Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 200: Chương 200




“Ể? Tiểu Linh Miêu, ngươi định đi đâu vậy?”

Cơ Tường rảo bước đuổi theo Đạp Tuyết, một đường chạy thẳng vào phật đường.

Vị tăng nhân chuyên giải sâm thấy nàng đến, trên gương mặt lộ ra nụ cười từ bi, nhẹ giọng hỏi:

“Cơ Thí chủ  hôm nay cũng muốn cầu duyên chăng?”

“Được, ta tới đây cũng vừa hay là để...”

“Meooo~!”

Ánh mắt Cơ Tường khẽ chuyển, nhìn về phía bạch miêu  đang kêu lên.

Đạp Tuyết đã dừng lại trước bức tường phía sau pho tượng Phật bằng kim thân. Nơi đó chính là vị trí bị phá vỡ ngày hôm qua, song hôm nay lại đã được mộng cảnh tự động vá lại.

Nhưng ảnh hưởng mà hiện thực gây ra thì không thể đảo ngược. Bức tường hiện giờ dù có vẻ hoàn hảo, cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi.

“Sao lại chạy đến chỗ này?” Cơ Tường bước lên, định ôm lấy con linh miêu, ánh mắt vô thức lướt qua bức tường phía trước, rồi nhanh chóng dời đi.

Rõ ràng nàng đã nhớ ra điều gì, nhưng cũng bởi một phần trong lòng vẫn chưa muốn đối diện, nên đối với nơi này, nàng vô thức kháng cự không muốn lại gần.

Ngay sau đó, Đạp Tuyết  liền cắn lấy vạt áo nàng, cứ thế kéo nàng từng bước đi về phía phật đường ẩn sau bức tường kia.

“Ái chà, ngươi định làm gì vậy!”

Không hề phòng bị con mèo kia, Cơ Tường bất ngờ bị nó kéo vào bên trong một gian Phật đường. Nàng muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó, nhưng đã muộn — cảnh tượng trong Phật đường phơi bày trọn vẹn trước mắt nàng.

Mười hai pho tượng Phật mặt mày dữ tợn, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về trung tâm điện thờ — nơi đó nhuộm đầy m.á.u yêu, thậm chí đã thấm sâu xuống cả lòng đất.

Một nhóm tăng nhân khoác cà sa, trong tay cầm những loại đao bén dị thường. Trên không trung, một xà yêu bị xiềng sắt trói chặt, nửa thân dưới đã hiện nguyên hình.

Chiếc đuôi rắn thấm đẫm m.á.u đỏ, phần thịt đã bắt đầu thối rữa, có nơi lộ cả xương trắng.

Gương mặt xám ngắt kia quay về phía nàng, khẩn thiết cầu xin:

“Cơ cô cô, cứu ta… làm ơn, hãy cứu ta…”

“Ngươi là huyết mạch của  Cơ gia  trên núi Thanh Khương, nhất định có cách cứu bọn ta, đúng không?”

“Tại sao ngươi vẫn không chịu tỉnh lại? Hắn đang lừa ngươi đấy! Ngươi nhìn xem, hắn đã hại ngươi thành ra thế nào rồi?”

“Ngươi bây giờ… cũng chẳng hơn gì ta là bao. Cơ Tường, kẻ thật sự yêu ngươi sẽ không để ngươi đau khổ. Hắn ghét yêu tộc đến thế, làm sao có thể yêu một xà yêu được chứ?”

“Tỉnh lại đi, ngươi phải tỉnh lại… Đây không phải là tình yêu của nhân gian!”

Cơ Tường sững người nhìn cảnh tượng trước mắt. Nàng đã từng gặp nữ yêu này.

Ngay sau đó, những tiếng kêu thảm thiết vang lên thê lương trong Phật đường, d.a.o trong tay các tăng nhân đã bổ xuống thân thể xà yêu.

Mà câu nói cuối cùng của nữ yêu ấy vẫn không ngừng vọng lại trong đầu nàng:

“Đây không phải là tình yêu của nhân gian!”

“Không… không thể nào, tất cả đều là giả!” Cơ Tường trừng to mắt, không dám tin vào những gì mình vừa thấy.

Chỉ chớp mắt, cảnh tượng yêu mộng biến ảo đã tan biến, gian Phật đường u ám kia cũng đột ngột biến mất.

Nàng lại đứng trong Phật đường bên ngoài, như thể tất cả chỉ là ảo ảnh chưa từng tồn tại.

“Hôm nay thí chủ muốn rút quẻ chăng?” Vị hòa thượng giải quẻ mỉm cười hỏi.

Trong địa lao, Sở Yên Nhiên đang nhắm mắt cũng cảm nhận được điều gì đó, lông mày khẽ nhíu lại.

Cơ Tường vẫn chưa bình tâm, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, cố nén cơn xúc động, sau đó nhận lấy ống quẻ từ tay hòa thượng.

“Vận khí của thí chủ xưa nay vẫn rất tốt, Phật tổ hẳn là có lòng thương mến người.” Hòa thượng lại nói.

