Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 193: Chương 193




Đông viện có lẽ là nơi duy nhất còn an toàn trong ngôi chùa này. Không có quá nhiều xác c.h.ế.t làm phân bón, cỏ dại cũng không mọc um tùm.

Dù vậy, bốn người vẫn cẩn trọng ngồi thiền điều tức chung một chỗ.

Bọn họ vẫn ở dưới lòng đất, xung quanh là bóng tối dày đặc, không biết ngày đêm,  sau một thời gian rất lâu mới khôi phục lại thể lực và linh lực.

Trong lúc Sở Yên Nhiên và Thời Yến đang nghỉ ngơi trong Đông viện, trời vừa hửng sáng ngày hôm sau, nàng nhớ đến cặp nam nữ kia nên lại đi gọi Thời Yến.

Sau khi hai người rời đi, Đỗ Quy Mỹ và Nhạc Tri Hứa cũng bước ra.

“Thấy chưa, ta đã nói lúc đầu nên đi theo người của Thất Trận Tông rồi. Cũng là những nhân vật nổi bật của khóa này, người ta đến nơi quái dị còn biết lo cho người đi cùng, nhìn lại hai người kia, chắc tìm được lối ra cũng chẳng thèm dắt bọn mình theo.”

Giọng Đỗ Quy Mỹ mang theo chút oán trách. Nghe vậy, Nhạc Tri Hứa cũng liếc nhìn bóng dáng hai người kia đang dần đi xa.

“Đừng nghĩ nhiều, giờ chúng ta cũng chẳng rõ vì sao linh lực bị phong ấn. Dù Sở Yên Nhiên có dị thú trợ giúp, muốn tìm được lối ra cũng không dễ.”

“Phải rồi, từ khi rời khỏi Phật đường, linh lực đã bị phong ấn.”

Đỗ Quy Mỹ trầm ngâm: “Có phải những gì xảy ra trong Phật đường đã khiến yêu vật phía sau không vui?”

Nhạc Tri Hứa gật đầu: “Chắc là vậy. Nhưng lúc đó rõ ràng chúng ta chẳng làm gì, mà mười hai pho tượng Phật lại hóa thành tro bụi.”

“Nhắc mới nhớ, bức tường sau tượng Phật kim thân cũng thế, rõ ràng chúng ta không động vào, mà nó tự sụp xuống.”

“Cảm giác như có kẻ vô hình đang điều khiển tất cả…”

“Xì... ngươi nói vậy thật đáng sợ.” Đỗ Quy Mỹ ôm lấy hai tay, chau mày. “Giờ chúng ta không thể dùng linh lực, chẳng làm được gì.”

“Sao lại không?” Nhạc Tri Hứa tháo chiếc vòng tay xuống. “Pháp bảo của Linh Bảo Tông chúng ta không phải cái nào cũng cần linh lực để kích hoạt.”

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Chỉ thấy hắn xoay nhẹ chiếc vòng, liền biến thành một la bàn nhỏ trong tay.

“Thứ này có thể cảm nhận d.a.o động linh lực, dùng để tìm đồng đạo cầu cứu trong trường hợp bị phong ấn linh lực.”

Khóe môi của Đỗ Quy Mỹ giật giật, thế nào nàng cũng thấy món đồ này thật vô dụng.

“Rơi xuống đây chỉ có tám người, bốn người chúng ta thì linh lực đã bị phong ấn, bốn người còn lại sống c.h.ế.t chưa rõ, chúng ta còn trông mong tìm được ai nhờ cái thứ này chứ?”

“Cứ thử xem sao.” Nhạc Tri Hứa cũng không biết phải nói gì thêm, bây giờ trên người hắn có thể dùng được chỉ còn lại vật này.

Nhưng chưa bao lâu sau, la bàn trong tay hắn lại thực sự có phản ứng, hai người thấy vậy đều giật mình.

“Chẳng lẽ là bốn người của tiên môn phương Bắc?”

“Có khả năng đó.”

“Còn chờ gì nữa,” Đỗ Quy Mỹ  giục Nhạc Tri Hứa đi theo hướng la bàn chỉ dẫn, “xem ra linh lực của bọn họ không bị phong ấn, đi theo bọn họ chắc chắn an toàn hơn là ở lại đây chờ hai người kia quay lại!”

La bàn dẫn họ đi tới trước cổng chính của chùa, hai người  tưởng rằng cánh cổng vẫn đóng chặt như hôm qua, không ngờ hôm nay lại mở hé một bên.

Một vị tăng đang quét dọn đứng trước cửa, dường như đang nói chuyện với ai đó ngoài cổng.

“U thí chủ, e là ngài đến nhầm chỗ rồi, trong chùa Viên Tịnh của chúng tôi không có cô gái nào mặc áo xanh như ngài nói cả.”

“Tiểu sư phụ có thể giúp ta tìm kỹ lại lần nữa được không? A Tường hôm qua còn nói với ta rằng, bình thường không có việc gì sẽ đến chùa Viên Tịnh chơi. Hôm nay ta phải rời khỏi đây rồi, không biết đến bao giờ mới trở lại, còn có nhiều lời muốn dặn dò nàng nữa.”

