Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 267: Chương 267




Lăng Vân Tông, Phù Vân Đảo.

Từ  Chấp Pháp đường quay trở về, Tống Minh Việt đang định đi về phía đại điện Phù Vân thì bất chợt thấy phía trước có một bóng dáng y phục đỏ thẫm quen thuộc đang đứng đó.

Hắn vội vàng sải bước đi tới.

“Tịch Ninh, sao nàng lại đến đây?”

Kim Tịch Ninh vẫn ngẩng đầu nhìn tấm biển treo trên đại điện, chậm rãi cất lời:

“Cúi mình là Phù Vân, giơ tay che trời. Ta nhớ năm xưa trên tấm biển còn khắc tám chữ này, sao giờ lại không thấy nữa?”

Nghe vậy, Tống Minh Việt bất đắc dĩ cười: “Quá cuồng vọng, nên đã tháo xuống từ lâu rồi.”

Lại thấy trong mắt Kim Tịch Ninh có tia tỉnh táo hiếm có, hắn bèn hỏi tiếp: “Hôm nay, có phải muội đã nhớ lại không ít chuyện xưa?”

“Ừm.” Kim Tịch Ninh khẽ gật đầu.

“Hay là để ta đưa muội đi dạo một vòng trong tông môn, đến nơi trước kia muội thích ngồi tĩnh tọa nhất?”

Kim Tịch Ninh quay đầu lại, nhìn hắn. “Ta tới để từ biệt huynh.”

Lời vừa dứt, Tống Minh Việt liền sững người.

“Từ biệt? Muội muốn đi đâu?”

“Nam Hải.”

“Nam Hải?” Tống Minh Việt lặng người giây lát, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, trong lòng chấn động:

 

“Nàng muốn đi tìm vị tu sĩ từng dùng khe nứt không gian gửi tới tiểu Lạc con yêu thú Hóa Thần kia? Chẳng lẽ người đó có điểm gì đặc biệt sao?”

“Hắn vẫn luôn canh giữ ở Nam Hải, như thế đã là đặc biệt nhất rồi. Ta nhất định phải đến đó một chuyến, vì người đã khuất, cũng vì Lạc nhi.”

“Vậy ta sẽ gọi Hà Bất Quần cùng đi với muội.” Tống Minh Việt thấy nàng đã hạ quyết tâm, liền vội nói.

“Không cần đâu.” Kim Tịch Ninh đã xoay người, “Đợi khi Lạc nhi ra khỏi quỷ cảnh phương nam, huynh chỉ cần nói cho con bé biết nơi ta đi là được rồi.”

Vừa dứt lời, thân ảnh nàng đã biến mất tại chỗ. Tống Minh Việt đứng lặng hồi lâu, rồi từ trong đại điện Phù Vân, một con lộc Hàn Tinh bước ra.

 

“Thật không ngờ, sau khi Thanh Vũ nhập ma, nàng ta vẫn có thể tỉnh táo được đến thế. Chỉ tiếc rằng bao lâu nay không còn nghe được tin tức gì về đứa nhỏ Thanh Vũ ấy nữa, không biết giờ hắn thế nào rồi, còn sống hay đã…”

“Chúng ta vẫn luôn phái người đi khắp Tây Vực tìm hắn chẳng phải vì lo rằng đến lúc tìm được, hắn đã không còn là hắn của năm xưa nữa sao? Dù sao đạo – ma khác lối, năm trăm năm  có thể thay đổi biết bao người và chuyện…”

Trong Bỉnh Túc Lâm Chiểu, một nhóm hộ vệ vội vã chạy đến chỗ Sở Dật Dương để báo cáo tình hình.

"Sở Thiếu gia, phía trước có dấu vết giao chiến, còn có một cửa động dẫn xuống lòng đất!"

"Giao chiến, cửa động?" Sở Dật Dương  đứng bật dậy, bước nhanh về hướng mà hộ vệ chỉ dẫn.

Hắn dừng lại tại khu vực đó phân tích một hồi lâu, ánh mắt dần trở nên kiên định.

"Yên Nhiên từng đánh dấu nơi này có một gốc Phong Anh thảo dưới lòng đất, giờ đã biến mất, xem ra đã bị đám người kia hái đi. Chúng ta đuổi theo, đoạt lại Phong Anh thảo!"

Những hộ vệ này trước khi tiếp nhận ủy thác của gia chủ Sở gia đều đã lập tâm ma thệ, trong khi đảm bảo an toàn cho Sở Dật Dương, cũng phải giúp hắn hoàn thành mục tiêu, phần thù lao sẽ được phân chia theo tỷ lệ thu hoạch sau khi rời khỏi Quỷ Cảnh.

Hiện tại, bọn họ hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của Sở Dật Dương, lần theo dấu vết nhóm người kia để tiếp tục truy tìm.

Ở phía khác, Sở Lạc cùng mọi người tiếp tục tiến bước, nhưng trong đầu vẫn đang suy nghĩ về Huyết Dẫn Thông Tâm trận kia.

