Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 227: Chương 227




Ngay khi con mắt ấy sắp chạm đến sau lưng Sở Lạc, nàng lại đột ngột quay người lại. “Đưa đến đây là được rồi, đoạn đường phía trước ta vẫn nhớ.”

 

Nghe nàng nói vậy, đệ tử Dịch gia như trút được gánh nặng, thở phào một hơi thật mạnh. “Đạo hữu đi thong thả.”

 

Sở Lạc khẽ gật đầu, đi thêm mấy bước, rồi lại ngoảnh đầu nhìn lại. Trước mắt nàng là bóng lưng của đệ tử Dịch gia.

 

Nhìn từ phía sau, hắn  chẳng có gì khác lạ. Nàng đứng yên tại chỗ một lát, sau đó mới xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi đó.

 

Thế nhưng đúng lúc ấy, trên lưng đệ tử  Dịch gia – người đã đi xa – bỗng hiện ra một con mắt đỏ như máu.

 

Con mắt ấy nhìn chằm chằm về hướng Sở Lạc rời đi, cong cong lại như đang cười.

Do tốc độ của Sở Lạc quá nhanh, con mắt đỏ đang bám trên mặt đất đã đuổi theo suốt một quãng, nhưng rốt cuộc vẫn không chạm được đến nàng trước khi nàng rời khỏi nhà họ Dịch.

 

Con mắt đỏ ấy lượn hai vòng trên nền đất, nhìn về phương hướng nàng biến mất, cuối cùng lại chầm chậm trườn lên vách tường viện bên cạnh.

 

Sau khi rời khỏi Dịch gia, Sở Lạc khẽ thở ra một hơi. Nghĩ đến đứa bé mà nàng đã thấy trong phủ  Dịch gia, chân mày  nhíu chặt lại.

 

“Không ngờ độ tín nhiệm ít ỏi mà ta có được trong Tứ điểm Thần Ma  cảnh, lại có tác dụng…”

 

Khi nàng nhìn thấy đứa bé ấy, gần như đã có thể chắc chắn— nó chính là một trong những vật thể đầu tiên từ Thần Ma Cảnh rò rỉ ra ngoài.

 

Liễu Tự Diêu đã tìm kiếm khắp nơi trong Dịch gia mà vẫn không lần ra được tung tích của nó, không ngờ lại đang ở trong bụng người.

 

Dịch Anh Thâm muốn giành lấy vị trí gia chủ, kẻ hắn nhắm đến không chỉ có đương kim gia chủ, người đầu tiên sẽ đứng ra ổn định cục diện hẳn là lão tổ nhà họ Dịch—không biết Dịch Đạo Nho có còn ở trong phủ không.

 

Những chuyện đó còn có thể quy cho ảnh hưởng của vật quỷ cảnh. Nhưng cái ánh mắt vô hình kia, cùng với đệ tử  Dịch gia chẳng nhìn thấy gì cả—thì lại không biết là do vật gì quấy phá trong bóng tối.

 

Vừa nghĩ, nàng vừa đi về hướng Lăng Vân quán. Nhưng đi được một đoạn, Sở Lạc lại phát hiện ra người đi đường xung quanh  như cứ liếc nhìn nàng liên tục.

Đi được khá xa, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, tuỳ tiện chặn một người qua đường lại, hỏi: “Ta trông kỳ lạ lắm sao? Tại sao mọi người cứ nhìn ta mãi vậy?”

 

Không ngờ người đó lại nhìn nàng một cái đầy kỳ quặc, rồi mắng: “Thần kinh có vấn đề à? Ai nhìn cô chứ!”

 

Nói xong liền vòng qua nàng mà đi. Sở Lạc tiếp tục đi về phía Lăng Vân quán, mà ánh nhìn của người đi đường dọc đường vẫn liên tục hướng về phía nàng.

 

Rất nhiều ánh mắt từ khắp nơi đổ dồn đến nàng, nhưng khi đến gần những người ấy, nàng lại phát hiện ra họ hoàn toàn không hề nhìn mình. Thời gian kéo dài, đến cả Sở Lạc cũng bắt đầu hoang mang, không rõ rốt cuộc là thật hay ảo nữa...

Nàng rời khỏi con phố đó, trên lưng nàng bỗng có một con mắt đỏ như m.á.u khẽ chớp một cái, trong đáy mắt tràn đầy nụ cười đắc ý.

Khắp thành Tinh Vân, trên dưới mọi ngóc ngách, sau lưng mỗi một người… đều mở ra một con mắt đỏ rực.

 

Khi đến Lăng Vân quán, một vị đệ tử trấn thủ đang bận rộn trong sân thấy nàng liền lập tức bước tới.

“Sư tỷ Sở về nhanh vậy, mọi việc đã xong cả rồi sao?”

Sở Lạc khẽ gật đầu, rồi hỏi tiếp: “À phải, Tô Uyển vẫn còn ở trong quán chứ?”

“Cô ấy vẫn ở đây, chỉ là cứ lẩm bẩm mãi chuyện đăng ký hộ khẩu,” vị đệ tử đáp xong lại nói thêm, “Phòng trước kia của sư tỷ vẫn để trống, cứ ở tạm đó đi.”

