Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 249: Chương 249




Kiếm ảnh trước mắt càng lúc càng khó phân biệt, mà ngay lúc Sở Lạc vẫn đang bị ép lùi từng bước, một đạo kiếm khí bỗng nhiên xuất hiện từ sau lưng nàng.

 

Trong mắt Thời Yến ánh lên vẻ quyết thắng như chẻ tre. Nếu đến giờ mà nàng ta còn không thi triển thần thông, thì căn bản không thể tránh khỏi kiếm khí ấy.

 

"Choang ——!"

 

Là âm thanh của hai thanh kiếm giao kích, Sở Lạc không tránh cũng chẳng bị thương.

 

 

Người trên vân đài  đồng loạt kích động, dướn người về phía trước muốn nhìn cho rõ ràng.

 

Sau lưng Sở Lạc, đột ngột hiện thân một nam tử cầm kiếm, dung mạo tuấn mỹ tựa thiên nhân, chỉ có điều trong đôi mắt xinh đẹp kia  như nhiễm một chút tà khí. Mà trên thân hắn... lại chẳng hề có khí tức của người sống.

 

Khôi lỗi Nham  Sinh xuất hiện, dang kiếm ngăn lấy đạo kiếm khí kia, động tác, thần thái chẳng khác gì người thật, bỗng nhiên cùng Sở Lạc đổi vị trí, bất ngờ vung kiếm phản kích về phía Thời Yến.

 

"Phụt ——!" Trên vân đài, Hồng Kiếm đạo nhân đang an nhiên uống trà  lập tức phun cả ngụm nước vừa vào miệng ra ngoài, trừng lớn mắt nhìn về phía tình hình dưới đài tỉ võ.

 

"Con bé đó... từ bao giờ học được thuật điều khiển khôi lỗi rồi?!"

 

Thời Yến từng thấy Nham Sinh trong mộng cảnh của xà yêu ở Phật tự treo ngược, giờ phút này nhìn thấy linh hồn khi xưa hóa thành hình người, thậm chí còn vung kiếm tấn công mình, trong khoảnh khắc, cả thế giới quan đều lay chuyển.

 

Nhưng y vẫn nhanh chóng hoàn hồn, tiếp tục giữ vững thế kiếm cực hạn. Dù bản thân khôi lỗi Nham  Sinh không thể cản nổi, nhưng Sở Lạc — người bị hắn che chắn khi nãy — chẳng biết đã vòng ra sau lưng Thời Yến từ khi nào. Cảnh tượng khi trước trên đài tỉ võ lại tái hiện, chỉ là lần này, kẻ bị kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan — đã đổi thành Thời Yến.

 

Người trên  vân đài  dần dần cũng đã hiểu rõ tình hình.

 

"Là khôi lỗi! Không phải người thật đột ngột xuất hiện, mà là khôi lỗicủa Sở Lạc!"

 

"Điều khiển khôi lỗi  cần đến thần thức người điều khiển , ta biết không ít khôi lỗi sư, khi họ điều khiển khôi lỗi chiến đấu thì bản thân chỉ có thể lo tự bảo vệ mình thôi. Nhưng như Sở Lạc vậy — vừa điều khiển khôi lỗi thi triển kiếm pháp, vừa tự mình dùng thương pháp xuất chiế n, hơn nữa tốc độ, lực đạo còn chẳng hề kém lúc chiến đấu một mình…"

 

"Không chỉ cần thần thức cường đại, còn đòi hỏi kinh nghiệm thực chiến dồi dào nữa, thật sự là… không thể tin nổi…"

 

Mấy chữ “thần thức mạnh mẽ” từ tầng dưới  vân đài lững lờ trôi vào tai Hồng Kiếm đạo nhân, sắc mặt lão lập tức còn khó coi hơn cả lúc phát hiện trên kiếm ý thiếp kia là kiếm ý của chính mình.

