Sau khi Hồng Kiếm đạo nhân rời đi, Sở Lạc mới chạy vào Mặc viện, tìm đến Tống Minh Việt.
“Tông chủ, thật ra trong tấm kim thiếp kia, kiếm ý được lưu lại là của chính Hồng Kiếm đạo nhân.”
“Ngươi nói gì?” Tống chưởng môn trừng to mắt.
“Khụ khụ khụ...” Vu Chưởng môn vừa mới bưng chén trà lên, liền bị sặc đến ho khan.
“Chúng ta bị lừa rồi! Người bố trí động phủ có để lại bút tích rõ ràng,” Sở Lạc nói thản nhiên, “Chỉ là sau khi xuống lòng đất, bốn người chúng ta và bốn người phương Nam đã tách nhau ra, ta không rõ họ thu được bao nhiêu tin tức, có phát hiện ra điều này không.”
Nàng lại đưa ngọc giản mang từ dưới lòng đất lên cho hai vị chưởng môn xem.
“Hồng Kiếm đạo nhân thật quá nóng vội.”
Giá như hắn chịu nghe Thời Yến thuật lại quá trình dưới lòng đất, chứ không vội vàng đoạt lấy kiếm ý, hẳn đã có thể nhận ra điều gì đó bất thường.
Sau khi xem xong nội dung trong ngọc giản, Tống Minh Việt và Vu Thính liếc mắt nhìn nhau.
Nếu tấm thiếp đó lưu giữ kiếm ý của người khác, dù không phải của Kiếm Thần Quân Kỳ Thanh Vũ, thì với kiếm tu mà nói, vẫn có chút giá trị tham khảo.
Nhưng nếu là của chính hắn... thì đúng là ăn một cú lừa lớn rồi.
“Lão già này... thật là xui xẻo.” Vu Thính buột miệng.
Ngay sau đó, Sở Lạc lại lấy ra bản Pháp Thể Tâm Yết.
“Chuyến đi lần này không chỉ mang về kim thiếp chứa kiếm ý , mà còn có cả bản tâm yết này. Đây là công sức chung của bốn người bọn ta.”
Nghe vậy,Vu chưởng môn nhướng mày.
Trong ngọc giản cũng có nhắc đến Pháp Thể Tâm Yết, nhưng ông không chủ động nhắc đến.
Dù sao thì, trong lúc tranh đoạt, người giành được cả hai thứ chính là Sở Lạc. Dù nàng không giao ra Pháp Thể Tâm Yết, cũng chẳng ai trách được.
“Đạo sĩ trong ngọc giản nói, bản tâm yết này được moi ra từ miệng hòa thượng Nham Sinh. Với thể tu mà nói, kinh nghiệm của tiền bối có thể giúp họ tránh được rất nhiều đường vòng,” Tống Minh Việt nhìn Sở Lạc, “Ngươi muốn xử lý vật này như thế nào?”
“Hửm? Đây là thứ bốn người cùng mang ra, đương nhiên nên để bốn tông cùng sở hữu.” Sở Lạc đáp.
Chuyến đi chùa Viên Tịnh lần này không phải chỉ mình nàng xông pha, ba người còn lại cũng góp công lớn. Nếu không có họ cản bước bốn người phương Nam, thì nàng cũng chẳng thể lấy được mấy thứ này.
Tống Minh Việt mỉm cười gật đầu: “Vậy thì chép thêm ba bản, giao cho ba vị chưởng môn kia xử lý. Bản này ta sẽ giao cho các trưởng lão trong môn giám định, sau đó cất vào Tàng Thư Các, ngươi thấy sao?”
Sở Lạc gật đầu.
“Việc bên này xử lý xong rồi, cũng nên chuẩn bị trở về thôi. Sau khi về tông môn, sẽ tính công trạng lần này cho ngươi.”
“Vậy ta đi thu dọn hành lý một chút.”
Hành lý của Sở Lạc, chỉ là t.h.i t.h.ể của hòa thượng Nham Sinh.
Ngày hôm sau, công việc xử lý hậu quả của "Động phủ tiên nhân" cũng hoàn tất. Lăng Vân Tông cùng Thượng Vi Tông rời khỏi, quay trở về Yến Linh Giản.
—
Tí tách, tí tách...
Trong động đá vôi vang lên tiếng nước nhỏ tí tách. Một nữ tử mặc y phục xanh lục nằm nhoài nửa người lên tảng đá, gối đầu lên cánh tay, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Một cái bóng đổ xuống, dần dần bao phủ lấy gương mặt nàng.
Lông mi của Cơ Tường khẽ run, nàng từ từ mở mắt ra.
“Tiền bối đã ngủ hơn bảy trăm năm rồi, còn muốn tiếp tục ngủ nữa sao?” Một giọng nam từ phía trên truyền xuống.
Cơ Tường ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam tử khoác áo choàng đen đang đứng trước mặt mình.
Nàng uể oải ngáp một cái.
“Lâu rồi không thấy yêu thú. Quạ con, ngươi từ đâu đến?”
