Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 234: Chương 234




Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Luyện khí sư”, nhận thưởng 800 điểm khí vận, nhận được 1 x1 hoả huyết thảo, nhận được 1 x1 Hoa Ngọc Diện.】

【Hiện tại điểm khí vận là -3959.】

Sở Lạc ngồi uống trà thượng hảo được Dịch gia tiếp đãi.

Nàng không thể nào ngờ được, nhiệm vụ "Luyện khí sư" trong này lại chính là lão tổ Dịch Đạo Nho trước mặt.

Nàng tkhông biết vì sao mình lại có vinh dự như vậy,  đây là lão tổ. của gia tộc họ Dịch, Chẳng trách Hoa Hoa lại miễn cưỡng giao cho cô nhiệm vụ này.

 

Nếu không phải mình nhận ra được khí tức quái dị từ đứa bé đó, nếu không có sự tích lũy của bốn điểm tin tưởng từ quỷ cảnh trước đó, nàng cũng không thể nào để lại một chiêu trong bụng đứa trẻ đó như vậy.

Xem ra độ tín nhiệm trong Thần Ma Cảnh  quả thực có tác dụng, giờ lại tăng thêm hai điểm nữa, trong lòng Sở Lạc điều này gần như sánh ngang với niềm vui khi tăng được điểm khí vận.

 

"Tiền bối quá khen rồi, ta cũng chỉ là gặp may thôi. Nhưng đã được ngài nói như vậy, sau này  nếu có việc liên quan đến linh khí, ta e là phải đến làm phiền tiền bối. Khi ấy mong ngài đừng thấy phiền." Sở Lạc mỉm cười nói.

 

Dịch Đạo Nho liên tục đáp không phiền chút nào, nếu Sở Lạc mà không chịu đến làm phiền  Dịch gia , ông ấy còn cảm thấy khó chịu trong lòng.

 

"Người trong Dịch gia xưa nay đã  không đồng lòng,  dòng chính và chi thứ ngấm ngầm tranh đấu, ta đã nhiều năm không quản việc trong tộc, không ngờ Dịch gia lại trở nên như vậy." Dịch Đạo Nho thở dài một tiếng.

 

Đây không phải là than vãn vô cớ, nhiều thói hư tật xấu trong Dịch gia đã bị phơi bày ra ngoài. Tộc trưởng Dịch Nhậm Hoành quả thật cũng có nhiều chỗ làm chưa đúng.

 

Làm thương nhân thì quá tham lam, làm huynh trưởng thì lại coi thường huynh đệ dòng thứ.

 

Sở Lạc đứng ở góc nhìn người ngoài nên thấy rõ mọi chuyện, nhưng lời Dịch Đạo Nho nàng chỉ nghe rồi để đó, dù sao cũng là chuyện nhà người ta.

 

Xem ra lần này, lão tổ Dịch gia sẽ phải tự mình ra tay chấn chỉnh một phen rồi.

 

Sau khi Thành Tinh Vân khôi phục lại yên bình vẫn còn rất nhiều việc cần giải quyết. Các tu sĩ Thượng Vi Tông đi khắp các ngõ ngách tra xét xem có còn sót lại con mắt m.á.u nào hay không. Sau khi nghe tin thảm án tại Lăng Vân Quán, các tu sĩ Lăng Vân Tông lập tức đến đó, thu nhặt t.h.i t.h.ể đồng môn.

 

Sau khi lấy được tơ khôi lỗi từ Dịch gia , Sở Lạc cũng đến Lăng Vân Quán. Mọi người chẳng hề có cảm giác sống sót sau tai nạn, chỉ biết nhìn t.h.i t.h.ể đồng môn mà đầy bất lực. Nhìn thấy Tô Uyển đang ngồi một mình ngoài sân, Sở Lạc bước tới.

 

"Thương tích của ngươi đã khỏi chưa?"

 

Nghe vậy, Tô Uyển ngẩng đầu nhìn nàng, lắc lắc đầu. Cuộc gặp cuối cùng ngắn ngủi với tỷ tỷ cứ như một giấc mơ quấn lấy nàng suốt những ngày qua, nhưng lại là một cơn mộng đẹp – đẹp đến mức người ta không muốn tỉnh.

 

Tỷ tỷ cũng đã nói với nàng, Yêu Vực giờ không yên ổn, nàng không thể quay lại nữa, cũng đừng nghĩ đến việc đi tìm phụ mẫu hay huynh trưởng, hoặc những đồng tộc khác.

 

Vì bọn họ… đều đã c.h.ế.t rồi.

 

Ngay trước mặt tỷ tỷ, bị móc tim, trở thành vật thí nghiệm trong tay đám yêu tộc đó.

 

Tỷ tỷ của nàng là một vật thí nghiệm thất bại, nhưng so với những yêu tộc không thể sống nổi, thì  may mắn hơn nhiều.

 

Bọn chúng khâu lại những thân xác tan nát, để trái tim của tỷ tỷ tiếp tục đập.

Nhưng chúng sẽ không thỏa mãn với một phế phẩm không có thiên phú, chúng vẫn tiếp tục bắt giữ yêu tộc.

 

Trong đại tộc Nhện yêu, chúng đã thật sự tạo ra được một sản phẩm thành công.

Người đó là ai, nàng chưa từng gặp qua.

 

"Ngươi lập đại công lần này, hộ khẩu cho yêu tộc cư trú tại Đông Vực đã được cấp rồi." Sở Lạc cố thử nói vài câu có thể khiến nàng vui hơn.