Cơ Tường khẽ cong môi, định rút quẻ thì linh miêu Đạp Tuyết lại bất ngờ từ bên cạnh lao tới, hất mạnh ống quẻ khỏi tay nàng, khiến các thẻ tre rơi vãi đầy đất.

Không kìm được nữa, yêu khí màu xanh đậm bốc lên từ người Cơ Tường, nàng trừng mắt nhìn con mèo trắng:

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

Dưới sự điều khiển của Sở Yên Nhiên, Đạp Tuyết nhanh chóng bỏ chạy khiến sắc mặt Cơ Tường càng thêm khó coi, lập tức đuổi theo:

 

“Đứng lại cho ta!”

Nhưng vừa mới rời khỏi Phật đường, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên sau lưng nàng:

“A Tường! Quả nhiên muội đang ở đây!”

Thân thể Cơ Tường chợt khựng lại.

U Bàn bước nhanh đến bên nàng, cẩn thận quan sát từ đầu đến chân, thấy nàng bình an vô sự mới nhẹ nhõm thở ra:

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…”

“U Bàn? Huynh…”

Cơ Tường ngẩn ngơ, thoáng thất thần.

“Sao vậy?” U Bàn thấy vẻ mặt nàng khác lạ, nghi hoặc hỏi: “Có phải đám tăng nhân ở chùa Viên Tịnh bắt nạt muội không? Ta lập tức truyền tin về núi Thanh Khương, yên tâm, sẽ không để muội bị uất ức.”

“Huynh… đã trở về?”

“Ừ, nghe hai vị đạo hữu nói nơi này có vấn đề, ta lập tức quay lại… A Tường, muội sao thế?”

“Tại sao chứ… huynh căn bản chưa từng trở về…” Yêu khí quanh thân Cơ Tường bắt đầu hỗn loạn: “Giá như hôm ấy huynh thật sự quay lại thì tốt biết bao…”

Hóa ra kẻ trong yêu mộng kia chỉ là một ảo ảnh được tạo nên từ tính cách của U Bàn mà thôi, giờ phút này, hắn đang nhìn nàng với vẻ khó hiểu.

“Muội đang nói gì vậy? Gì mà ta chưa từng trở lại?”

Ngay lúc ấy, mặt đất rung chuyển dữ dội, từng tòa điện liên tiếp sụp đổ, biến mất.

Từ phía sau U Bàn, Đỗ Quy Mỹ và Nhạc Tri Hứa nhìn cảnh tượng chùa chiền trước mắt đang từng bước sụp đổ, những tăng nhân đi qua đi lại cũng hóa thành từng mảnh ảo ảnh, tan biến trong không khí.

“Chuyện gì vậy? Ảo cảnh sắp bị phá rồi sao?”

“Linh lực… quay về rồi!”

Cùng lúc đó, địa lao giam giữ Sở Yên Nhiên và Thời Yến cũng biến mất, linh lực trong cơ thể hai người nhanh chóng khôi phục. Không chút do dự, họ bay thẳng về phía Cơ Tường.

Ở nơi mật thất dưới lòng đất, bốn người đang tọa thiền cũng đồng loạt mở mắt.

“Giới vực đang sụp đổ… xà yêu đã tỉnh lại!”

Nghe vậy, Sở Lạc  đứng dậy: “Lên trên! Kim thiếp và Tâm pháo luyện thể có lẽ sắp hiện rồi!”

Lời vừa dứt, chiến ý của ba người còn lại lập tức bùng lên. Bọn họ vốn đến đây vì những bảo vật kia.

Khi đến trước Phật đường, cảm nhận được yêu khí dày đặc và linh lực của các tu sĩ khác, bọn họ đã đại khái xác định được vị trí của xà yêu và bốn người kia.

Trên bầu trời, một luồng kim quang lờ mờ xuất hiện.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Thân ảnh Sở Lạc  bay vút lên, lao thẳng về phía ánh sáng ấy.

Ảo cảnh yêu mộng đang tan rã. Cơ Tường dần hiện nguyên hình, nửa người hóa rắn, nàng gào thét đầy đau đớn và bất cam.

Sở Yên Nhiên cùng Thời Yến vừa đến liền thấy nàng — Cơ Tường với chiếc đuôi rắn đang dần hiện ra.

Ánh kim trên trời thu hút ánh nhìn của họ.

Không chút do dự, Thời Yến liền phi thân lên cao.

Ngay khi linh lực cảm nhận được một luồng khí tức dị thường, hắn liền rút   Tiêu Luân Hồi kiếm đặt trước người.

“Keng—”

Tiếng va chạm chói tai vang lên. Một mũi thương sáng trắng chọc thẳng vào kiếm, kế đó là thiếu nữ áo đỏ cầm thương.

Ánh mắt Thời Yến chợt trầm xuống.

Quả nhiên… đến tranh kiếm ý.

Hắn xoay cổ tay, phản công về phía Sở Lạc.

Khóe môi Sở Lạc khẽ nhếch.

Xem ra Thời Yến vẫn chưa biết kiếm ý trong kiếm ý thiếp chính là của sư tôn hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.