Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 186: Chương 186




Nghe thấy tiếng nói, Hồng Kiếm đạo nhân lập tức nheo mắt lại.

“Nếu bọn chúng dám giở trò, tiên môn Phương Nam   chúng ta cũng có thể đồng lòng hợp sức. Mau bảo Tề Hòa đi tìm Hàn Nguyệt của Linh Thú Tông.”

“Vâng.”

Sau khi Chu Mặc Du rời đi, ánh mắt của Hồng Kiếm đạo nhân  vô thức dừng lại trên người Sở Lạc thêm một chút

Ngay sau đó, ông ta hung hăng nhắm chặt mắt lại. Chỉ cần thấy đệ tử của nữ nhân kia là thấy bực mình!

Sở Lạc rời mắt khỏi tấm bia đá, lại ngồi xổm xuống nghiên cứu cánh cửa phía trước. Liệu có phải chỉ cần bước vào là nhiệm vụ sẽ được kích hoạt?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây thực sự là động phủ của Tiên nhân sao? Xây dưới lòng đất, mà đại môn lại hướng thẳng lên trời, nhìn thế nào cũng thấy rợn người.

“Sở Lạc.” Một giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau. Nghe thấy vậy, Sở Lạc đứng dậy quay đầu lại,  thấy Tô Kỳ Mộc trong bộ đạo bào trắng viền đỏ đang bước tới.

Trong tay hắn là một chiếc túi thơm, đưa thẳng về phía nàng.

“Lễ đáp hôm trước, chỉ là hiện giờ mới luyện ra được một cái. Mấy cái còn lại, sau này sẽ bổ sung.”

“Lại còn có đáp lễ nữa sao?”

Sở Lạc khẽ cười, nhận lấy túi thơm mở ra xem thử. Bên trong chỉ có một hạt đậu đỏ. Nhưng đây là đồ Tô Chỉ Mặc tự tay làm, tất nhiên không thể là hạt đậu bình thường. Sở Lạc lấy ra, cẩn thận quan sát.

“Cái này ăn thế nào?”

“Cái này... không phải để ăn,” Tô Kỳ Mộc trầm mặc một lát, rồi nói: “Tát đậu thành binh, khi gặp kẻ địch có thể giúp cô một phen.”

Ánh mắt Sở Lạc sáng lên — cái này so với đồ ăn còn thực dụng hơn nhiều!

“Thế phải dùng như thế nào?”

Tô Kỳ Mộc đang định giải thích thì từ chỗ Hồng Kiếm đạo nhân chợt vang lên một tiếng động.

“Chậc.”

Lão vẫn nhắm mắt, nhưng sắc mặt nhíu chặt, rõ ràng thể hiện sự bực bội.

Tô Kỳ Mộc ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: “Để hôm khác ta giải thích rõ hơn.”

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Sở Lạc cất kỹ hạt đậu và túi thơm, sau đó tiếp tục nghiên cứu cửa đá.

“Chậc.”

Lúc này nàng  chú ý tới âm thanh đó, đưa mắt nhìn quanh — ngoài nàng ra, còn không ít tu sĩ khác cũng đang có mặt.

Nàng bất giác liếc sang phía lão già Hồng Kiếm. Không lý nào chỉ khó chịu với mỗi nàng, nàng có làm gì đắc tội lão ta đâu chứ.

Sở Lạc yên tâm tiếp tục nghiên cứu cửa đá. Không lâu sau, Hồng Kiếm đạo nhân rời đi, khó chịu ra mặt.

Nàng  chờ ở đó cho đến trưa thì Hạ Tinh Châu mới đến gọi, nói kế hoạch tiếp theo.

“Lúc đầu Hồng Kiếm đạo nhân muốn cả Chu Mặc Du lẫn Thời Yến cùng vào, nhưng cuối cùng đã thống nhất lại — mỗi tông môn chỉ cử một đệ tử Trúc Cơ tham gia. Mà hiện giờ bên ta chỉ có một mình muội, Sở sư muội, muội có nguyện ý tiến vào động phủ không?”

“Dĩ nhiên là ta nguyện ý rồi.” Sở Lạc lập tức đáp lời. Nàng chờ trên mặt đất bao lâu nay, chính là để nhận nhiệm vụ!

