Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 297: Chương 297




Dù biết Sở Lạc có bản lĩnh sống sót dưới tay tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng để nàng một mình tiến vào không gian trong chiếc hộp kia để tìm Phong Dự Mạc cùng những người khác, vẫn là quá nguy hiểm.

Thế nhưng, bất kể hắn chờ đợi bao lâu trước chiếc hộp đã mở ấy, vật bên trong cũng không hề có ý định kéo hắn vào không gian đó.

Không rõ tình cảnh bên trong hiện giờ thế nào…

Những móng tay đỏ tươi cắm sâu vào da thịt nơi cổ Sở Lạc, không gian xung quanh tối đen như mực, cánh tay trắng toát của người đàn bà kia ở ngay phía trên nàng, từ đôi tay ấy truyền đến một sức mạnh không sao chống cự nổi, ép thân thể nàng liên tục rơi xuống.

Phía trên có ánh sáng, là luồng sáng từ thế giới bên ngoài chiếu vào trong chiếc hộp gỗ sơn đen đang mở nắp, nhưng theo đà rơi xuống, ánh sáng ấy càng lúc càng mờ nhạt.

Thế nhưng, Sở Lạc đã kịp nhìn rõ diện mạo của nữ nhân kia.

Trang phục trắng toát đơn sơ, tóc tai tán loạn, làn da trắng bệch như người chết, song khuôn mặt đang đối diện với ánh mắt nàng lại không hề có ngũ quan.

“Ta đã chọc giận ngươi từ khi nào vậy?” Sở Lạc là người mở miệng trước.

Gương mặt không có ngũ quan kia cất lên tiếng nói:

“Ngươi đã chạm vào lớp da của ta. Đó vốn là một tấm da sẽ được dùng để tạo thành vạn vật, tái sinh lần nữa. Chỉ bởi khí tức của ngươi vương trên đó, bọn họ liền vứt bỏ da ta đi, ta không thể tái sinh được nữa. Tất cả đều là lỗi của ngươi!”

“Bọn họ?” Sở Lạc cẩn thận nghiền ngẫm lời nữ nhân ấy, chợt nhớ đến đám thợ làm rối bóng trong căn nhà gỗ kia, có lẽ không chỉ có một người.

“Khoan đã,” nàng chợt phát hiện điểm mấu chốt: “Ta chỉ chạm nhẹ vào một cái, đến mức khiến họ chê khí tức của ta như vậy sao?”

“Chẳng lẽ ngươi không biết khí tức trên người mình khó chịu đến mức nào à? Chẳng ra thứ gì, hỗn tạp vô cùng, đúng là khí tức khó ngửi nhất thế gian! Ta phải báo thù, vĩnh viễn giam cầm ngươi tại đây!”

“Thật đến mức đó à?” Sở Lạc còn cúi xuống ngửi ngửi tay mình.

Ánh sáng phía trên đã hoàn toàn biến mất, nàng đã hoàn toàn rơi vào thế giới bên trong chiếc hộp này.

Không gian tối đen tĩnh lặng kéo dài, cho đến khi từ dưới thân nàng bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Sở Lạc cúi nhìn xuống, phía dưới như một tầng trời xanh phủ sương mù xám xịt, ở giữa lại thấp thoáng ánh sáng vàng nhạt mờ mờ.

“Ha ha ha ha ——”

Nữ nhân vô diện đột nhiên bật cười điên dại, đôi tay đang siết chặt cổ Sở Lạc cũng dần dần buông lỏng.

“Rơi xuống địa ngục đi ——”

Giọng nói kia vẫn còn vang vọng trong không gian, nhưng thân ảnh người phụ nữ đó đã biến mất, phía dưới lại xuất hiện một luồng hút mạnh mẽ, khiến thân thể Sở Lạc rơi xuống càng lúc càng nhanh.

Thân thể rơi xuống va chạm với mặt đất, nhưng lại giống như rơi vào trong nước vậy. Sở Lạc đứng dậy, bắt đầu quan sát xung quanh.

“Không gian nơi này có chút khác biệt với không gian mà tiên nhân họa tạo ra ở sông Xuân Mộc .”

Không gian khi ấy tuy cách biệt với bên ngoài, nhưng khung cảnh bên trong vẫn đồng nhất với ngoại giới. Còn trong chiếc hộp này lại không hề giống vậy.

Sở Lạc nhìn về phía không xa, nơi có ba sinh vật: chim, rắn và heo, từ ba hướng đang vây lấy nàng.

Ba con vật ấy đều nhìn nàng chằm chằm như hổ rình mồi. Khi khoảng cách càng lúc càng gần, Sở Lạc  cảm nhận được ác ý nặng nề từ chúng.

Chỉ trong chớp mắt, cả ba đồng loạt lao đến tấn công nàng. Sở Lạc rút ra trường thương để ứng chiến, nhưng điều bất ngờ là: sức mạnh của ba con vật này tuyệt đối không phải thứ phàm vật có thể so sánh được. Mỗi đòn đánh đều mang theo lực áp đảo, tựa như sức mạnh hủy thiên diệt địa.