 

Trên đài tỉ võ, vừa tránh được  cây trường thương đ.â.m tới từ phía sau của Sở Lạc, khôi lỗi Nham Sinh trong tay cầm thanh Lịch Tuyền kiếm đã bổ thẳng lên người Thời Yến.

 

Pháp y rách toạc ra một đường, m.á.u tươi từ đó lan ra từng vệt.

 

Nếu không phải vì Sở Lạc không nỡ thay cho con khôi lỗi một thanh kiếm tốt hơn, hiện giờ nó vẫn đang dùng Lịch Tuyền kiếm — pháp khí thượng phẩm do Lăng Vân Tông phân phát đồng bộ cho nội môn đệ tử, vốn là pháp khí chuyên dùng để phi hành — thì vết thương trên người Thời Yến tuyệt đối đã không chỉ nông như vậy.

 

Dĩ nhiên cũng có không ít người nhận ra điều ấy.

 

“Nàng là đệ tử mạch Thiên của Lăng Vân Tông đấy, thật sự nghèo đến vậy sao?”

 

“Đúng thế, ngươi nhìn xem, Thời Yến của Bình Chân Tông kia dùng thanh ‘Thương Tiêu Luân Hồi Kiếm’ đứng đầu bảng bảo khí, còn Sở Lạc thì… nàng dùng cho mình một cây trường thương đen thui không nhìn ra phẩm cấp, cho khôi lỗi thì lại là pháp khí…”

 

“Nếu trang bị khá hơn một chút, có khi đã thắng rồi…”

 

Những lời bàn tán vang tới khu vực của đội Lôi Đình, ai nấy đều mang tâm trạng phức tạp. Nàng ngay cả một món binh khí vừa tay cũng không nỡ sắm cho mình, lại đem toàn bộ linh thạch tích góp mua đan dược và pháp y cho bọn họ!

 

Sở đạo hữu, người thân ruột thịt a!

 

 

Lúc này Sở Lạc hoàn toàn không biết đề tài bàn luận trên  vân đài đã đi theo một hướng kỳ quặc, nàng chỉ cảm thấy Thời Yến dường như vẫn còn chiêu sau chưa thi triển.

 

Sở Lạc chia thần thức ra điều khiển khôi lỗi, mà bản thân lại chẳng hề bị ảnh hưởng đến sức chiến đấu, ngược lại như thể đột ngột có thêm một trợ thủ cực kỳ lợi hại, ăn ý vô cùng, lập tức ép Thời Yến rơi vào thế không còn đường lui.

 

Tâm trạng của đối phương cũng hết sức rối ren. Suốt một năm khổ luyện trong Vạn Kiếm Cốc, hắn đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đối phó với thần thông của nàng.

 

Vốn dĩ một tu sĩ Trúc Cơ có thể nắm giữ một môn thần thông đã là chuyện hiếm có, nàng hẳn phải rất tự hào vì sở hữu thần thông Di Vị kia. Nhưng ai mà ngờ được… nàng không những không tự mãn, mà còn quay đầu học thêm cả thuật điều khiển khôi lỗi.

 

Mà còn có thể điều khiển đến mức độ hiện tại — điều đó nghĩa là trong bóng tối nàng đã trải qua vô số lần thực chiến, mà tu sĩ bình thường nào có nhiều cơ hội rèn luyện như thế?

 

Loại người điên cuồng như vậy, thật sự chẳng ai muốn chạm mặt cả. Nàng thậm chí không sợ bại lộ con bài tẩy, bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết rốt cuộc nàng có bao nhiêu lá bài tẩy trong tay…

 

Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, Thời Yến liền từ bỏ ý định thi triển “Nhất Kiếm Thiên Khuynh”.

 

Chiêu này sẽ rút cạn linh lực trong cơ thể hắn, đến lúc đó nếu Sở Lạc và khôi lỗi đồng thời xông tới, e rằng kiếm chưa kịp rơi xuống thì bản thân hắn đã bại rồi, huống chi trong tay nàng còn nắm giữ một lần dùng thuật “Xí Hỏa Di Hình”.