Tống Minh Việt cũng lên tiếng: “Cấm chế động phủ lần này sẽ mở một tầng. Nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhớ lập tức cầu cứu — chúng ta bên ngoài sẽ cưỡng ép phá giải cấm chế. Còn nữa… lần này bốn tiên môn phương Bắc chúng ta đã kết minh, tốt nhất mọi người nên hành động cùng nhau. Kiếm ý  của Thanh Vũ rơi vào tay ai cũng được, chỉ cần không rơi vào tay tiên môn Phương Nam là được.”

“Chưởng môn, nếu đã xác định đó là kiếm ý của nhị sư huynh, vậy ta chẳng phải nên  phá hủy nó luôn sao?”

“Không không không, đừng phá…”

Để đảm bảo an toàn, các vị chưởng môn đã thỏa thuận sẽ không để đệ tử biết mục đích thật sự, đồng thời khiến Hồng Kiếm đạo nhân càng tin rằng đó chính là kiếm ý của Kỳ Thanh Vũ.

Chỉ là… Tống chưởng môn  quên mất mình từng kể vụ đó với Sở Lạc.

“Tóm lại, đừng bận tâm đó là kiếm ý của ai. Chỉ cần khiến mọi người tin rằng đó là kiếm ý của Thanh Vũ là được rồi.”

“À ——”

Sở Lạc kinh ngạc che miệng, sau đó truyền âm hỏi Tống Minh Việt:

“Chúng ta định giăng bẫy lừa Hồng Kiếm đạo nhân, đúng không?”

Tống Minh Việt nghẹn họng, sau một hồi trầm mặc, đành phất tay lảng đi:

“Thôi được rồi, trận pháp sắp mở rồi, con mau chạy sang đó đi.”

“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Lúc này, Mạnh chưởng môn của Thất Trận Tông đã dẫn theo các đệ tử bắt đầu phá giải trận pháp, tám người chuẩn bị tiến vào động phủ cũng đã tụ họp đầy đủ.

Sở Lạc, Tô Kỳ Mộc, Cung Văn của Thượng Vi Tông, Nam Vụ của Phù Thanh Tông — bốn người cùng một nhóm, đều là đồng lứa.

Phía bên kia là Sở Yên Nhiên, Thời Yến, Đỗ Khê Mỹ của Đan Đỉnh Tông, Nhạc Tri Hứa của Linh Bảo Tông — cũng là đồng lứa, sang năm có thể chạm trán tại đại hội tuyển chọn thủ tịch.

So với bốn người bên phía Sở Lạc hòa thuận vui vẻ, thì bốn người phía bên kia tuy cũng kết thành liên minh, nhưng trong lòng mỗi người lại có tính toán riêng.

Dù sao thì kiếm ý cũng chỉ có một, cuối cùng chỉ chỉ một người đạt được mà thôi.

Rất nhanh sau đó, trận pháp mở ra, cánh cửa đá cũng bị đẩy lên một nửa. Từ trên nhìn xuống, bên trong tối đen như mực. Thần thức của mọi người lập tức quét vào bên trong dò xét.

Bên trong là một động đá rộng lớn, cách bày biện vô cùng đơn giản: bàn, ghế, giường tủ, còn có vài chiếc đệm làm bằng hương bồ đã nhuốm màu thời gian. Nhưng lại không thấy đâu là cái gọi là “kiếm ý”.

Khi thần thức tiếp tục dò sâu hơn vào trong,  bất ngờ bị phản chấn bật ngược trở lại. Trận pháp trong động phủ cảm ứng được có kẻ bên ngoài dò xét, liền tự động bổ khuyết lỗ hổng.

Nửa cánh cửa đá sụp xuống, chỉ còn lại một khe hở vừa đủ cho một người lách vào.

“Bên trong không có sinh vật sống,” Hồng Kiếm đạo nhân liếc nhìn Thời Yến, nói: “Nhanh lên, mau vào đi.”

Thời Yến  hiểu rõ dụng ý của sư tôn mình. Người vào trước sẽ có nhiều thời gian hơn để tìm kiếm kiếm ý. Hơn nữa bên trong không có sinh vật sống, tức là an toàn.

Không chút do dự, Thời Yến lập tức bước lên, là người đầu tiên nhảy vào trong động phủ.

