Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 243: Chương 243




 

"Tiểu đạo trưởng, ngươi cũng ở đây à!" – Tô Uyển   mừng rỡ.  So với những đạo sĩ khác, khi thấy Sở Lạc nàng lại cảm thấy tự nhiên hơn nhiều.

 

Sở Lạc khẽ mỉm cười, đưa bánh trung thu cho nàng:

 

"Nếu ngươi thấy ở đây không thoải mái, ta có thể tìm chỗ khác cho ngươi ở. Nghe nói sau khi Lăng Vân Quán ở Tinh Vân thành được xây lại, ngươi bắt đầu tu luyện rất chăm chỉ, còn thường xuyên ra ngoài hỗ trợ đạo quán xử lý công việc. Ngươi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của tỷ tỷ ngươi đúng không?"

 

Tô Uyển bất lực cười cười:

 

"Làm sao có thể quên được. Không chỉ là tỷ tỷ ta, cả Động Dệt Nguyệt, cả tộc của ta… đều đã không còn. Thật ra ta từng chuẩn bị sẵn cho điều tồi tệ nhất, chỉ là vẫn không dám tin, luôn nghĩ rằng nếu trời có sập xuống, vẫn sẽ có người đứng trước mặt ta để chống đỡ. Đúng là có người đứng trước thật…"

 

"A tỷ ta chẳng phải cũng như thế sao? Nhưng ngay cả tỷ ấy cũng… Buồn cười là bây giờ ta đã không còn nghĩ như thế nữa, mà chỉ nghĩ, nếu lúc đó ta có thể tu luyện nhiều hơn, mạnh hơn một chút, liệu có thể cứu được a tỷ không, liệu có thể bảo vệ được nhiều người hơn không."

 

"Nhưng giờ ta chẳng làm được gì cả, thậm chí còn chưa biết được sự thật, không biết ai là kẻ đã diệt tộc ta."

 

"Ta muốn trở nên mạnh hơn nữa, để có một ngày chạm tới sự thật, có một ngày… báo thù cho tộc nhân của mình."

 

Sở Lạc nghĩ đến việc những vật phẩm đầu tiên Thần Ma Cảnh lại xuất hiện trong tay yêu tộc, còn bị bọn họ khống chế, e rằng sau này bản thân  sẽ phải tiếp xúc với bọn chúng. Tô Uyển  đã mang trong lòng nguyện vọng như vậy, thì sau này sẽ đồng hành cùng mình.

 

"Đừng vội, ngươi hẳn cũng biết địch nhân mạnh tới mức nào, mà bọn chúng  sẽ còn mạnh hơn nữa. Trong thời gian ngắn, chúng ta không thể đuổi kịp được đâu."

 

Sở Lạc ngừng một chút, lại nói thêm: "Hãy kiên nhẫn, đừng hành động bốc đồng."

 

Tô Uyển cũng nghiêm túc nhìn lại: "Ngươi nói sao, ta nghe vậy."

 

"Nhưng mà… nhìn ngươi giống người dễ bị lừa lắm."

 

"Hả?"

 

"Thôi, để ta tìm cho ngươi một sư phụ tốt."

 

Sở Lạc đưa Tô Uyển  đến nơi ở của đội Lôi Đình.

 

Bọn họ quanh năm hoạt động trong các quỷ cảnh, tiếp xúc với tầng lớp tán tu hiểm độc nên kiến thức phong phú, lúc này thấy Sở Lạc đưa một yêu tộc tới cũng không ngạc nhiên lắm.

 

Để Tô Uyển  đi theo đội Lôi Đình hành động, một mặt vì nàng sau khi tu luyện tu vi đã nâng cao không ít, có thể hỗ trợ đội ít nhiều, mặt khác cũng để nàng học thêm được nhiều điều.

 

Sở Lạc tiện thể đưa cho đội Lôi Đình mấy tín vật để chiếm  chỗ ngồi quan sát tốt hơn trong kỳ đại tỷ thí lần này.

 

"Chỗ quan sát lần này lại ở gần sông Giáp  , kỳ lạ thật." Sở Lạc nói thêm.

 

Lôi Thừa Chí nhìn những vật phẩm Sở Lạc mang tới, có phần lúng túng:

 

"Mua nhiều vị trí thế này chắc tốn không ít linh thạch đâu, không được không được, vẫn nên trả lại thì hơn, không đáng đâu."

 

"Yên tâm, ta không tốn đồng nào cả." Sở Lạc mỉm cười, "Tới lúc đó các ngươi sẽ hiểu."

 

Lôi Thừa Chí không ngờ, người mà họ từng tùy tiện kéo vào đội ở Yên Linh Giản, vậy mà chỉ sau một năm đã giúp đỡ họ rất nhiều, còn cung cấp đủ loại tài nguyên.

Năm nay thực lực của đội tăng lên rất nhanh, tuy là chuyện tốt, nhưng họ lại không biết làm sao để báo đáp ân tình này của Sở Lạc.

 

"Còn một chuyện nữa, Trác Ngốc Ngốc hắn…" Sở Lạc vừa nói đến đây,  ánh mắt mọi người trong đội Lôi Đình đều đổ dồn về phía nàng,  Sở Lạc bật cười:

 

"Xem ra các ngươi vẫn rất quan tâm hắn. Thêm vài tháng nữa thôi, hắn sẽ quay lại, tiếp tục cùng mọi người hành tẩu giang hồ."

