Tuy chuyện trong thành Tinh Vân không phải điều nàng có thể tự mình xử lý, nhưng Sở Lạc vẫn không kìm được lòng hiếu kỳ, định lát nữa sẽ đi hỏi thử Liễu Tự Diêu một chút.
“Trong quỷ cảnh lần này tình hình ra sao? Vì ta sắp phải vào nên muốn hỏi trước một chút, chuẩn bị kỹ vẫn hơn.”
“Thì ra là muốn vào quỷ cảnh. Quỷ cảnh mới xuất hiện lần này cũng không tính là quá nguy hiểm…”
Vị đệ tử chấp pháp kia bắt đầu kể lại cặn kẽ cho nàng nghe. Mà lúc này, những người không đi hóng chuyện mấy tu sĩ của các môn phái lớn vừa ra khỏi quỷ cảnh, còn có tám đại hộ pháp nữa.
Bởi lẽ mỗi lần quỷ cảnh xuất hiện, bọn họ đều chạy tới kiếm chác một phen, đã sớm quen rồi nên chẳng lấy làm lạ nữa.
Huống hồ gì đệ tử các tiên môn thường chẳng bao giờ nhìn thẳng bọn tán tu họ, khiến lòng người khó tránh khỏi có chút ấm ức.
Thế nhưng lúc này, khi nhìn thấy bóng người mặc đồ đỏ xen lẫn trong hàng ngũ tu sĩ Lăng Vân Tông, tám đại hộ pháp lập tức sững lại.
“Các ngươi… các ngươi nhìn bên kia kìa, có phải là con nhóc mới gia nhập đội Lôi Đình không?”
Một người phát hiện trước, những người còn lại liền đồng loạt nhìn theo.
“Sao lại thế này? Con nhóc đó có quan hệ trong Lăng Vân Tông à?”
“Hôm trước là trùng hợp, lần này chẳng lẽ vẫn là trùng hợp?”
“Cái này… nếu bọn họ có người quen trong Lăng Vân Tông, sao Lôi Thừa Chí lại không nói cho chúng ta biết!”
Một tán tu Kim Đan vừa nói, vừa lật tìm túi trữ vật, lấy ra mấy khối linh thạch hạ phẩm vừa thu từ bọn họ hai hôm trước.
“Không thể đắc tội, tuyệt đối không thể đắc tội!”
“Còn cả số linh thạch trước kia thu được từ bọn họ nữa… mau, mau mang hết ra đây, nếu thật sự đụng vào người của đại tông môn, con đường phát tài của chúng ta sau này coi như chấm hết!”
Một đám người vội vàng tính toán lại sổ sách, sau khi xác nhận không sai một xu nào thì lập tức chạy thẳng đến doanh địa của đội Lôi Đình.
Lúc này, Lôi Thừa Chí và những người khác vừa xem náo nhiệt xong cũng đã quay về tiếp tục tu luyện, bởi vì phải mấy ngày nữa họ mới có thể tiến vào quỷ cảnh lần này.
Ngay lúc ấy, có người bỗng nhiên hô lên: “Tám đại hộ pháp đến rồi!”
Tiếng vừa dứt, Lôi Thừa Chí lập tức bước ra khỏi căn nhà gỗ đơn sơ, sắc mặt những người còn lại cũng trở nên nghiêm trọng.
“Lại đến gây sự nữa sao?”
“Nhưng mà chúng ta đã giao đủ mười lăm khối linh thạch hạ phẩm rồi mà!”
Lôi Thừa Chí cố gắng gượng cười bước lên, nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã nghe một người trong bọn kia tỏ ra hết sức cung kính:
“Ôi chao, đội trưởng Lôi à, trước kia có chút hiểu lầm nhỏ, mong các vị đừng để trong lòng, bọn ta cũng chỉ là hồ đồ nhất thời thôi.”
Thái độ đột nhiên cung kính đến lạ khiến thành viên đội Lôi Đình đều sững sờ.
Đây là chiêu trò mới gì nữa sao?
“Số linh thạch trước đây thu từ Lôi đội trưởng đều ở đây cả, đội trưởng cứ kiểm tra kỹ lại đi, những chuyện cũ trước kia coi như xí xóa được không?”
“Còn nữa, từ nay về sau nếu đội Lôi Đình các người muốn vào quỷ cảnh, không cần phải mua danh ngạch từ bọn ta nữa, cứ trực tiếp vào trong ngày đầu tiên đi, tuyệt đối không ai dám cản! Nếu có kẻ nào dám ngăn, cứ việc tới tìm bọn ta, đảm bảo hắn sống dở c.h.ế.t dở!”
Một túi trữ vật đầy linh thạch bị nhét vào tay Lôi Thừa Chí. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì thần thức đã quét một lượt, đúng thật là số linh thạch họ từng nộp, không thiếu một viên.
“Chuyện này là sao…” Lôi Thừa Chí không thể tin nổi.
“Hận cũ oán xưa coi như đã xóa, từ nay về sau chúng ta là bạn!” Tán tu Kim Đan sốt sắng nói.
