Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 216: Chương 216




Trong Bình Chân Tông, Chu Mặc Du lặng lẽ quan sát nam tu cao gầy đang luyện kiếm một mình, không nói một lời. Hồi lâu sau, y mới phóng thân tới, một chiêu đánh bay thanh trường kiếm han gỉ trong tay đối phương.

 

“Choang” một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất, thân kiếm vốn chẳng ra gì liền xuất hiện một vết nứt dài.

 

“Ngươi đang luyện thứ gì vậy? Vì sao vẫn không chịu luyện kiếm pháp mà sư tôn truyền dạy?”

 

Trác Nhất không đáp, chỉ khom người nhặt thanh kiếm của mình lên, tiếp tục luyện. Thấy vậy, Chu Mặc Du lại trầm mặc hồi lâu.

 

“Sư đệ, trong lòng ngươi hẳn cũng rõ, sư tôn đưa linh thạch cho bọn tán tu kia, bọn họ cũng là tự nguyện bỏ rơi ngươi. Ngươi không cần mãi chấp niệm nữa, bởi vì không thể quay lại được. Ngươi giờ là đệ tử thân truyền của sư tôn, thành tựu tương lai tất sẽ vượt xa đám tán tu bình thường kia.”

 

Lời vừa dứt, động tác của Trác Nhất cũng dừng lại. “Ta vẫn muốn làm tán tu.”

 

Chu Mặc Du chỉ cảm thấy bất lực. Từ sau khi đưa hắn trở về từ Đại Tĩnh, đã qua một thời gian dài, bất kể y khuyên thế nào, tiểu sư đệ này vẫn không chịu nhận bất cứ vật gì, cũng chẳng học nổi một chiêu kiếm pháp, cứ bướng bỉnh như một con trâu.

 

Nghĩ đến tâm tình gần đây của sư tôn, y càng không dám để con trâu cứng đầu này tiếp xúc với người quá nhiều. Nhỡ đâu lại khiến sư tôn nổi giận, e rằng sẽ bị đánh cho một trận nên thân.

 

Bất đắc dĩ, y bước đến, ấn chặt thanh kiếm trong tay Trác Nhất.

 

“Được rồi, nếu ngươi không muốn học kiếm pháp của sư tôn, thì cứ luyện cái của ngươi đi. Nhưng ít ra cũng nên thay thanh kiếm này chứ.”

 

Chu Mặc Du  cau mày, lần nữa đánh rơi thanh kiếm trong tay hắn. “Hoàn toàn không giống thứ mà một kiếm tu nên dùng.”

 

“Ngươi là đệ tử thân truyền được đưa vào tông môn, đã nhận mười khối linh thạch thượng phẩm, dùng số đó đi mua một thanh kiếm cho ra hồn đi.”

 

Trác Nhất quay đầu, lại định cúi xuống nhặt kiếm.

 

“Thôi thôi,” Chu Mặc Du chưa từng cảm thấy đau đầu đến thế, “trên người ngươi có linh thạch không?”

 

Trác Nhất nghĩ ngợi một chút, rồi lấy ra vài khối linh thạch hạ phẩm từ túi trữ vật.

Nhìn số linh thạch ít đến thảm thương ấy, Chu Mặc Du sững người trong chốc lát, sau đó nhắm mắt lại. “Đủ để mua một thanh kiếm rồi.”

 

Dẫn hắn đến một cửa hàng chuyên bán linh kiếm, chưởng quầy vừa thấy là Chu Mặc Du thì vội tươi cười đón tiếp, lại theo yêu cầu của y mà lựa ra mấy thanh kiếm không quá đắt.

Chưởng quầy cũng là người khôn khéo, thấy Chu Mặc Du để Trác Nhất tự chọn, mà trong tay đối phương lại đang siết chặt mấy khối linh thạch hạ phẩm,  hiểu ngay tình hình.

Khi trông thấy nhiều linh kiếm đến vậy, trên mặt Trác Nhất mới lộ ra vài phần tươi cười.

“Thanh này.” Hắn cầm lên một thanh kiếm, quay sang nhìn chưởng quầy.

 

“Ái chà, đạo hữu thật tinh mắt,” chưởng quầy cười đáp, “thanh linh kiếm này trước kia chúng ta định bán ba khối linh thạch trung phẩm, chỉ là mấy hôm trước có một vị đạo hữu tới thử kiếm, làm tổn hại một vài chỗ, xuất hiện chút tì vết, nên giờ chỉ bán… ba khối linh thạch hạ phẩm thôi.”

 

Nụ cười trên mặt Trác Nhất càng rạng rỡ hơn, hắn lật qua lật lại xem xét thanh linh kiếm.

Dù có khuyết điểm gì đi nữa, thì đây vẫn là thanh linh kiếm tốt nhất mà hắn từng được cầm.

Thế là lập tức đưa ra ba khối linh thạch hạ phẩm. “Ta lấy nó!”

Thấy hắn cười đến ngốc nghếch như vậy, Chu Mặc Du chỉ nói: “Mua xong kiếm rồi, thì về tiếp tục luyện đi.”

“Ừm.” Trác Nhất gật đầu,  rời khỏi cửa tiệm.

Đợi hắn đi xa, Chu Mặc Du mới quay sang nhìn chưởng quầy.

“Bao nhiêu linh thạch?”