“Được.” Thấy đối phương định quay đi làm việc tiếp, Sở Lạc liền vội kéo tay hắn lại: “Mọi người vẫn luôn trấn thủ trong thành Tinh Vân, có biết  Dịch gia dạo này xảy ra chuyện gì không?”

“  Dịch gia? À đúng rồi, dạo này nhà họ Dịch đúng là có chuyện, lão tổ của họ mất tích rồi, gia chủ trước cũng ngã bệnh. Bây giờ quyền hành trong nhà là do Dịch Anh Thâm, người được gia  tộc  đề cử nắm giữ.”

“Lão tổ mất tích… Vậy họ có phái người đi tìm không?”

Đệ tử trấn thủ lắc đầu: “Cái đó thì không rõ, chắc cũng có người âm thầm đi tìm đấy. Nhưng chuyện lớn thế này,  vì Lăng Vân quán chúng ta ở gần nên mới biết đôi chút. Loại chuyện này đâu thể để lan truyền rộng rãi được…”

Hắn lại định rời đi, Sở Lạc vội giữ lại lần nữa. “Vậy còn tu sĩ của Thượng Vi Tông? Và những người từ quận Cảnh Viễn mới đến, họ đi đâu cả rồi?”

“Họ đang truy tìm con yêu nhện đó. Nghe nói trên người con yêu kia có thứ gì đó rất kinh khủng, muốn bắt được nó thì phải điều động không ít người.  Sở Sư tỷ , còn gì cần hỏi nữa không?”

Nghe vậy, Sở Lạc trầm ngâm một lát rồi phẩy tay: “Không còn gì, ngươi đi làm việc đi.”

Đệ tử kia gật đầu rồi rời đi.

Sở Lạc không trở về phòng ngay, mà đi về phía chỗ ở của Tô Uyển.

“Tiểu đạo sĩ… khụ khụ, tiểu đạo trưởng, cuối cùng cô cũng về rồi! Thế nào rồi, chuyện đăng hộ khẩu của ta có tin tức chưa?”

Tô Uyển  đang chuẩn bị ra cửa, thấy nàng liền vội bước nhanh tới hai bước.

“Không cần vội thế, ta sẽ giúp hỏi lại lần nữa,” Sở Lạc vừa nói, vừa tiếp lời: “À phải, lần trước cô nói  Động Thêu Nguyệt  có gửi thư hồi âm, cô còn nhớ nội dung là gì không?”

“Nhớ chứ.” Tô Uyển gật đầu, quay người bước vào phòng.

Nàng ngồi xuống bên bàn, lấy giấy bút ra vẽ lại nội dung trong thư hồi đáp.

Cỏ hộ tâm, một đôi mắt đỏ như máu, lông quạ mang lời nguyền, còn có một ký hiệu đồ hình kỳ dị.

“Về ký hiệu này, cô còn nhớ thêm điều gì không?”

Tô Uyển theo lời nàng, cẩn thận nghĩ ngợi một lúc, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Ta chỉ biết đến thế thôi.”

Thấy vậy, Sở Lạc  không hỏi thêm nữa, chỉ dặn vài câu rồi quay về phòng mình. Vừa trở lại phòng, ngọc bài thân phận đeo bên người bỗng nóng lên, có tin truyền đến.

Nàng đưa thần thức thẩm tra, thì thấy là tin nhắn của Liễu Tự Diêu. “Chuyện trong thành Tinh Vân không cần ngươi lo, lấy xong đồ thì mau rời đi.”

Sở Lạc nhíu mày, giận dữ hồi âm: “Vậy rốt cuộc bây giờ các ngươi ở đâu? Đồ của ta là ở  Dịch gia , hay đang trong tay ngươi?”

Trước khi rời khỏi thành Tinh Vân, nàng đã dặn hắn: đợi luyện chế xong tơ khôi lỗi thì để hắn giữ hộ.

Rất nhanh đã có hồi âm: “Không ở chỗ ta.”

Sở Lạc thu ngọc bài lại, ngồi trong phòng đưa mắt nhìn quanh.

Trên lưng nàng, con mắt đỏ như m.á.u vẫn mở to, nếu nó có thể biểu hiện cảm xúc, hẳn lúc này đang bụm miệng cười trộm.

Đêm xuống, Sở Lạc ngồi trước cửa sổ, thất thần nhìn ánh trăng sáng ngoài kia. Trong tình cảnh này, nàng không thể nào tĩnh tâm ngồi thiền tu luyện được.

Suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định ra ngoài đi dạo một chút, nhưng vừa bước ra cửa lại đột ngột lùi trở vào.

Nàng ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn về góc tường nơi có mạng nhện trắng xóa. Chỉ trong chớp mắt, tơ nhện kia liền biến mất không còn dấu vết.

“Chuyện quái quỷ gì thế…”

Trên lưng, con mắt đỏ rực  trừng lên đầy giận dữ nhìn về phía con nhện đang bám trên bậu cửa sổ.

Con nhện bị ánh mắt đó nhìn trúng thì cực kỳ hoảng sợ, vội vàng rút lui ra khỏi cửa sổ, lặng lẽ trốn đi.

 

Sở Lạc đưa tay ra, quơ về phía mạng nhện vừa thấy ban nãy.

Không hề có cảm giác gì cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.