng "chính mẹ đã bỏ rơi nó", còn hướng dẫn thằng bé nói ra những lời làm tổn thương Thẩm Tầm Nhạn, đẩy cô ấy ngày càng xa.

Dần dần, Thẩm Ngung bắt đầu ghét mẹ mình. Lúc ấy, bà mới tạm thời yên lòng.

Bà cứ tưởng mọi chuyện cứ tiếp tục như thế, nhìn thấy cháu trai trưởng thành nên người.

Nhưng người tính không bằng trời tính. Khi Thẩm Ngung vào cấp hai, bà vì bệnh tật mà qua đời.

Sau khi bà mất, cả nhà con trai càng đối xử tệ bạc với Thẩm Ngung hơn, chẳng những ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mà còn thường xuyên bị chửi mắng, đánh đập, trông còn khổ sở hơn đám trẻ con ở cô nhi viện.

Bà tức giận lắm, nhưng lúc ấy, bà chỉ còn là một nắm tro tàn nằm sâu dưới lòng đất, có muốn cũng chẳng thể can thiệp vào chuyện của nhân gian.

Không ngờ, ông trời lại cho bà một cơ hội sống lại.

Nhìn người phụ nữ tiều tụy gầy gò trước mặt, khóc đến xé gan xé ruột, trong lòng ôm chặt đứa trẻ chỉ mới hai tuổi, cả người bà chìm vào một nỗi hoảng hốt không thể tả.

Lần này, bà buông tay, trao Thẩm Ngung cho Thẩm Tầm Nhạn.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của cả Thẩm Lập Đức và Thẩm Tầm Nhạn, bà tham lam nhìn bé con của bà một lần cuối. Sau đó, giả vờ chán ghét mà nói:

"Cái thứ phiền phức này ai mà thèm, cô tự mang đi mà nuôi, không thích thì quăng vào thùng rác cũng được."

Nghe thấy giọng bà, đôi mắt đen láy của bé con chớp chớp nhìn về phía bà.

Bà quay người đi, nhắm mắt lại, nước mắt đã long lanh nơi khóe mi.

Bà không chắc sau khi giành được quyền nuôi con, Thẩm Tầm Nhạn có thể chăm sóc tốt cho đứa trẻ hay không.

Nhưng nếu cô ấy không cần nó nữa, dù có vứt vào thùng rác, bà cũng sẽ nhặt về.

......

Thẩm Tầm Nhạn không ngờ mẹ chồng mình lại thay đổi thái độ, không còn giành nuôi Thẩm Ngung với cô nữa.

Nhưng mà cũng đúng thôi, con trai bà còn trẻ, lại có niềm vui mới, sớm muộn gì cũng sẽ sinh vài đứa cháu cho bà.

Họ hoàn toàn không hiểu được đứa con đầu tiên có ý nghĩa lớn thế nào đối với người mẹ.

Nhìn đứa bé đang say ngủ trong lòng, Thẩm Tầm Nhạn không hề do dự mà mua vé xe đến Yến Thành, dự định nương nhờ bạn bè ở đó.

Khi mở túi đồ để vật dụng dành cho Thẩm Ngung mà mẹ chồng vứt cho mình, cô bất ngờ phát hiện bên trong còn có một xấp tiền giấy màu đỏ được buộc chặt lại.

Nhìn chằm chằm vào số tiền ấy, cô im lặng rất lâu, rất lâu.

Thẩm Lập Đức tuyệt đối không thể nào lén đưa tiền cho cô. Như vậy, chỉ có thể là một người — mẹ chồng.

Nghĩ kỹ lại, bà ấy luôn là một người phụ nữ thầm lặng. Đối với cô không tính là tốt, nhưng cũng chưa từng khắt khe quá. Nhưng bà thực sự rất thương yêu thằng bé.

Thẩm Tầm Nhạn rất khó diễn tả cảm giác trong lòng lúc này, cuối cùng chỉ đành thở dài một hơi, pha ly sữa cho Thẩm Ngung, nhìn nhóc con ngoan ngoãn ôm bình sữa m.út từng ngụm nhỏ, không nhịn được mà mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán nó.

Cuộc sống của cô không hề dễ dàng, một mình vừa nuôi con, vừa đi làm, vô cùng vất vả, nhưng mỗi ngày chỉ cần nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của bé con, cô lại không cảm thấy mệt mỏi chút nào nữa.

May mắn thay, có số tiền mẹ chồng lén đưa cùng với tài năng hội họa bẩm sinh, trong thời kỳ có nhiều cơ hội phát triển ấy, cuộc sống mới của cô khởi đầu không quá khó khăn.

Sau này, cô yêu rồi.

Người ấy tên là Ninh Bác Nhân, cũng từng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ và có một cậu con trai lớn hơn Thẩm Ngung vài tuổi.