Chưởng quầy cười đáp: “Không đáng là bao, ba khối linh thạch thượng phẩm, coi như quà gặp mặt cho vị sư huynh mới đi.”

Chu Mặc Du không nói thêm lời nào, chỉ lấy ra ba khối linh thạch thượng phẩm đưa cho đối phương.

Tại huyện Cảnh Viễn,  Quyết Quốc — một con phố không tính là quá phồn hoa, các thành viên đội Lôi Đình bày ra trước mặt hàng loạt đan dược, phù lục do chính tay họ luyện chế để bán.

Tu sĩ qua lại không nhiều, người để ý đến bọn họ cũng chẳng được bao nhiêu. Lẽ ra họ phải rao hàng, nhưng giờ đây lại chẳng có chút hứng thú nào.

“Haiz…”

“Haizz…”

“Không biết giờ Trác Ngốc đang làm gì, vị sư tôn kia có nghiêm không, người của Bình Chân tông có coi thường hắn vì hắn từng là tán tu không…”

“Vị sư tôn mà hắn bái nhập nghe nói rất lợi hại, chắc sẽ không có ai dám khinh thường hắn đâu. Ta chỉ đang nghĩ, Trác Ngốc đầu óc có chút trì trệ, lại không giỏi giao tiếp, liệu có hòa thuận được với các đồng môn không…”

“Đừng nghĩ nhiều nữa, về sau hắn nhất định sẽ ngày càng tốt hơn,” Lôi Thừa Chí mở lời, “nhất định sẽ trở thành một kiếm tu lợi hại.”

“Vậy về sau hắn có quên bọn mình không?”

“Thời gian trôi lâu rồi thì chắc chắn sẽ quên thôi…”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên ngay trước sạp hàng:

“Đã nhớ hắn đến vậy, thì sao khi trước lại đồng ý với Hồng Kiếm đạo nhân?”

Nghe thấy giọng nói này, mấy người đều giật mình.

“Sở đạo hữu, ngươi cũng ở đây?!” Lôi Thừa Chí kinh ngạc nói, “Hôm đó bọn ta không tìm được ngươi ở Yến Linh Giản, nên chỉ để lại một bức thư, không biết ngươi có thấy không?”

“Ta thấy rồi, cũng chính là đến tìm các ngươi,” Sở Lạc gật đầu, lại nói tiếp: “Chỉ là nhìn dáng vẻ các ngươi bây giờ, có vẻ vẫn còn luyến tiếc Trác Ngốc lắm.”

Nghe vậy, Lôi Thừa Chí cười khổ: “Luyến tiếc thì cũng có ích gì, hắn sinh ra là để làm kiếm tu, cơ hội tốt như vậy đặt trước mặt, đổi lại là ai thì cũng sẽ không do dự mà đi theo Hồng Kiếm đạo nhân thôi.”

“Ta còn nhớ hồi ấy, Hồng Kiếm đạo nhân từng đến đưa hắn đi một lần, chính hắn là người khóc lóc đòi quay về. Khi đó ta còn nhỏ, không hiểu sao gia gia cứ nhất định muốn đưa Trác Ngốc đi. Giờ lớn rồi, đã phiêu bạt nhiều năm trong giới tu hành, chịu không ít khổ cực, mới thật sự hiểu được dụng tâm của gia gia khi ấy.”

“Trác Ngốc hắn không giống chúng ta. Chúng ta từ khi sinh ra đã bị trói chặt với Quỷ Cảnh, nhưng hắn thì không. Hắn còn có vô vàn khả năng phía trước, chúng ta không thể cứ giữ hắn mãi bên mình, làm chậm trễ tiền đồ của hắn được.”

Sở Lạc đại khái có thể hiểu được tâm tình của Lôi Thừa Chí. Tuy rằng các thành viên trong đội Lôi Đình tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, nhưng Lôi Thừa Chí lại luôn mang theo trách nhiệm và gánh vác, như thể một người ca ca lớn trong mắt bọn họ.

Chính vì muốn Trác Nhất có một tương lai tốt đẹp, nên mới quyết định đưa hắn rời đi.

Biết đâu, sau rất rất nhiều năm nữa, khi Trác Nhất đã trở thành một trong những kiếm tu xuất sắc nhất giới tu hành, lúc ngoảnh lại nhìn quãng thời gian từng đồng cam cộng khổ với họ, cũng chỉ như mấy mươi năm thoáng qua trong hàng ngàn hàng vạn năm cuộc đời dài dằng dặc ấy mà thôi.

Sở Lạc lại liếc nhìn những thứ được bày bán trên sạp của họ, trong lòng hiện lên nghi hoặc.

“Nếu các ngươi luôn ra vào Quỷ Cảnh, những năm này hẳn cũng lấy được không ít đồ từ trong đó. Nghe nói mấy thứ trong Quỷ Cảnh đều rất có giá ở tu chân giới, vì sao các ngươi không lấy chúng để đổi linh thạch?”

Sở Lạc cảm thấy, nếu họ thật sự muốn, thì lẽ ra đã có thể dựa vào việc khám phá Quỷ Cảnh mà phát tài từ lâu.

Nào ngờ Lôi Thừa Chí lại chỉ cười ngượng ngùng.

“Sở đạo hữu không biết, không đem đồ từ Quỷ Cảnh ra ngoài, không lấy vật trong Quỷ Cảnh để kiếm lời — đó là quy củ đã được Tiên nhân áo trắng đặt ra từ rất lâu rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.