“Có thể cảm nhận được sự bất lực của Tô Kỳ Mộc.”
“Nhưng đến giờ hình như vẫn chưa thấy thực lực chân chính của Tô. Kỳ Mộc, còn sức mạnh của Sở Lạc thì chúng ta đã cảm nhận rõ ràng trong trận với Sở Yên Nhiên.”
“Ta có linh cảm trận này sẽ đánh từ sáng tới tối mất thôi.”
Lúc hoàng hôn, linh lực của hai người trên võ đài đã tiêu hao quá nửa, bàn cờ trong tay Tô Kỳ. Mộc cuối cùng cũng đã bố trí xong.
Trên võ đài hiện lên từng đạo mạch trận của bàn cờ, binh sĩ bốn phía vây chặt lấy Sở Lạc, tựa như ngàn quân vạn mã.
Nhưng chỉ thế vẫn chưa đủ, Tô Kỳ Mộc lại đưa thêm sáu thanh kiếm vàng nhập vào bàn cờ, hóa thành binh khí trong tay sáu “chủ tướng”.
Sau khi làm xong tất cả, linh lực trong cơ thể hắn đã cạn sạch, lập tức ngồi xếp bằng điều tức, nếu không thì không thể thi triển bước sát chiêu tiếp theo.
Trên đài mây, các tu sĩ vẫn chăm chú quan sát, đầy hứng thú.
Bên phía Bình Chân Tông, Thời Yến vẫn luôn dõi mắt nhìn Tô Kỳ Mộc trên đài.
Thấy hắn khi đối mặt với Sở Lạc lại dốc toàn lực như vậy, trong lòng Thời Yến lại dâng lên một cảm giác bị xem nhẹ khó nói.
Những binh sĩ lao đến từ phía trước Sở Lạc phần lớn không khó đối phó, nhưng sáu vị chủ tướng cầm kiếm vàng lại vô cùng khó nhằn.
Thương pháp của Sở Lạc khiến bọn họ không thể tới gần, nhưng nàng cũng không thể tiêu diệt họ hoàn toàn, sáu người phối hợp nhuần nhuyễn, không lộ ra chút sơ hở nào, tựa như mục tiêu thực sự không phải là đánh bại Sở Lạc, mà là kéo dài thời gian.
Đợi đến khi Tô Kỳ Mộc hồi phục linh lực thi triển trận pháp không gian, đến lúc đó Sở Lạc sẽ không còn đường phản kháng.
Lúc này, Sở Lạc cũng không giữ lại gì nữa, thúc động phần lớn linh lực còn lại trong cơ thể.
Chỉ thấy phía trên võ đài xuất hiện một tầng hào quang rực rỡ, đẹp đẽ tựa mộng, lá phong đỏ từ trong đó bay ra, rơi xuống các binh sĩ trong bàn cờ.
Chỉ cần bị lá phong xuyên qua thân thể, chúng sẽ tan biến hoàn toàn.
Ngay khi Sở Lạc thi triển chiêu thứ ba của Phong Lâm Vãn, Tô Kỳ Mộc đang tĩnh tọa đột nhiên mở mắt.
Tất cả binh sĩ trừ sáu chủ tướng lập tức tan biến, hóa thành ánh vàng tạo thành trận pháp, triệu hồi ra một trận cuồng phong, cuốn hết lá phong vào trong, khiến chúng chỉ có thể xoay quanh rìa võ đài, không thể tiến vào trong.
Linh lực trong cơ thể Sở Lạc chỉ còn lại một thành, áp lực từ bàn cờ cũng giảm bớt, chỉ còn sáu chủ tướng cầm kiếm vàng.
Cục diện vẫn giằng co, bất ngờ Sở Lạc phóng ra Nham Sinh, vượt qua tầng tầng lớp lớp ngăn cản lao về phía Tô Kỳ Mộc, muốn phá hỏng hành động kết kim tuyến để tiếp tục dựng lên trận pháp không gian của y.
Hai chủ tướng cầm kiếm vàng lập tức xuất kích ngăn cản con rối.
Tô Kỳ Mộc yên lặng quan sát cảnh tượng trước mắt, thoáng nghi ngờ vì sao Sở Lạc không để bản thể qua tấn công, mà chỉ dùng khôi lỗi cản phá.
Hắn đã sớm chuẩn bị cho trường hợp nàng trực tiếp lao đến.
Nhưng khi thấy nàng chỉ phái khôi lỗi, y liền theo phản xạ để phần lớn lực lượng ở lại kìm chế nàng, chỉ phái hai chủ tướng cản đường rối.
Song, đột nhiên y chợt hiểu ra — nhưng đã muộn rồi.
Xích hoả di hình!
Thân ảnh Sở Lạc đột nhiên xuyên qua bốn chủ tướng chặn trước mặt, xuất hiện cạnh Nham Sinh, nhân lúc hai tên chủ tướng còn chưa kịp phản ứng lại vượt qua họ, lao thẳng về phía Tô Kỳ Mộc.
Nham Sinh cũng đột ngột đổi hướng, giữ chặt hai chủ tướng đang muốn đuổi theo nàng.