Hai người quen nhau tại một buổi triển lãm tranh. Ninh Bác Nhân là người đam mê nhiếp ảnh nghệ thuật, rất thích tranh vẽ của cô. Hai người trao đổi liên lạc, dần dần thấu hiểu đối phương và nảy sinh tình cảm.

Cuộc hôn nhân thất bại trước đây khiến Thẩm Tầm Nhạn trở nên dè dặt cẩn thận, nhưng vì có chung hoàn cảnh, họ dễ dàng tin tưởng nhau hơn. Khi tâm hồn đồng điệu, thế là cuối cùng hai người quyết định sánh bước bên nhau.

Ninh Bác Nhân đối xử với Thẩm Ngung rất tốt, mà bé con cũng rất thích người "bố mới" này.
Sau khi bàn bạc, họ quyết định đón cả con trai của Ninh Bác Nhân với vợ trước về nuôi dưỡng.

Dù sao thì, trong những cuộc hôn nhân đổ vỡ, người đáng thương nhất luôn là những đứa trẻ.

Sau khi được đón về, ít nhất chúng còn có người bầu bạn.

Nhóc con ấy tên là Ninh Giác, lớn hơn Thẩm Ngung hai tuổi, đang học tiểu học.

Mẹ ruột của thằng bé rời bỏ gia đình để ra nước ngoài, ban đầu nó sống với ông bà ngoại.

Có lẽ vì muốn cháu mình lớn lên trong một gia đình trọn vẹn, hai ông bà cũng không từ chối lời đề nghị đón Ninh Giác đi của Ninh Bác Nhân, chỉ yêu cầu mỗi tuần đều phải đưa thằng bé về thăm ông bà một lần.

Dù sao bọn họ cũng không biết gì về người vợ mới của Ninh Bác Nhân, khó tránh khỏi lo lắng liệu cô có phải là một bà mẹ kế độc ác hay không.

Bé Thẩm Ngung nhanh chóng quấn quýt theo sau bé Ninh Giác, suốt ngày gọi "anh ơi, anh à" không ngừng nghỉ.

Nhìn biểu hiện của Ninh Giác, có vẻ nhóc con cũng rất thích em Thẩm Ngung. Cậu luôn chia sẻ đồ chơi của mình, đọc truyện cho Thẩm Ngung nghe, xem hoạt hình với em...... đến món hạt thông yêu thích nhất cũng kiên nhẫn bóc vỏ rồi đưa cho em Thẩm Ngung ăn.

Hai đứa trẻ trong gia đình mới hình thành vô cùng hòa thuận và hạnh phúc.

Dần dần, ông bà ngoại của nhóc cũng yên tâm hơn. Mỗi lần mua đồ cho bé Ninh Giác đều chuẩn bị hai phần, một phần sẽ dành cho em Thẩm Ngung.

......

Hôm nay là ngày đầu tiên bé Thẩm Ngung 4 tuổi đến trường mẫu giáo.

Với sự giúp đỡ của Ninh Bác Nhân, bé con được nhận vào một trường mẫu giáo danh tiếng ở Yến Thành, nơi có môi trường học tập và đội ngũ giáo viên hàng đầu.

Do nhập học muộn một năm, sau khi suy nghĩ kỹ, hai vợ chồng quyết định cho Thẩm Ngung học nhảy lớp lên lớp cỡ nhỡ, dự định cho bé con tốt nghiệp mẫu giáo sớm một năm để có thể vào tiểu học đúng thời hạn.

Buổi sáng, hai người đưa Ninh Giác đến trường tiểu học trước. Chỉ khi nhìn thấy Ninh Giác đeo khăn quàng đỏ, vượt qua được sự kiểm tra của đội thiếu niên tiền phong ở cổng trường, mới yên tâm rời đi, lái xe đến trường mẫu giáo.

Vừa đến cổng trường đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc thảm thiết.

Bọn trẻ mẫu giáo còn quá nhỏ, hoảng sợ cũng là chuyện bình thường, khóc lóc chính là cách bộc lộ cảm xúc trực tiếp nhất.

Thẩm Tầm Nhạn và Ninh Bác Nhân theo phản xạ nhìn xuống bé Thẩm Ngung đang được nắm tay ở giữa hai người.

Bé con đeo trên lưng chiếc cặp sách mới có hình chú chuột hamster, trông vô cùng ngoan ngoãn và đáng yêu, đôi mắt to tròn long lanh chứa đầy sự tò mò.

Chiếc cặp này là cả nhà đưa bé Thẩm Ngung đi mua để bé tự chọn, nhóc con quý nó lắm, thậm chí ở nhà cũng đeo suốt, không chịu tháo ra, cuối cùng hôm nay cũng có thể đeo nó đến trường mẫu giáo.