 

Dù trên mặt ai nấy đều là vẻ vui mừng, nhưng lời lại lộ ra lo lắng:

 

"Chẳng lẽ sư tôn hắn không cần hắn nữa à? Giờ Trác Ngốc Ngốc thế nào rồi?"

 

 

"Từ thân truyền đệ tử trở lại làm tán tu, không được không được, thế sẽ hủy hoại tiền đồ mất."

 

"Yên tâm đi." Sở Lạc trấn an họ. "Hắn là một viên ngọc quý, ở đâu cũng có thể phát sáng, hơn nữa trong lòng hắn luôn nhớ đến chuyện quay về."

 

"Không còn sớm nữa, ta phải về chuẩn bị rồi." Sở Lạc cười, "Tô Uyển giao cho các ngươi, nửa tháng nữa là đại tỷ thí bắt đầu, các ngươi nhất định phải đến xem đó."

 

 

Sau khi quay lại tửu lâu, Sở Lạc vừa định trở về phòng để tu luyện thì thấy Liễu Tự Diêu đang dựa lưng vào góc tường, nhắm mắt lại, xem ra đang thi triển thuật "Bách Mục Thiên Nhĩ".

 

Hắn đang nghe trộm!

 

 

Ánh mắt Sở Lạc sáng rực lên, xoa tay bước tới.

 

Lúc này cảm quan của hắn chắc chắn đang tăng lên gấp trăm lần, nếu đánh cho một quyền thì đau mấy ngày cũng chưa hết!

 

Nhưng quyền của nàng còn chưa tới mặt hắn thì đã bị  bắt lấy.

 

Liễu Tự Diêu nhíu mày, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu bảo nàng im lặng, lại nghe thêm một chút, sau đó mới dẫn nàng rời đi.

 

"Vừa rồi ngươi nghe trộm gì đấy?" Sở Lạc hỏi thẳng.

 

Liễu Tự Diêu cũng thẳng thắn đáp: "Bố trí khảo hạch đại bỉ năm nay."

 

Nghe xong, Sở Lạc mở to mắt, nuốt nước bọt: "Mau nói ta biết, mau nói ta biết!"

Không chiếm tiện nghi thì là đồ ngốc!

 

Liễu Tự Diêu nheo mắt: "Chẳng lẽ ngươi  tưởng đây là chuyện tốt sao?"

 

“Vậy chẳng lẽ là chuyện xấu sao?”

 

Liễu Tự Diêu trầm ngâm một lát, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Sở Lạc: “Chưa chắc, nhưng đối với ngươi, thì chắc chắn là chuyện xấu.”

 

“…”

 

“Năm nay trong kỳ đại tỷ thí thủ tịch có ba thiên tài tham gia, số người đến Quyết Quốc xem  đông hơn mọi năm. Hoàng đế Quyết Quốc vì muốn tăng độ hấp dẫn nên đã  nâng cao độ khó vòng đầu tiên. Khi nãy trong phòng cóT ống  Chưởng môn , Vu Chưởng môn  và Hoàng đế Quyết  Quốc, chính là đang bàn về chuyện này.”

 

“Vòng đầu tiên tổ chức ở song Giáp, tất cả đệ tử tham gia đều phải xuống nước. Những người khác thì không sao, nhưng năm nay lại có ngươi. Hai vị chưởng môn sau khi cân nhắc kỹ mới tìm Hoàng đế Quyết Quốc, mong có thể thay đổi hình thức thi đấu vòng đầu.”

 

“Sông Giáp  cực sâu, dù Quyết  Quốc đã cử người kiểm tra trước đảm bảo không có yêu thú ẩn nấp, nhưng vạn sự luôn có rủi ro...”

 

Nói đến đây, Liễu Tự Diêu cười khách sáo: “Ngươi biết trước cũng vô ích. Vòng đầu này là bất lợi nhất đối với ngươi, ngược lại, những ai có  Thủy linh căn  sẽ chiếm ưu thế. Hơn nữa, nếu Hoàng đế Quyết  Quốc tiếp tục sắp đặt các cửa ải liên quan đến vận khí như vòng đầu , thì e rằng ngươi còn chưa kịp đi đến cuối đã bị loại.”

 

“Hiện tại ta rất nhớ sư tôn của ta.”

 

“Khụ khụ, tự mình cố gắng đi.”

 

Nửa tháng sau.

 

【Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ ẩn——trở thành thủ tọa đệ tử.】

 

Sông Giáp rộng lớn , phóng mắt nhìn không thấy bờ.

 

Là dòng sông chính chảy qua Quyết  Quốc, nó nuôi dưỡng vô số sinh linh, cũng mang theo hơi thở thần bí, được bao phủ bởi những truyền thuyết kỳ quái khiến ai nấy đều kiêng dè.

 

 

Nhưng đối với tu sĩ thì những điều đó chẳng đáng là gì. Đoạn sông dùng cho đại tỷ thí đã được phong tỏa từ sớm, cũng được đảm bảo rằng các đệ tử Trúc Cơ kỳ xuống nước không gặp nguy hiểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.