Nghe vậy, nam tử khẽ bật cười.
“Hậu bối tên là Việt Kim, là sứ giả của yêu đế bệ hạ.”
“Yêu đế Cửu Tiêu thị, khi nào thì lại có thêm sứ giả?”
“Tiền bối ngủ quá lâu, hẳn là chẳng rõ tình hình giới yêu hiện nay. Cửu Tiêu thị đã không còn nữa. Yêu đế hiện tại chính là Hổ Quân bệ hạ của Bạch Nhân Sơn.”
Nghe vậy, Cơ Tường nhìn hắn với vẻ mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nổi.
“Còn nữa, tộc Cơ thị trên núi Thanh Khương giờ đây, chỉ còn lại mình tiền bối mà thôi.” Việt Kim mỉm cười bổ sung.
Lời vừa dứt, sắc mặt Cơ Tường lập tức thay đổi, nàng lập tức đứng dậy, định trở về yêu giới.
“Tiền bối khoan đã.”
Việt Kim giơ tay lên, cửa động liền bị yêu khí đen kịt phong kín.
Trong lòng Cơ Tường dấy lên nghi ngờ, chau mày nhìn hắn.
“Truyền yêu đế lệnh, thỉnh Cơ tiền bối ở lại Đông Vực, hoàn thành nhiệm vụ do bệ hạ giao phó.”
—
Sau khi trở lại Yến Linh Giản, yến tiệc chúc mừng Lý Thúc Ngọc trở thành thủ tịch đệ tử của Đại Tĩnh vẫn chưa tàn, nhưng Sở Lạc lại không thấy thành viên nào của đội Lôi Đình.
Đang lấy làm lạ, nàng chợt thấy một quan viên của Đại Tĩnh cầm theo một phong thư tiến tới.
“Sở tiểu hữu, ở đây có một bức thư gửi cho ngươi, là một tán tu họ Lôi để lại.”
“Họ đi rồi sao?” Sở Lạc nhận thư, hỏi.
Vị quan kia gật đầu: “Sáng nay vừa rời đi.”
“Đa tạ.”
Sở Lạc mang thư về lầu, mở ra xem thì đúng là lời nhắn của Lôi Thừa Chí để lại.
Bọn họ nhận được tin rằng Quyết Quốc mới xuất hiện một quỷ cảnh, liền lập tức lên đường tới đó.
Nhưng tìm khắp Yến Linh Giản vẫn không thấy Sở Lạc, đành để lại thư lại đây.
Có điều họ hẳn không biết, vốn thư được gửi tại viện cho thuê mà tán tu lưu lại, vì có tên “Sở Lạc” nên đã được báo lên cho quan viên Đại Tĩnh, được lưu giữ cẩn thận.
Đọc xong thư, Sở Lạc mới chợt nhận ra, mình với người của đội Lôi Đình giao lưu cũng không nhiều, thậm chí chưa từng trao đổi dấu ấn thần thức.
Mà mấy người đó đúng là rất tích cực trong việc thám hiểm quỷ cảnh, tích cực chẳng khác gì dân chuyên nghiệp.
Tuy nhiên theo như Sở Lạc biết, thông thường khi xuất hiện quỷ cảnh, đều do đệ tử của Bát đại tiên môn vào trước để dò đường, đôi khi còn giới hạn không cho tán tu vào, đến khi tiên môn xong việc rồi, tán tu mới được vào nhặt chút vụn vặt còn sót lại.
Đợi yến tiệc kết thúc, các tu sĩ từ các tiên môn và thế gia trong Yến Linh Giản mới lần lượt rời đi, Sở Lạc trở về Lăng Vân Tông.
Chuyến xuất môn lần này kéo dài ba tháng, tuy từng gặp lại sư tôn ở Nghiệp Quốc, nhưng sau khi về tông môn, việc đầu tiên nàng làm vẫn là đi tìm Kim Tịch Ninh.
Nói chuyện với sư tôn mãi đến tối, sau đó nàng lại vội vàng đến tìm sư tổ Bạch Thanh Ngô.
Ba tháng xuống núi, nơi nào đi qua cũng có bóng dáng của sư tổ, sao nàng có thể không bận lòng?
Hoàng đế Tuyên Vũ rốt cuộc là chuyện gì? Đội Lôi Đình là chuyện gì? Quảng Lâm Tự là chuyện gì? Chùa Viên Tịnh lại là chuyện gì?
Hiện tại nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi sư tổ!
Nhưng khi Sở Lạc đến nơi, lại thấy chỗ đó trống không.
Sư tổ lại biến mất rồi?
Ngay lúc nàng còn nghi hoặc, liền ngồi xuống tại chỗ, thì thấy ánh trăng phía trước d.a.o động, quang ảnh hội tụ lại.
Cuối cùng, mặt đất hiện lên một hàng chữ được tạo bởi ánh trăng.
“Hiện tại chắc chắn ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta.”
Sở Lạc gật đầu thật mạnh.
Ánh trăng lại d.a.o động.
“Ngươi nhịn một chút.”