 

Thì ra Sở Yên Nhiên đã đào hố đợi nàng ở đây. Nàng ta đã ở lại Bỉnh Túc Lâm Chiểu suốt một năm, mà một năm dài như vậy, tất nhiên chẳng thể chỉ bố trí mỗi Huyết Dẫn Thông Tâm trận.

"Tô Kỳ Mộc, ta phải làm sao mới có thể cảm nhận được khí tức của Huyết DẫnThông Tâm trận từ trước?"

"Không thể cảm nhận được," Tô Kỳ Mộc đáp thẳng thừng, "nó chỉ xuất hiện khi ngươi đã bước vào trong trận."

Sở Lạc bất đắc dĩ: "Vậy ngươi dạy ta cách phá trận đi."

"Được." Hắn ngừng một chút rồi nói thêm: "Nhưng trong thời gian ngắn có lẽ không học kịp."

Sau đó, Sở Lạc tận mắt thấy hắn lấy một cuộn trục ra, dùng linh lực viết phương pháp phá trận lên đó. Khi mới viết được chừng một mét, nhìn đám chữ chi chít kia, Sở Lạc đã phải nuốt nước bọt.

"Thật ra… chẳng phải chúng ta có một phương pháp truyền công đơn giản và thô bạo hơn sao?"

"Hửm?" Tô Kỳ Mộc nghi hoặc nhìn sang.

Chỉ thấy Sở Lạc khép hai ngón tay lại, điểm vào giữa mi tâm hắn, đầu ngón tay lóe lên quang mang, truyền một đoạn kiếm pháp sang.

"Đây, đây là…"

Tô Kỳ Mộc mặt đỏ bừng. Hắn đương nhiên biết có cách truyền công như vậy, nhưng người có thể thực hiện phương pháp này nhất định phải vô cùng tin tưởng nhau. Bằng không, chỉ một chút thủ đoạn trong lúc truyền công thôi cũng đủ khiến người kia thân bại danh liệt.

Từ trước đến nay hắn luôn đề phòng người khác, bên cạnh cũng không thiếu người nhắc nhở phải giữ lòng cảnh giác, cho nên chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ dùng đến kiểu truyền công này.

"Sao thế? Sao vậy?" Sở Lạc thấy hắn phản ứng như vậy thì giật mình, vội rút tay về, mở to mắt: "Ta mạo phạm rồi à?"

Thấy Tô Kỳ Mộc cúi đầu, sắc mặt đỏ ửng như sắp bốc cháy, trong đầu Sở Lạc  hiện ra trăm nghìn khả năng.

"Ngươi lại phát..."

Chữ "bệnh" còn chưa kịp nói ra, Tô Kỳ Mộc đã giơ tay lên, điểm nhẹ vào mi tâm nàng, truyền một đoạn pháp trận qua.

Sở Lạc lập tức bị cuốn vào việc nghiền ngẫm pháp trận kia.

Truyền xong pháp trận, Tô Kỳ Mộc vội vàng xoay người đi lên phía đầu đội, động tác cứng ngắc.

Sở Lạc vừa suy nghĩ vừa đi sau cùng đội hình, bỗng ánh mắt cảnh giác, ngoái nhìn về phía sau.

Năm mũi tên phá không b.ắ.n tới, Sở Lạc  triệu ra trường thương, toàn bộ chặn lại.

Bốn người còn lại cũng nhanh chóng phản ứng, lập tức dừng bước.

Phía sau từ từ hiện ra một nhóm người, được bảo vệ kỹ lưỡng ở giữa chính là Sở Dật Dương.

Ánh mắt hắn đảo qua từng người trong nhóm, cuối cùng dừng lại trên người Sở Lạc, trong mắt hiện lên kinh hỉ.

"Không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn."

Sở Lạc liếc nhìn đám hộ vệ cạnh hắn, cũng nhận ra hai kẻ trong số đó đã là tu sĩ Kim Đan kỳ.

Thấy Tô Kỳ Mộc đã đứng bên cạnh mình, nàng liền truyền âm: "Lát nữa nếu đánh nhau, ngươi có cầm chân được một Kim Đan kỳ không?"

Tô Kỳ Mộc nghe vậy cũng liếc nhìn nàng.

"Có thể giết."

Sở Lạc nhớ ra nguyên thần của hắn đã sớm đột phá đến Kim Đan kỳ rồi.

Sở Dật Dương không hề do dự, lập tức ra lệnh cho đám hộ vệ: "Kẻ nào g.i.ế.c được ả mặc đồ đỏ kia, sau khi rời khỏi Quỷ Cảnh, tiền thưởng gấp đôi!"

Lời vừa dứt, hai tu sĩ Kim Đan  lao tới. Trong mắt bọn họ, đây chẳng qua là một nữ tu nửa bước Kim Đan, trong nhóm cũng không ai có tu vi cao hơn bọn họ, g.i.ế.c những người này quá dễ dàng.

Thấy Sở Dật Dương đứng phía sau không nhúc nhích, còn ra vẻ chắc chắn, Sở Lạc ánh mắt lạnh lẽo, siết chặt trường thương Phá Hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.