Tô Kỳ Mộc buộc phải đứng dậy né tránh.
Hắn vốn đoán được Sở Lạc giữ lại một thành linh lực cuối cùng là để thi triển thần thông Xích Hỏa Di Hình, nhưng không ngờ nàng lại chọn dùng vào lúc này.
Dù nhìn từ góc độ nào, thời điểm nàng thi triển thần thông cũng giống như lãng phí linh lực vô ích — ngoài việc áp sát đánh gần, cắt ngang hành động bố trận của hắn, nàng không giành được lợi thế quyết định nào từ một chiêu ấy.
Sở Lạc thấy Tô Kỳ Mộc trong lúc ứng phó chiêu thức của mình mà còn trầm tư suy nghĩ điều gì đó liền tăng tốc độ tấn công, buộc hắn phải dồn nhiều tâm lực hơn vào việc đối phó với thương pháp của nàng.
Trời mỗi lúc một tối hơn, người trên vân đài cũng ngày càng chăm chú theo dõi, không khí căng thẳng.
“Nếu không phải thực lực hai bên tương đương tuyệt đối, thì sao có thể giao đấu lâu như vậy mà vẫn chưa phân thắng bại? Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Sở Lạc, e rằng sắp kết thúc rồi.”
“Đúng vậy, nàng đã mất kiên nhẫn, trực tiếp lựa chọn bộc phát vào lúc này. Nếu cứ đánh tiếp như thế, thể lực và thần thức dùng để điều khiển khôi lỗi của nàng sẽ mau chóng cạn kiệt. Một khi rơi xuống hạ phong, Tô Kỳ. Mộc sẽ có thời gian tiếp tục bố trí trận pháp không gian, hy vọng lật ngược tình thế của nàng sẽ vô cùng mong manh.”
“Trận pháp sư thường kiên nhẫn hơn người, điều này cũng dễ hiểu. Giao đấu suốt từng ấy thời gian, thời khắc này chính là lúc thử thách tâm cảnh nhất. Tô Kỳ Mộc vẫn giữ được bình tĩnh, còn Sở Lạc thì không.”
“Nếu Sở Lạc không quá vội vàng, còn có thể tiếp tục giằng co với Tô Kỳ Mộc thêm một lúc nữa, từ từ tìm kiếm sơ hở kế tiếp.”
“Trận chiến này quả thật vô cùng gian nan.”
“Đợt bộc phát kết thúc rồi, Sở Lạc sẽ rơi vào thế hạ phong!”
Thể lực dần suy giảm, trán Sở Lạc đã thấm đẫm mồ hôi, tốc độ của khôi lỗi Nham Sinh cũng bắt đầu chậm lại.
Tô Kỳ Mộc dễ dàng thoát khỏi thương pháp của nàng, bốn chủ tướng liền hợp lực vây nàng vào một góc, khiến nàng không còn đủ sức phá vòng vây.
“Ngươi có vẻ hơi vội rồi.” Tô Kỳ Mộc nhìn về phía nàng, nói khẽ, rồi trở tay triệu hồi ra trận pháp không gian đã bố trí gần hoàn tất.
Chỉ còn thiếu một đường dẫn cuối cùng, là có thể hạ màn kết thúc.
Nhưng lúc này, Sở Lạc, bị bốn chủ tướng vây khốn ở trung tâm, lại bất ngờ dừng tay.
“Thật sao?” Nàng khẽ cười, rồi giơ tay lên.
Sắc mặt Tô Kỳ Mộc lập tức biến đổi. Chỉ trong chớp mắt, trận pháp không gian trong tay hắn liền tan biến sạch sẽ, đồng thời sáu chủ tướng vây khốn Sở Lạc và khôi lỗi Nham Sinh cũng biến mất không một dấu vết.
“Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”
Trên vân đài , từng người mở to mắt nhìn xuống võ đài, đầy kinh ngạc.
“Trận pháp của Tô Kỳ Mộc sao lại đột nhiên bị phá vỡ vậy?”
“Đúng thế! Hơn nữa Sở Lạc và con rối cách hắn xa như thế, hoàn toàn không thể ngắt đoạn trận pháp được mà!”
Gương mặt ai nấy đều tràn ngập nghi hoặc, chỉ chốc lát sau, ánh mắt Lôi Thừa Chí bỗng lóe sáng.
“Chúng ta đều đã bỏ sót một vấn đề.”
“Mọi người đều chỉ chú ý đến việc khôi lỗi của Sở Lạc rất mạnh, mà không ai để tâm nàng điều khiển khôi lỗi bằng cách nào.”
“Tơ khống rối.”
“Bởi thương pháp tuyệt diệu và khí thế của một thể tu quá mức chói mắt, chúng ta đều đã quên mất rằng nàng vẫn là một khôi lỗi sư. Mà trong những thủ đoạn thường dùng của khôi lỗi sư, có một chiêu rất lợi hại — phối hợp cùng rối, dùng tơ điều khiển để siết chặt kẻ địch.”
Trên đài luận võ, Tô Kỳ Mộc bị những sợi tơ khống rối quấn quanh từng vòng, từng vòng trên người