Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 221: Chương 221




Sở Lạc vốn tưởng chuyến đi này mình sẽ có thể giúp đỡ mọi người, nào ngờ đi suốt một ngày trời, ngược lại nàng lại học hỏi được rất nhiều kiến thức về Quỷ Cảnh từ đội Lôi Thừa Ý Chí

Nghĩ lại cũng phải thôi — từ khi nhận được chỉ lệnh từ vị tiên nhân áo trắng kia, đời đời nhà họ đều chuyên tâm thăm dò Quỷ Cảnh, kinh nghiệm tích lũy được trong thời gian dài như vậy đâu phải người bình thường có thể sánh bằng?

Huống hồ những người này từ khi sinh ra đã sở hữu thiên phú, tất cả đều hướng tới việc ứng phó với Quỷ Cảnh. Chẳng trách khi trước Lôi Thừa Chí từng nói, họ từ lúc chào đời đã bị trói chặt cùng Quỷ Cảnh, còn Trác Nhất thì vẫn còn vô vàn khả năng phát triển.

Cả đoàn gấp rút tiến sâu vào Quỷ Cảnh, đến chạng vạng tối mới tìm nơi dừng chân. Chợt họ bắt gặp một nhóm tán tu lớn đã tiến vào từ trước.

“Đi đường ban đêm không an toàn, nơi này lại cách nguồn nước một đoạn, sẽ không lo bị thứ gì dưới nước tập kích.”

Lôi Thừa Chí vừa nói vừa trầm ngâm một lúc, rồi bổ sung: “Để chắc chắn, tối nay nên nghỉ ngơi trên cây thì hơn.”

Mọi người nghe xong đều ngoan ngoãn chọn vài thân cây gần đó, phi thân lên trên nghỉ ngơi.

Phía dưới, đám tán tu tụ lại thành từng nhóm, thấy hành động của họ  lấy đó làm chủ đề bàn tán.

Hiện tại trong đội Lôi Đình có tổng cộng mười bốn người, ngoài Sở Lạc đã Trúc Cơ hậu kỳ, thì Lôi Thừa Chí và Vân Nhược Bách là Trúc Cơ trung kỳ, Bách Xuyên Sơ Yên vừa mới bước vào Trúc Cơ sơ kỳ, còn lại đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Vì có một người Trúc Cơ hậu kỳ ở đó nên các tán tu khác không dám tùy tiện gây chuyện.

Trời vừa tối, từ xa vang lên tiếng cãi vã, tiếp đó là những tiếng thét thảm thiết vọng lại từ trong rừng. Động tĩnh này khiến Sở Lạc đang rèn thể trong Phần Linh Cảnh tỉnh lại, phóng thần thức dò xét.

Nàng thấy một cảnh tượng m.á.u me thê lương.

Dưới đất ngổn ngang vài t.h.i t.h.ể vẫn đang rỉ máu, đám tán tu tay cầm đao dính m.á.u đang lục lọi túi trữ vật và các vật phẩm có giá trị trên người chết. Cuối cùng, toàn bộ chiến lợi phẩm đều được dâng lên cho một nam tu vác đại đao.

Khi Sở Lạc chú ý đến nam tu đó, nàng cẩn thận vận dụng thần thức. Kẻ này đã che giấu tu vi, nhìn bên ngoài là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng thật ra đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong.

Bên phía trại, hầu hết tán tu cũng nghe thấy động tĩnh trong rừng, song không ai muốn chuốc họa vào thân, chỉ lặng lẽ ngồi thiền nghỉ ngơi.

Phía bên kia, đám hung thủ  chẳng kiêng dè gì, còn lớn tiếng hò hét, kiểm kê chiến lợi phẩm vừa cướp được.

Lôi Thừa Chí  lo lắng nhìn về phía đó, rồi truyền âm cho tất cả thành viên trong đội.

“Thu liễm khí tức lại, cố gắng ẩn mình. Vị trí này khó bị phát hiện. Các nữ tu, ai có thể che mặt thì che lại đi.”

Sau khi dặn dò xong, Lôi Thừa Chí còn đặc biệt liếc về phía Sở Lạc,  thấy một chiếc mặt nạ hình mèo bất chợt xuất hiện, che kín dung mạo nàng.

Đám tán tu cướp bóc xong  nghênh ngang đi về phía bên này.

“A a a ——” Lại một tiếng hét thất thanh của nữ tử vang lên bên dưới. Chưa gì đã bắt đầu gây rối, hai tên nam tu đang kéo một cô gái nhỏ về phía trướng lều tạm dựng.

“Cứu mạng! Cứu tôi với! Phụ mẫu cứu con ——”

Cô gái khóc lóc thảm thiết đầy hoảng loạn.

“Thả con gái của ta ra!”

“Chúng ta không oán không thù, các ngươi sao cứ phải tìm đến gây chuyện!”