 

Ngay sau đó, trên thanh trường kiếm trong tay Thời Yến phủ đầy sấm sét tím.

Đột nhiên, ánh sáng trên đài tỉ võ mờ đi hẳn, tựa như mây đen dày đặc kéo đến phủ kín bầu trời, gió lạnh thổi nghiêng nghiêng, vạt áo tung bay phần phật giữa không trung.

 

Vô hình  có một áp lực nghiêm trang, chính trực tràn xuống, đè ép lên người Sở Lạc, thấm tận vào huyết mạch.

 

Phía trước, người cầm kiếm đứng thẳng, quanh thân đột nhiên lóe lên điện quang màu tím, chớp mắt đã biến mất, lần nữa xuất hiện thì đã vòng ra sau lưng nàng.

 

Khí tức vô hình ấy, cùng áp lực trầm trọng, khiến người ta có cảm giác như hắn chính là thiên lôi đại thần trấn giữ thiên giới, thay trời hành đạo, nghiêm khắc công chính, còn mình lại như tội nhân vạn cổ đang chịu thẩm phán.

 

Kiếm ý — Thương Lôi.

 

Linh lực quanh thân Thời Yến bạo tăng, thân ảnh nhoáng lên, nhanh như sét giật, vùn vụt như lôi đình, mơ hồ hóa thành một đạo tia sét giáng thẳng về phía Sở Lạc.

Kiếm ý như lôi phạt đè ép khiến nàng cứng đờ cả người, nhưng sắc mặt Sở Lạc lại chẳng hề lộ vẻ lo lắng.

 

Dùng phần linh lực còn lại để kích phát uy lực của kiếm ý này, thì Thời Yến sẽ không còn sức thi triển “Nhất Kiếm Thiên Khuynh” nữa.

 

Sở Lạc vỗ mạnh hai tay, thân ảnh khôi lỗi Nham Sinh  biến mất tại chỗ, đạo lôi điện xông thẳng qua thân nàng, thực chất chỉ xuyên qua một ngọn lửa cực nóng.

Ngọn lửa ấy sau khi Thời Yến dừng lại liền tụ lại trên đỉnh đầu hắn, hắn đã sớm có chuẩn bị, lập tức giơ kiếm đ.â.m ngược lên.

 

Một tiếng chấn động kịch liệt từ sự giao tranh giữa thương và kiếm vang lên, ong ong nhức tai, kèm theo là âm thanh nổ tung của lôi hỏa va chạm.

 

Người trên  vân đài đều nín thở, căng thẳng dõi theo trận chiến phía dưới.

Không nghi ngờ gì, mặt đài tỉ võ lúc này đã nứt vỡ khắp nơi.

 

Thật là gặp quỷ rồi, đây là trận chiến giữa các đệ tử Trúc Cơ sao? Chẳng phải đang chứng kiến hai tu sĩ Kim Đan đối chiến đấy chứ?!

 

Uy áp của lôi phạt vẫn không ngừng đổ dồn về phía Sở Lạc, nhưng đồng thời, Thời Yến cũng thấy được trong đôi mắt nàng bùng lên ngọn lửa nghiệp quả hừng hực. Chớp mắt, hỏa diệm tràn ngập bao lấy thân hình nàng, vừa ngăn chặn kiếm ý Thương Lôi, vừa vươn ra những chiếc lưỡi lửa dài cuốn thẳng về phía hắn!

 

Ngọn lửa này khiến hắn cảm thấy rất nguy hiểm, lập tức thu kiếm thoái lui, mà Sở Lạc vẫn đứng giữa tầng tầng sấm sét, quanh thân nghiệp hỏa như sao băng giáng xuống liên miên không dứt.

 

Đột nhiên, nghiệp hỏa dừng lại. Vì Thời Yến đã bị ép lùi khỏi đài tỉ võ.

 

Không lâu sau đó, trong không gian tĩnh mịch vang lên những tiếng rắc rắc, toàn bộ đài tỉ võ theo tiếng mà sụp đổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.