Lúc này, nghe thấy tiếng khóc không xa, cả hai người lớn trong lòng đều có chút thấp thỏm, lo lắng rằng lát nữa khi rời đi, bé con cũng sẽ rơi nước mắt.

Nhưng may thay, hai người lo thừa rồi.

Có lẽ do đã trải qua những biến cố gia đình từ khi còn nhỏ, bé Thẩm Ngung trưởng thành sớm hơn so với bạn cùng trang lứa, ngoan ngoãn nắm tay cô giáo, mắt không rời khỏi bóng lưng ba mẹ đang dần khuất bóng, nhưng vẫn không hề khóc.

Ngược lại, chính hai người lớn lại luyến tiếc không rời, đi một bước, quay đầu ba lần.

Chờ đến khi thấy ba mẹ lên xe rời đi, bé Thẩm Ngung cũng chỉ chớp mắt một cái, không hề quấy khóc.

Anh Tiểu Giác cũng phải đi học, đến tối tan học mới có thể về nhà chơi với cậu. Ban ngày, tuy rằng mẹ sẽ dẫn cậu theo đến phòng tranh, nhưng cậu cũng chỉ có thể một mình ngồi bên bàn nhỏ vẽ vời, vẽ lâu cũng cảm thấy hơi chán.

Anh Tiểu Giác nói rằng đi học sẽ quen được nhiều bạn nhỏ mới, thực ra cậu cũng có chút mong chờ.

Cô giáo dắt tay bé Thẩm Ngung vào lớp mẫu giáo.

Thẩm Ngung có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, trắng trẻo như búp bê, lại rất ngoan ngoãn, để lại ấn tượng vô cùng tốt với giáo viên. Dọc đường đi, câu nào cô giáo trò chuyện cùng, bé Thẩm Ngung cũng đều đáp lại bằng cái giọng mềm mại đáng yêu ấy.

Vào đến lớp học, cô giáo đặt một chiếc ghế nhỏ xuống rồi nói với bé con:

"Tiểu Ngung muốn ngồi chỗ nào cũng được nhé."

Số lượng các bạn nhỏ trong mỗi lớp mầm đều không nhiều, khi chơi trò chơi sẽ phân lại nhóm, nên không có chỗ ngồi cố định.

Trẻ con mà, cứ thoải mái tự do mới là tốt nhất.

Dưới ánh mắt tò mò của các bạn, bé Thẩm Ngung ôm ghế nhỏ, đi một vòng quanh lớp.

Có những bạn nhỏ nhiệt tình vẫy tay mời cậu ngồi chung, những bạn trầm tĩnh hơn thì chỉ chớp mắt tò mò nhìn ngó cậu.

Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, đưa đến trước mặt cậu một quả quýt.

Bé Thẩm Ngung khựng lại, ngước lên, chạm phải một đôi mắt màu nâu nhạt.

"Ngồi chỗ anh nè, làm đệ anh, anh mời em ăn quýt!" Trình Tiểu Phỉ cười híp mắt, để lộ một chiếc răng hổ nhỏ.

Năm tuổi, vì ảnh hưởng của một số bộ phim hoạt hình và phim truyền hình, cậu bé luôn mơ ước trở thành đại ca, thu nhận tiểu đệ.

Có lẽ bởi món quà đầu tiên nhận được ở trường mẫu giáo đều có ý nghĩa đặc biệt, bé Thẩm Ngung ngẩn ra một lúc rồi nhận lấy quả quýt, ngoan ngoãn đặt chiếc ghế nhỏ xuống, ngồi bên cạnh Trình Tiểu Phỉ.

"Anh tên là Trình Mặc Phỉ, em có thể gọi anh là anh Phỉ." Trình Tiểu Phỉ tự giới thiệu.

Thẩm Ngung vừa bóc quýt vừa ngoan ngoãn gọi: "Anh Phỉ."

"Em tên gì?"

"Thẩm Ngung."

Trình Tiểu Phỉ gật đầu, liếc nhìn hình chú chuột hamster trên cặp sách nhỏ của cậu, tiếp tục nói: "Chúng ta đều có mật danh. Mật danh của anh là 'Sói', từ nay về sau mật danh của em chính là 'Hamster'."

Thẩm Ngung khẽ "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn đồng ý.

Vừa nói chuyện, cậu vừa tách quả quýt ra, nhanh chóng bỏ một múi vào miệng — đây là món quà đầu tiên cậu nhận được ở trường mẫu giáo, thế nên mới không nén nổi háo hức mà muốn ăn ngay.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo — khóe môi cậu bĩu xuống, nước mắt lập tức trào ra. "Hức..."

—Bị chua khóc luôn rồi.

"?!?!" Trình Tiểu Phỉ hoảng hốt tột độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.