Ngay sau đó, Tô Kỳ Mộc cũng nhảy vào. Rồi lần lượt thêm vài người nữa, nhưng Sở Yên Nhiên và Sở Lạc  vẫn chưa nhúc nhích.

Người đi trước ngoái đầu nhìn người phía sau.

Sở Lạc nhìn nàng, ra hiệu: “Ngươi vào trước đi.”

 

Sở Yên Nhiên thu lại ánh mắt đang nhìn Sở Lạc, nhưng nàng ta  không chịu là người đi trước.

Sở Lạc đề phòng kẻ này rất cẩn thận. Nếu mình vào trước, Sở Yên Nhiên theo sau đ.â.m lén một d.a.o thì nguy to.

Vì vậy, hai người cứ giằng co như thế, cho đến khi chỉ còn lại mỗi họ. Bầu không khí  trở nên hơi kỳ lạ.

“Yên Nhiên, ngươi còn không mau đi vào?” Giọng của chưởng môn Hàn Nguyệt truyền đến, vừa là mệnh lệnh, vừa là lời cảnh cáo.

Dù giữa hai ngươi có hiềm khích gì, cũng tuyệt đối không được động thủ với Sở Lạc, đừng kéo cả Linh Thú Tông xuống nước.

Sở Yên Nhiên biết lúc này người duy nhất nàng ta có thể dựa vào là chưởng môn Hàn Nguyệt, đành ngoan ngoãn nhảy xuống.

Sở Lạc lúc này mới đi theo sau. Thấy bên trong mọi người đều hạ xuống an toàn, nàng không còn e ngại, lập tức chuẩn bị nhảy xuống.

Trong khoảnh khắc đó trong đầu Sở Lạc bỗng vang lên âm thanh nhắc nhở của Hoa Hoa.

【Đang tiến vào bản đồ ẩn...】

Cùng lúc ấy, bảy người đã rơi xuống đất còn chưa kịp tản ra thì đột nhiên cảm nhận được một cơn rung động truyền đến từ mặt đất dưới chân.

“Chuyện gì vậy!”

“Có người kích hoạt cơ quan sao?”

Mặt đất rung chuyển, rồi bắt đầu nứt toạc ra từng tấc! “ Gặp chuyện rồi, mau liên hệ với bên ngoài!”

Vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì mặt đất đã sụp đổ, họ bị hút nhanh xuống phía dưới.

Dưới đó truyền đến một lực hút mạnh mẽ. Dù các bọn họ cố gắng vận dụng linh lực để kháng cự, cũng chỉ có thể làm chậm tốc độ rơi xuống một chút.

Khi mọi người còn chưa biết nên làm gì, thì một bóng người lại không hề chống cự mà buông xuôi, thuận theo lực hút rơi xuống.

Chính là Sở Lạc.

Nàng nhắm mắt, khe khẽ thở dài như buông xuôi. “Ta biết ngay sẽ như thế này mà…”

Trong lúc đang rơi nhanh, lại có tiếng người vang lên. “Xong rồi, tín hiệu  không phát ra được rồi!”

“Phía dưới có yêu khí!”

“Yêu khí dày đặc quá!”

“Chúng ta không thể bay lên được rồi, chỉ có thể tìm đường ra từ phía dưới thôi. Cẩn thận yêu vật!”

“Phía trước rõ ràng vẫn ổn, sao mặt đất lại đột ngột nứt ra thế này?!”

Đột nhiên phía dưới vang lên tiếng kêu của Sở Lạc.

“Ta thấy rồi! Là do Sở Yên Nhiên nặng quá, đè sụp đất rồi ——”

“Sở Lạc! Ngươi đừng có ăn nói bậy bạ!”

Sở Yên Nhiên mặt biến sắc, lập tức từ bỏ việc kháng cự lực hút, đuổi theo Sở Lạc phía dưới.

【Đã tiến vào bản đồ ẩn —— Di tích chùa Viên Tịnh.】

【Chú: Khám phá bản đồ ẩn có thể tìm được vật phẩm then chốt. Thu thập đủ sẽ nhận được phần thưởng tương ứng.】

Khi chạm đất một cách vững vàng, luồng lực hút cũng biến mất. Sở Lạc phủi bụi trên người, ngay sau đó một bóng người nữa rơi xuống bên cạnh.

