Tô Uyển theo sát Sở Lạc, nét mặt tuyệt vọng.
“Chúng ta... còn cách nào thoát không?”
“Có cách.” Sở Lạc vừa đáp, vừa liếc mắt nhìn ra ngoài Lăng Vân quán.
Kết giới trong quán đã bị phá hủy hoàn toàn, trong tình thế này, rất có khả năng pháp trận truyền tống sẽ xuất hiện.
“Ngươi hóa nguyên hình đi.”
Tô Uyển nghe lời biến trở lại nguyên hình, sau đó bị Sở Lạc vung tay thu vào tay áo.
Nàng đến chính điện của Lăng Vân quán, đứng trước tượng Tiên Tổ, lấy ra ngọc bài thân phận của mình, rồi rạch tay nhỏ m.á.u truyền vào ngọc bài.
“Tiên Tổ chứng giám, nay gặp tai kiếp, đạo quán bị tập kích, đệ tử dòng Thiên — Sở Lạc, cầu xin mở trận!”
Lời vừa dứt, một đạo ánh sáng từ ngọc bài trắng bay ra, nhập vào tượng Tiên Tổ chính giữa đạo quán. Ngay sau đó, mặt đất bắt đầu rung chuyển.
Tượng thần vỡ nát, ánh sáng của trận pháp hiện ra từ bên dưới. Các công trình còn lại trong đạo quán đồng loạt tự hủy, chút kết giới cuối cùng dẫn theo đất đá, gỗ mục xung quanh, như dòng nước lũ lao về phía yêu nhện và bách tính đang đuổi đến…
Sở Lạc bước vào trận truyền tống, cuối cùng ngoái đầu nhìn lại xác đồng môn ngổn ngang trên đất.
Quầng sáng trận pháp dần bao lấy nàng, ánh mắt cuối cùng của Sở Lạc dừng lại nơi yêu nhện, sát ý ngập tràn.
Truyền tống trận thông thường, nếu vừa khởi động sẽ để lại khí tức, kẻ truy đuổi có thể lần theo mà tìm đến điểm cuối.
Nhưng trận truyền tống mà Lăng Vân quán lưu lại cho đệ tử là loại quý giá, không để lại chút khí tức nào, chỉ khi kết giới hoàn toàn vỡ nát mới hiện ra.
Vậy mà bọn họ còn chưa kịp triệu hồi trận pháp này thì đã bị yêu nhện tiêu diệt.
Sở Lạc nắm chặt trường thương, khớp ngón tay trắng bệch.
Cuối cùng, khi yêu nhện xông vào tàn tích Lăng Vân quán, chỉ thấy một mảnh hoang tàn, không còn bóng dáng Sở Lạc hay tiểu nhện đâu nữa, như thể bốc hơi khỏi nhân gian.
Đầu bên kia trận truyền tống là một khu rừng hẻo lánh. Vừa hạ xuống, Sở Lạc lập tức đeo mặt nạ mèo, rồi sử dụng tất cả phù lục và trận bàn để ẩn giấu khí tức, cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất.
Nàng cẩn thận tránh xa những nơi con mắt có thể xuất hiện, tản thần thức ra để tìm nguồn nước.
Yêu nhện quay về Dịch phủ , lo lắng vào gặp Việt Kim.
Nàng biết ánh mắt của Việt Kim rải khắp thành Tinh Vân , chuyện xảy ra trong Lăng Vân quán chắc chắn không qua nổi tai mắt của hắn.
Yêu nhện cầm chiếc đấu lạp bị Sở Lạc phá hỏng, không nói một lời.
“Nếu lần trước ngươi g.i.ế.c con tiểu nhện của Động Dệt Nguyệt rồi, thì giờ đã chẳng có phiền phức này. Sao hả, mềm lòng à?”
Gương mặt khâu lại hơi ngẩng lên, trong mắt là mờ mịt, cuối cùng lắc đầu.
“Ta không biết.”
“Hừ… Ta thì biết. Bởi vì ngươi là hàng lỗi. Ta thật hồ đồ mới mang thứ hàng lỗi như ngươi đến đây.”
Yêu nhện càng thêm mơ hồ nhìn hắn.
“Ta là ai?”
“Ngươi là phế vật.”
Cơ thể yêu nhện run lên vì giận.
“Không còn thời gian nữa,” ánh mắt Việt Kim dời đi, “Ngày mai, sản phẩm hoàn chỉnh của núi Vọng Nhai sẽ đến. Phải phong thành ngay. Nó đã trốn rồi thì sẽ chẳng làm gì được nữa. Đầu óc của Dịch Đạo Nho rất đặc biệt, nửa chặng đường đã thành công rồi, giờ nhất định phải hoàn tất nửa còn lại!”