 

Nhưng chỉ thấy Tô Uyển lại cúi đầu lặng lẽ.

 

"Nhưng ta đã không còn nơi nào để đi nữa rồi. “

 

“Thời gian còn nhiều, ngươi có thể từ từ đi tìm ý nghĩa của cuộc sống." Nói đến đây, Sở Lạc dừng lại một chút. "Nhưng nếu ngươi dám quay lại thôn Ngô Gia, ta sẽ đánh ngươi một trận."

 

Nghe vậy, vẻ mặt Tô Uyển càng thêm u sầu. Một lúc lâu sau, nàng  khẽ hỏi:

 

 

"Vậy… trước khi ta nghĩ thông suốt, có thể ở lại đây không?"

 

Sở Lạc có chút bất ngờ: "Bây giờ Lăng Vân Quán làm gì còn chỗ ở?"

 

"Có thể ở." Tô Uyển nghiêm túc gật đầu.

 

"Ta sẽ nói với những người đến tái thiết nơi này. Bây giờ ngươi đã là yêu tộc có hộ khẩu, có chuyện gì thì tìm Lăng Vân Tông… đừng đi nhầm đường."

 

Chữ “đường” mà Sở Lạc nói không phải chỉ đường đi, Tô Uyển  hiểu rất rõ trong lòng.

 

Sở Lạc ở lại thêm hai ngày. Các tu sĩ Lăng Vân Tông đưa t.h.i t.h.ể đồng môn về tông môn, còn nàng  ở lại chờ người đến tái thiết Lăng Vân Quán.

 

Ban đầu nàng cũng định về tông môn báo cáo nhiệm vụ, nhưng Lộc Hàn Tinh nghe nàng nói việc cần làm đã xong liền gửi thêm vài nhiệm vụ diệt yêu tộc ở Quyết Quốc.

 

Sở Lạc đành vừa làm nhiệm vụ vừa quay về tông môn. Sau khi hoàn thành xong, đã là đầu tháng.

 

Lúc này nàng tới một trấn nhỏ.

 

"Ta, Sở Lạc, có phiếu nhận miễn phí Nguyệt Báo Thượng Vi trọn đời."

 

Lời vừa dứt, tu sĩ nhỏ của Thượng Vi Tông phụ trách điểm phát báo lập tức cung kính dâng lên một bản Nguyệt Báo.

 

"Thì ra là Sở sư tỷ của Lăng Vân Tông, ngưỡng mộ đã lâu! Sư tỷ, đây là Nguyệt Báo của tỷ."

 

"Haha, khách sáo quá rồi."

 

Sở Lạc nhận lấy Nguyệt Báo, vừa đi vừa xem.

 

Nàng muốn tìm tin tức về Hồng Kiếm Đạo Nhân. Dù sao lần này ông ta vào Yêu Vực mang theo Chu Mặc Du  và Trác Nhất, biết tin ông ta là sẽ biết tình hình Trác Ngốc Ngốc hiện giờ.

 

Mục đầu tiên của “Phong Vân Sách” chính là điều nàng cần tìm, nhưng khi đọc xong Sở Lạc nhíu chặt hai mày

 

“Hồng Kiếm Đạo Nhân của Bình Chân Tông đại chiến với tân Yêu Đế tại núi Bạch Nhân, bại trận rồi mất tích.”

 

Tim nàng khẽ chùng xuống, vội lướt sang tin thứ hai.

 

“ Hổ Quân  truy sát Hồng Kiếm Đạo Nhân và đệ tử, đã tiến vào Đông Vực.”

 

"Á…" Sở Lạc há hốc mồm, đứng sững tại chỗ. Tân Đế Hổ Quân này… thật sự lợi hại đến thế sao?

 

Ngay cả Hồng Kiếm Đạo Nhân còn không đánh lại. May mà Hàn Trần không đi, nếu  hắn vào Yêu Vực thì chẳng phải sẽ c.h.ế.t chắc rồi sao…

 

Nhưng Trác Ngốc Ngốc… hắn mới chỉ Trúc Cơ trung kỳ thôi mà…

 

Trong lòng Sở Lạc rối bời, vội tăng tốc bay về tông môn muốn tìm hiểu thêm tình hình. Giữa lúc cưỡi kiếm, giọng của Hoa Hoa đột ngột vang lên.

 

【Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ ẩn — Giải cứu Trác Nhất.】

 

Âm thanh vừa dứt, Sở Lạc  dừng lại giữa không trung, thần thức quét xuống khu rừng phía dưới, quả nhiên cảm nhận được yêu khí dày đặc.

 

Trong rừng, Chu Mặc Du  và Trác Nhất đang bị một đám yêu tộc bao vây. Hai người vừa chiến đấu ác liệt một trận, linh lực đã gần cạn kiệt. Khổ nỗi số lượng địch quá đông, đánh theo kiểu luân phiên thì hoàn toàn không có cửa thắng.

 

“Chạy đi,” tên yêu tộc có sừng cười nham hiểm, “các ngươi còn chạy đi đâu được nữa? Nhân tộc đúng là vừa tự phụ vừa ngu xuẩn, không biết mình có mấy phần thực lực mà dám đến trước mặt bệ hạ ta khiêu khích. Hừ, bệ hạ sắp đến nơi rồi, hôm nay ta g.i.ế.c hai đứa các ngươi trước, còn lão già múa kiếm kia cũng sẽ theo chân sớm thôi!”

 

Trác Nhất cau mày nhìn lũ yêu quái hình thù kỳ quái, trong thức hải vang lên giọng của Chu Mặc Du.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.