 

Chỉ trong ba hơi thở, Sở Lạc đã bị con ác điểu cắn trúng. Trong khoảnh khắc ấy, thần trí nàng hỗn loạn, tham dục với sắc – thanh – hương – vị –  như nổ tung trong đầu, cảm giác đó khiến người ta thà c.h.ế.t còn hơn sống. Sở Lạc vội dồn toàn lực để chống lại cơn tham niệm này.

Con chim ác nghiệt kia xé rách da thịt trên người nàng, mặc cho lửa nghiệp bốc lên từ m.á.u thịt kia, nó vẫn nuốt trọn vào bụng, không chút ảnh hưởng.

Khi thân thể Sở Lạc dần chậm lại, con rắn linh hoạt đã cắn vào chân nàng.

Trong nháy mắt, cơn giận dữ và oán hận bùng phát dữ dội, sân niệm cùng tham niệm dồn dập tra tấn tinh thần nàng.

“A ——” Bàn tay đang nắm chặt trường thương đã bắt đầu run rẩy, nhưng nàng vẫn dựa vào bản năng chiến đấu mà gắng gượng đẩy lùi hai con hung vật bên cạnh.

Ngay sau đó, con heo kia cũng lao đến cắn vào người Sở Lạc. Cảm giác si mê, mờ mịt như một đôi tay khổng lồ che phủ đôi mắt nàng, như thể ánh sáng trên thế gian này đã vĩnh viễn biến mất.

Từng mảng da thịt trên người nàng bị xé rách, nuốt vào bụng ba con ác thú. Nhưng cho đến khi toàn thân tê liệt, Sở Lạc vẫn nắm chặt trường thương Phá Chiều trong tay, vung lên chống trả.

Bên trong chiếc hộp gỗ đen không có bất kỳ động tĩnh nào, Phong Vi Chi luôn ngồi trước chiếc hộp trên mặt bàn.

“Đã một canh giờ trôi qua…”

Thân thể hóa thành nghiệp hỏa đã bị nuốt trọn, keng… một tiếng, trường thương Phá Chiều mất đi chỗ dựa, rơi xuống đất.

Sở Lạc đã hoàn toàn biến mất, mà khung cảnh xung quanh cũng nhanh chóng biến hóa, giống như một đóa liên hoa đang dần khép cánh lại.

Trong không gian lại vang lên tiếng cười nham hiểm của nữ nhân vô diện kia:

“Đã chịu qua tham – sân – si, hóa thành trung ấm thân, từ đó rơi vào lục đạo, luân hồi không ngừng. Ha ha ha, để ta xem xem, nữ nhân mang khí tức hỗn loạn như ngươi, tiếp theo sẽ rơi vào địa ngục đạo, hay ngạ quỷ đạo đây!”

Âm thanh ấy vang vọng tựa như truyền đến từ nơi xa thăm thẳm. Sở Lạc cảm nhận linh đài của mình dần trở nên thanh tỉnh, nàng mở mắt ra, trước mắt là một thế giới bừng sáng.

Ánh sáng đột ngột khiến nàng theo phản xạ muốn đưa tay che mắt, nhưng ngay khoảnh khắc đó, hai bàn tay nàng liền bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy.

Một trái một phải, là một đôi nam nữ có dung mạo thần tiên, cả hai mỉm cười hiền hòa với nàng.

Cánh hoa sen tầng thứ hai đang từ từ khép lại, hai vị tiên nhân ấy dắt tay Sở Lạc bước tiếp về phía trước.

Trong không gian lại vang lên giọng nói kinh hoàng và điên cuồng của nữ nhân vô diện:

“Sao có thể như vậy! Nàng ta lại là Thiên Đạo!”

Dưới sự dẫn dắt của hai vị tiên nhân, Sở Lạc đến một nơi linh khí thuần khiết, phong cảnh mỹ lệ, mây mù lượn lờ. Ở nơi đó có những tiên nhân tuyệt mỹ đang ca múa yến tiệc, đùa giỡn vui cười. Khát thì có cam lộ uống, đói thì có tiên quả ăn không hết.

Vừa đặt chân đến đây, Sở Lạc còn chưa kịp thích ứng thì đã có mấy vị tiên nhân chạy tới, kéo nàng cùng chơi đùa.

Sở Lạc nhìn khung cảnh trước mắt, trên mặt tuy cũng mang nụ cười như những người xung quanh, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy... dường như mình đã quên điều gì rất quan trọng.

“Này!” Một tiên nữ đang ngồi trên cây hái quả nhìn thấy nàng, vui vẻ vẫy tay: “Qua đây nào!”

Nghe vậy, Sở Lạc bước tới: “Có chuyện gì sao?”

Tiên nữ ấy ném xuống một quả vừa hái: “Nếm thử đi!”

Sở Lạc nhìn quả trong tay, cắn một miếng, nước quả ngọt lành tràn đầy khoang miệng, tiên linh thuần khiết lan tỏa khắp kinh mạch tứ chi.

Thấy biểu cảm vui mừng trên mặt nàng, tiên nữ kia lại hái thêm vài quả nữa rồi mới nhảy xuống.

“Không cần vội, nếu ngươi thích, ta còn có thể hái thêm cho ngươi ăn.”

“Quả này tên gì vậy?” Sở Lạc ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt thoáng hiện vẻ mơ hồ: “Ngươi là ai… ta… là ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.