 

Một đôi vợ chồng tán tu xông tới, muốn cứu nàng từ tay hai gã tu sĩ.

Hai tên kia cười khẩy đầy khinh miệt.

“Con gái các ngươi được đại ca chúng ta để mắt tới, đó là phúc phận của các ngươi. Huống hồ đại ca chỉ muốn ngủ một đêm với con bé, đâu có đòi mạng các ngươi. Biết điều thì im miệng đi!”

“Đừng có không biết điều, nếu không thì đừng trách bọn ta ra tay độc ác!”

 

Đúng lúc đó, đám đông lại vang lên những tiếng hét thất thanh, hai tên nam tu quay đầu nhìn theo, sắc mặt lập tức thay đổi.

Gã đại ca Trúc Cơ đỉnh phong ban nãy còn khoanh tay chờ đợi, giờ đột nhiên bị một bóng đỏ từ trên trời giáng xuống, một bàn tính đập thẳng vào sau gáy. Hắn thậm chí chưa kịp kêu một tiếng đã ngã gục tại chỗ.

Nhưng thứ thật sự khiến mọi người thét lên lại không phải là cú đánh lén ấy, mà là sau khi đánh ngất đối phương, Sở Lạc thuận tay vót một cành cây thành đầu nhọn, đ.â.m thẳng qua mi tâm hắn, ghim chặt hắn lên cây.

Thi thể gã cứ thế lủng lẳng trên không, trông vô cùng rợn người.

Làm xong tất cả, Sở Lạc không nói một lời, chỉ tháo túi trữ vật và nhẫn trữ vật trên người hắn, nhảy lên cây tiếp tục nghỉ ngơi.

Cảnh tượng khiến tất cả c.h.ế.t lặng, cô gái bị bắt cũng nhân cơ hội chạy về bên phụ mẫu mình.

Mấy tên trước còn hung hăng ỷ thế đại ca, giờ thấy đại ca bị treo thẳng lên cây, cái c.h.ế.t thê thảm kia khiến chúng hoảng loạn đến tận xương tủy.

Chúng lập tức tán loạn bỏ chạy tứ phía, nhưng không có chỗ dựa liền trở thành mục tiêu của những tán tu khác.

Chẳng bao lâu sau, bọn chúng bị g.i.ế.c sạch, trên người chẳng còn gì có giá trị.

Sở Lạc xóa sạch dấu ấn thần thức còn sót lại trên nhẫn và túi trữ vật — trong đó linh thạch  không ít. May mà thần thức của nàng mạnh hơn tu sĩ đồng cấp, nên mới có thể tẩy xóa dấu vết của một Trúc Cơ đỉnh phong.

Lôi Thừa Chí ở trên cây gần đó, Sở Lạc liền ném hai vật kia cho hắn.

Lôi Thừa Chí còn đang sửng sốt, không biết Sở Lạc làm sao đánh được gã kia, thì đã thấy đồ vật bị ném đến tay.

“Sở cô nương, cái này… là cô lấy được, hay…”

“Trong đó không có gì ta cần. Dù sao ta cũng là thành viên của đội Lôi Đình,” Sở Lạc nghĩ một chút, rồi nói thêm: “Dùng số linh thạch này mua thêm Trúc Cơ đan, để mấy đứa trẻ Luyện Khí kỳ sớm Trúc Cơ. Các huynh thường xuyên vào Quỷ Cảnh, thể nào cũng gặp phải loại tán tu như vừa rồi. Phải mau chóng mạnh lên mới có thể bảo vệ được bản thân.”

Dù trong lòng vẫn muốn trả lại những thứ đó cho Sở Lạc, nhưng sau khi nghe nàng nói câu sau, nội tâm Lôi Thừa Chí cũng bắt đầu d.a.o động.

Trác Nhất đã không còn trong đội Lôi Đình nữa. Khi cậu còn ở đây, cậu luôn là người mạnh nhất trong đội, mỗi lần gặp nguy hiểm đều là người đầu tiên xông lên che chở cho tất cả.

Nếu hôm nay người bị ức h.i.ế.p là nữ tu trong đội bọn họ, nếu không có Sở Lạc ở đây…

Hắn thật sự không biết mình sẽ ứng phó ra sao, cũng không biết liệu sau này có thể tiếp tục kiên trì được nữa hay không.

Do dự hồi lâu, Lôi Thừa Chí cuối cùng cũng nhận lấy những vật phẩm kia.

“Cảm ơn.”

Nghe vậy, Sở Lạc chỉ khẽ cười, sau đó lục lọi trong chiếc vòng vàng lấy ra tấm ấn ký tia sét mà lúc mới gia nhập đội Lôi Đình, Lôi Thừa Chí đã đưa cho nàng rồi đeo nó lên tay áo.

Thấy vậy, lòng Lôi Thừa Chí lại một lần nữa chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.