“A di đà Phật, U thí chủ, bần tăng đã vào trong xác nhận rồi, người ngài tìm không có trong chùa chúng tôi, thí chủ nên đi tìm ở nơi khác thì hơn.”

Đỗ Quy Mỹ và Nhạc Tri Hứa lặng lẽ tiến lại gần, lúc này cũng nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi đang đứng ngoài cổng chùa.

Dù gương mặt tuấn tú kia mang theo nụ cười nhàn nhạt, hắn chỉ mặc đạo bào đơn sơ cũng không thể che giấu được khí chất yêu dị.

 

Ánh mắt của Đỗ Quy Mỹ chăm chú dừng lại trên khuôn mặt người kia, chỉ có Nhạc Tri Hứa bên cạnh là còn nhớ ra mục đích ban đầu họ đến đây.

“Không phải đám người Tô Kỳ Mộc? La bàn chỉ đúng là tên đạo tu này, nhưng hắn trông chẳng giống người chính phái gì cả, chúng ta có nên nhờ hắn giúp không…”

“Ngươi nhìn ra chỗ nào là không chính phái?” Đỗ Quy Mỹ chẳng thèm quay đầu lại đã đáp: “Giờ phút này mà không tìm đạo tu giúp đỡ, lẽ nào còn trông mong đám tà tăng trong chùa đưa chúng ta ra ngoài sao?”

Nghe vậy, Nhạc Tri Hứa cũng bắt đầu thấy hoang mang.

Bên ngoài, U Bàn thấy tăng nhân kiên quyết như vậy cũng từ bỏ ý định tiếp tục tìm người.

“Nếu vậy thì làm phiền tiểu sư phụ rồi.”

“Không có gì.”

Tăng nhân đang định đóng cửa chùa lại thì Đỗ Quy Mỹ lập tức kéo Nhạc Tri Hứa tiến lên.

“Khoan đã! Xin chờ một chút!”

Nghe thấy tiếng gọi, U Bàn đang định rời đi cũng quay người lại.

“Đạo hữu! Đạo hữu ơi!”

“Hai vị là…” U Bàn thấy hai người chạy thẳng về phía mình, vẻ mặt có chút nghi hoặc.

“Đạo hữu không nhận ra bọn ta sao? Đã lâu không gặp, thật sự rất nhớ đạo hữu đấy…”

Thấy bản thân có thể bước ra khỏi cổng chùa Viên Tịnh, Nhạc Tri Hứa cũng mừng thầm trong lòng.

“Đúng vậy! Đạo hữu định đi đâu thế? Chúng ta cũng đang rảnh, hay là cùng đi, vừa hay trò chuyện ôn lại chuyện cũ…”

U Bàn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị hai người một trái một phải kéo đi.

Thoát khỏi chùa Viên Tịnh, hai người tràn ngập cảm giác may mắn, quay đầu nhìn lại cánh cổng chùa, chỉ thấy tăng nhân kia chẳng có biểu hiện gì bất thường, quay người bước vào trong rồi đóng cửa lại.

Cùng lúc đó, Sở Yên Nhiên và Thời Yến cũng đã đến Tây viện.

Chẳng bao lâu sau, họ lại nhìn thấy cô gái áo xanh của ngày hôm qua, chỉ thấy nàng đang ngồi bên hồ, chải đầu soi bóng nước.

Xem ra đêm qua nàng đã ở lại trong chùa Viên Tịnh.

Từ xa nhìn khuôn mặt nàng mang theo nụ cười rạng rỡ, Sở Yên Nhiên cau mày.

“Chúng ta có nên tới nhắc nhở nàng một câu, vị tiểu hòa thượng kia đang lừa nàng không?”

Nghe vậy, Thời Yến liếc nhìn nàng: “Nhưng đây không phải là hiện thực.”

“Mọi thứ ở đây đều là hư ảo, rất có thể chúng ta đang trải qua những việc đã từng xảy ra. Dù có nói ra, cũng chẳng thể thay đổi được gì.”

Một gian thiền phòng phía trước mở cửa, vị tăng trẻ tuổi tuấn tú ngày hôm qua bước ra, mỉm cười tiến đến bên cạnh Cơ Tường.

“Đêm qua nghỉ ngơi có ngon giấc không?”

“Rất ngon. Nhưng bây giờ ta phải tiễn U Bàn rồi.”

“Không cần vội, trước tiên đến đại điện xin một quẻ đi.”

Sở Yên Nhiên nhìn Cơ Tường đi ngang qua mình, sau một hồi cân nhắc vẫn định đuổi theo nhắc nhở, thì lại đột nhiên bắt gặp ánh mắt của vị tăng trẻ nhìn về phía họ.

Tuy hắn đang cười, nhưng trong mắt lại lạnh lẽo, không chút cảm xúc. Chẳng bao lâu sau, hắn liền tiến lại gần.

“Đạo tu sao? Đã rất lâu rồi nơi này không có đạo tu ghé qua… là do U Bàn gọi các ngươi đến?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.