Sở Yên Nhiên liếc nàng một cái, trầm giọng nói: “Tự nhiên gặp sự cố, chắc là do ngươi xui xẻo đấy.”

“Tại sao ta lại xui xẻo, ngươi chẳng phải rõ hơn ai hết sao.” Sở Lạc cũng quay sang nhìn nàng.

Thấy vậy, khóe môi Sở Yên Nhiên khẽ nhếch lên. “Đúng là yêu khí ở đây không ít thật, ngươi chắc không c.h.ế.t luôn ở đây chứ?”

“Nếu ta dễ c.h.ế.t vậy, thì người đang đứng trước mặt ngươi là ai?”

Ngay lúc đó, Thời Yến cũng xuất hiện, khiến hai người họ lập tức im lặng. Những người khác cũng lần lượt rơi xuống, Sở Lạc bây giờ  mới chịu nghiêm túc nhìn về phía trước.

Không nghi ngờ gì, nơi họ đang đứng là dưới lòng đất, nhưng trước mặt lại là một ngôi chùa được xây dựng giống như trên mặt đất.

Thay vì nói là xây giống trên ấy, chẳng bằng nói đây vốn là một ngôi chùa từng được dựng trên mặt đất, sau đó vì lý do nào đó mà sụp xuống, chôn vùi tại nơi này.

Khung cảnh ở đây cũng vô cùng kỳ lạ. Ngoài ngôi chùa và vùng sáng bao quanh nó, còn lại đều là một mảnh tối đen.

Ngẩng đầu nhìn lên, nơi họ rơi xuống đã đã biến mất, bóng tối  như đang từ phía sau đuổi tới.

Tô Kỳ Mộc nhìn về phía sau, thấy bóng tối đang lan tới rất nhanh. “Không được để nó nuốt chửng.”

Hắn bất ngờ kéo tay Sở Lạc nhảy về phía trước. Trong khoảnh khắc trời đất đảo lộn, họ đã đứng trước ngôi chùa, thân thể cũng đồng nhất phương hướng với chùa.

Trong mắt người khác, Sở Lạc và Tô Kỳ Mộc giống như vừa nhảy vào nước, ngay lập tức trở nên “ngược” như thể treo lơ lửng trước ngôi chùa.

Thượng Vi Tông Cung Văn và Phù Thanh Tông Nam Vụ cũng không chần chừ đuổi theo.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Bốn người bên tiên môn Phương Nam thấy bên kia không có gì bất thường, lúc này mới vội  nhảy qua trước khi bị bóng tối nuốt chửng.

“Chùa Viên Tịnh…”

Tô Kỳ Mộc ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lớn treo trên cửa chùa, chậm rãi đọc, rồi trầm ngâm một lúc.

“Hình như chưa từng nghe nói trong Tu chân giới có nơi nào tên là chùa Viên Tịnh.”

Cung Văn cũng gật đầu: “Không lâu trước ta mới sắp xếp lại toàn bộ bản đồ các đại bản vực, hoàn toàn không thấy tên chùa này.”

Nam Vụ cũng nhíu mày: “Rốt cuộc đây là nơi nào? Chẳng phải chúng ta đang ở trong động phủ của tiên nhân sao?”

“Các ngươi đều chưa từng nghe qua chùa Viên Tịnh sao?” Sở Lạc nhìn họ, “Cũng phải thôi, chùa này vốn quy mô nhỏ, người tu Phật trong đó cũng không nhiều. Khoảng bảy trăm năm trước đã mai danh ẩn tích, ngay cả trong sách sử cũng không còn ghi chép.”

“Chuyện bảy trăm năm trước, sao ngươi lại biết rõ vậy?” Cung Văn kinh ngạc hỏi.

“Nghe trưởng bối kể lại thôi.”

Sở Lạc có một vị sư tổ từng đi khắp Tu chân giới, nên tự nhiên được nghe kể rất nhiều chuyện kỳ lạ.

“Chùa Viên Tịnh biến mất khỏi Tu chân giới bảy trăm năm trước, hóa ra không phải do bị diệt môn, mà là bị chôn dưới lòng đất…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.