Lôi Thừa Chí vội vàng đưa túi trữ vật trả lại: “Chúng ta xưa nay làm người đàng hoàng, tự hỏi chưa từng làm chuyện gì trái với đạo trời, cũng chẳng chủ động gây sự với ai. Nếu các vị nghĩ ra được chiêu trò mới gì đó, xin đừng giở ra trên đầu chúng ta. Thỏ bị dồn đến chân tường còn biết cắn người, huống chi là tu sĩ.”
Thấy Lôi Thừa Chí không tin, tám đại hộ pháp cũng sốt ruột. Đúng lúc đó, giọng nói của Sở Lạc từ phía sau chậm rãi vang lên:
“Đội trưởng cứ nhận lấy đi, tám vị hộ pháp đây là đang quyết chí sửa đổi.”
Nghe thế, tám đôi mắt đồng loạt nhìn về phía nàng.
“Vừa rồi ta dạo một vòng quanh đây, tình cờ nghe mấy tu sĩ Lăng Vân Tông bàn chuyện tình hình bên ngoài tuyến phong tỏa. Họ nói có vài tán tu đang bán danh ngạch ra vào quỷ cảnh, cần phải chỉnh đốn lại. Trong lịch sử cũng từng có tiền lệ tiên môn can thiệp vào chuyện của tán tu. Ta chỉ không rõ lần này Lăng Vân Tông định xử lý thế nào thôi.”
Một câu nói nhẹ nhàng của Sở Lạc khiến lòng tám người kia như rơi xuống đáy cốc.
Không phải là đang ám chỉ bọn họ sao?
Mấy người bối rối nhìn nhau. Làm sao đây? Có nên tin lời nàng không? Lỡ như đây chỉ là hù dọa thì sao?
Nhưng chẳng bao lâu sau, bọn họ liền trông thấy vài người mặc đồng phục đệ tử Lăng Vân Tông đi thẳng về phía này. Vị tán tu đang cầm túi linh thạch lập tức nhét lại vào tay Lôi Thừa Chí, thời gian không còn nhiều, hắn vội hô lớn:
“Ai từng mua danh ngạch từ bọn ta, mau tới đây, chúng ta hoàn trả linh thạch! Từ nay không bán danh ngạch nữa, rửa tay gác kiếm rồi!”
Lời vừa dứt, mấy đệ tử Lăng Vân Tông kia quả thật liền dừng bước. Những tán tu nghe được ban đầu còn tò mò, nhưng khi thấy có người to gan tiến lên thật và nhận được linh thạch hoàn lại, ngay lập tức, tất cả đổ xô tới.
Sự kiện hoàn tiền kéo dài suốt nửa đêm, tám đại hộ pháp đành phải nôn sạch những gì đã nuốt vào, sau đó lặng lẽ rời khỏi nơi này ngay trong đêm.
Sáng hôm sau, sau khi người của các tiên môn lần lượt rời đi, tuyến phong tỏa được gỡ bỏ, tán tu ùa vào trong quỷ cảnh. Người của đội Lôi Đình không vội, Lôi Thừa Chí đến tìm Sở Lạc để dặn dò vài điều cần chú ý.
“Sở đạo hữu, không rõ trước kia ngươi đã từng thăm dò quỷ cảnh mới nào chưa? Những quỷ cảnh không có thông tin gì từ người đi trước đều là vùng đất hoàn toàn xa lạ, cực kỳ nguy hiểm.”
Sở Lạc nhớ lại hôm qua mình đã hỏi kỹ đồng môn, nắm được bảy tám phần tình hình, lần này chắc chắn có thể dẫn dắt đội Lôi Đình, trong lòng tràn đầy tự tin.
Lôi Thừa Chí vẫn nghiêm túc căn dặn: “Sau khi vào trong, đừng vội lên tiếng, cũng đừng hành động gì thừa thãi. Chờ xác nhận an toàn rồi hẵng nói.”
Thấy Sở Lạc nghiêm túc gật đầu, hắn cũng rất hài lòng. Thành viên mới này tính tình rất tốt, dễ dạy.
Đợi bọn họ chuẩn bị xong xuôi bước vào quỷ cảnh thì xung quanh đã chẳng còn tán tu nào. Đội Lôi Đình phối hợp ăn ý, không ai mở miệng nói một lời sau khi bước vào.
Sở Lạc phát hiện ánh mắt mọi người đều hướng về phía Vân Nhược Bách, nàng cũng không khỏi nhìn theo.
Chỉ thấy Vân Nhược Bách đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng nhắm mắt. Trên người nàng có một luồng khí tức thần bí mà Sở Lạc chưa từng thấy qua đang chậm rãi dâng lên.
Một lúc sau, Vân Nhược Bách mở mắt ra.
“Quỷ cảnh thông thường, sinh vật mạnh nhất tương đương tu vi Kim Đan trung kỳ, không có khí tức quy tắc, độ thù địch với kẻ xâm nhập ở mức trung bình.”
Ngay khoảnh khắc ấy, Sở Lạc há hốc miệng kinh ngạc.