Hắn lại liếc yêu nhện: “Còn đứng đây làm gì? Mau đi báo với Dịch Anh Thâm, lập tức phong thành.”
Sở Lạc dẫn Tô Uyển lẩn trốn suốt dọc đường, cuối cùng cũng tìm được một nguồn nước. Sau khi lặn xuống đáy nước, không còn cảm giác bị theo dõi nữa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Uyển cũng từ tay áo nàng chui ra, hóa lại hình người.
“Tiểu đạo trưởng, chúng ta đã rời khỏi thành Tinh Vân rồi sao?”
Sở Lạc lắc đầu: “Giờ vẫn chưa thể đi.”
“Nhưng ở đây nguy hiểm lắm!”
“Trước tiên, ngươi nói cho ta biết, hôm Lăng Vân quán bị thảm sát, làm sao ngươi sống sót?”
“Hôm đó… là con nhện mặt đỏ đó tha cho ta.”
Tô Uyển cau mày, nhớ lại tình cảnh hôm đó. Tơ nhện chặn hết lối thoát, ả ta cầm một mũi nhọn ngưng tụ từ tơ nhện lao tới đ.â.m vào tim nàng, nhưng khi mũi nhọn sắp chạm đến da thịt, động tác của ả lại khựng lại.
"Uyển Uyển…"
“Ả ta gọi tên thân mật của ta… Lúc đó ta đột nhiên có cảm giác rất quen thuộc, nhưng sát khí trên người ả kinh khủng quá, ta không dám động đậy, sợ ả đổi ý mà g.i.ế.c mình. Nhưng một lúc sau, ả lại rời đi.”
“Các ngươi từng quen biết trong yêu vực à?” Sở Lạc hỏi.
Tô Uyển lắc đầu, nghĩ đến gương mặt dưới chiếc đấu lạp, nàng càng chắc chắn hơn.
“Ta chỉ gặp ả một lần, lúc còn nhỏ theo tộc trưởng đến núi Vọng Nhai . Ả là nhện mặt đỏ có thiên phú cao, nhưng kiêu ngạo, chẳng thèm chào hỏi ai.”
“Thế sao ả lại tha cho ngươi, đã tha rồi còn quay lại truy sát, chẳng phải rất vô lý sao?” Sở Lạc nhíu mày.
Tô Uyển im lặng một lúc. “Thấy vô lý thật.”
Sở Lạc hơi bất ngờ chớp mắt. Tô Uyển lại xì hơi như quả bóng xẹp: “Cảm giác mà ả mang đến cho ta hai lần hoàn toàn khác nhau.”
“Khác thế nào?”
Tô Uyển bỗng thấy nghẹn ngào, nhớ về những ngày yên bình ở Động Dệt Nguyệt.
“Ta… không nói rõ được, chỉ là ta muốn về nhà, muốn quay về quá khứ. Giờ ta chẳng rõ tình hình ở Động Dệt Nguyệt ra sao, cha mẹ, huynh tỷ đều bặt vô âm tín, cũng không liên lạc được với các tộc nhân ở Đông Vực… Ta không biết họ còn sống hay không…”
“Không thể quay lại được đâu.”
Nói xong, Sở Lạc đứng dậy, ngước nhìn mặt nước.
“Trời tối rồi.”
Ánh sáng đỏ m.á.u phủ lên mặt hồ.
“Sao mặt trăng lại có màu đỏ?”
Sở Lạc lẩm bẩm, chợt nhớ lại ánh trăng đêm qua.
“Chẳng lẽ hôm qua ta bị mắt kia ảnh hưởng, nên mới thấy trăng là màu bình thường?”
Tô Uyển nghe vậy, tạm thời nén cảm xúc, gật đầu.
“Ừ, từ hôm Lăng Vân quán bị thảm sát, mặt trăng trên trời luôn đỏ như máu.”
“Còn cái bóng người trên trăng thì sao?”
“Ta không để ý hình dạng bóng lắm, nhưng hình như mỗi ngày lại nhiều thêm một chút.”
Sở Lạc tăng cường thần thức quan sát kỹ hơn bóng người trên trăng đỏ.
Trong đầu hiện ra từng gương mặt: Dịch Đạo Nho, Dịch Nhận Hoằng, Dịch Lâm Lộ, Liễu Tự Diêu, cùng các đệ tử Lăng Vân tông vừa trở về từ cảnh quỷ huyện Cảnh Viễn.
Nàng lại đưa tay nhìn đầu ngón tay – chỗ bị đứ bé kỳ lạ cắn khi nàng đút kẹo.
“Thuật khống rối không còn tác dụng nữa… Nhưng may là, thứ ta thật sự nhét vào miệng hắn còn có cái khác.”