“Vậy thì chuyện sưu hồn này để hắn làm là thích hợp nhất.” Sở Lạc vuốt cằm suy nghĩ một lát, rồi lại hỏi: “Tình hình canh giữ Hàn Nguyệt hiện giờ thế nào? Đạo lữ của nàng ta – Trưởng lão Du Mông –có động tĩnh gì không?”
“Điền Tâm Cầm cũng rất coi trọng việc này, đã cử người đáng tin đến trông giữ Hàn Nguyệt, tuyệt đối không để bất kỳ người nào từ tiên môn khác nhúng tay vào. Còn Trưởng lão Du Mông vẫn đang ở trong Linh Thú Tông, nghe nói hiện cũng bị giám sát chặt chẽ.”
Sở Lạc khẽ gật đầu: “Nên làm như vậy. Sau khi sưu hồn xong, e rằng Du Mông cũng khó giữ được sự trong sạch, bây giờ lo bảo toàn bản thân còn khó, đừng nói chi đến chuyện tìm cách cứu Hàn Nguyệt. Đợi Hồng Kiếm đạo nhân tới phải lập tức báo cho ta biết. Sau khi sưu hồn xong, ta muốn xử lý hồn phách của Hàn Nguyệt.”
Sau khi trở về Điền gia, gia nhân trong nhà đang bận rộn treo lụa trắng khắp nơi.
Tình trạng của Phương lão phu nhân nay đã tạm thời ổn định, nhưng sau cú đánh của Hàn Nguyệt, thân thể bà đã suy yếu trầm trọng. Diện mạo trẻ trung được duy trì nhờ linh lực giờ cũng không thể giữ nổi, bà đã biến trở lại thành dáng vẻ của một bà lão.
Dù là như vậy, bà vẫn cố gắng gượng chống đỡ thân thể yếu nhược đích thân dẫn theo người hầu treo những chiếc lồng đèn trắng trong sân.
“Thì ra Hữu Huy đã đi lâu đến thế rồi, ta làm mẫu thân mà lại không hay biết gì, khụ khụ khụ…” Một bên là thân thích của Điền gia dìu đỡ Phương Vu — khuôn mặt đã già nua — đang ngẩng đầu nhìn chiếc lồng đèn trắng vừa treo lên, chậm rãi nói: “Các đại tông môn không chú trọng chuyện tang lễ, nhưng Điền gia vẫn là người trong chốn dân gian, những việc nên làm thì không thể thiếu bước nào… chỉ là khổ cho con, đợi lâu đến thế…”
Sở Lạc định tiến lên an ủi vài câu, chợt nghe thấy có tiếng quen thuộc đang gọi mình.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Phong Vi Chi đi tới: “Sở đạo hữu, ngươi đã tỉnh lại rồi, vậy qua đây một chuyến đi.”
Nghe vậy, Sở Lạc cáo từ đệ tử Thượng Vi Tông, đi theo sau Phong Vi Chi.
“Về chuyện Hàn Trần, chúng ta vẫn cần hiểu rõ thêm, ngoài ra ba cái bóng rối kia cứ la lối om sòm, nói gì mà ‘Vương thượng’ sẽ đến cứu bọn chúng, ngươi có hiểu chúng nói gì không?”
“Vương thượng gì cơ? Chẳng lẽ trong thành Hách Thú thành còn có thứ gì khác từ Thần Ma Cảnh chui ra?”
“Vậy thì xem ra thân phận của ‘Vương thượng’ cũng là một bí ẩn rồi,” Phong Vi Chi nói, “Nhưng cũng có thể đoán được đôi chút, cái kẻ bọn chúng gọi là ‘Vương thượng’, rất có thể chính là người đã đánh bại Hàn Nguyệt, đồng thời còn xóa ký ức của Điền Tâm Cầm.”
Sở Lạc gật đầu: “Đến lúc đó phải xem kết quả sưu hồn Hàn Nguyệt thế nào.”
Một ngày sau, Hồng Kiếm đạo nhân đã đến Điền gia. Còn chưa đợi Sở Lạc đến tìm, lão ta đã đích thân tới tìm nàng trước.
“Sở nha đầu, ngươi nói thật đi, sư tôn ngươi rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi?”
Sở Lạc không vội, thong thả rót trà: “Nam Hải chứ đâu, tiền bối chắc vẫn đi cùng Tống Chưởng môn , ông ấy không nói với người à?”
“Không phải,” Hồng Kiếm đạo nhân sốt ruột đến mức lông mày dựng đứng, “Đông Vực xảy ra chuyện lớn như vậy, mà sư tôn ngươi lại thong dong chạy đến Nam Hải làm gì?”
“Sư tôn ta muốn làm gì thì có liên quan gì tới Đông Vực,” Sở Lạc híp mắt nhìn lão ta: “Ngược lại là tiền bối, gấp rút tìm sư tôn ta làm gì?”
“Tsk, tình hình như vậy không tìm sư tôn ngươi thì tìm ai, trong toàn Đông Vực ngoài bà ta thì còn ai đủ bản lĩnh xử lý Thần Ma Cảnh? Nhị sư huynh ngươi thì cũng được, nhưng giờ Kỳ Thanh Vũ sống c.h.ế.t chưa rõ, lại còn trở thành ma tu nữa.” Hồng Kiếm đạo nhân phiền não đến mức không thèm nhìn chén trà Sở Lạc đưa, chỉ lấy tay xoa trán.
Khóe môi Sở Lạc giật giật: “Người tìm sư tôn ta, chẳng lẽ là muốn nhờ bà ấy… cứu thế giới?”
“Phải , không thì sao?”
“Sư tôn ta chỉ muốn hủy diệt thế giới.” Sở Lạc nhấp một ngụm trà, mắt đảo nhẹ: “Hay là người tìm ta đi, đều là mạch Thiên tự của Lăng Vân Tông cả, như nhau thôi. Chỉ cần mười vạn linh thạch thượng phẩm, đảm bảo đem lại thái bình cho Đông Vực, sao nào, có động lòng không?”
Hồng Kiếm Đạo nhân lờ đi lời nàng, im lặng một lúc lại hỏi: “Nghe người Lăng Vân Tông các ngươi nói, ngươi giờ không định quay về phương Bắc, mà muốn đến Nam Hải tìm sư tôn?”
“Đúng vậy,” Sở Lạc đẩy chén trà tới trước mặt lão: “Uống trà đi, uống trà đi.”
Hồng Kiếm đạo nhân tiện tay nhận lấy, uống một ngụm rồi nói: “Mau đi tìm đi, tìm được thì dỗ dành bà ấy tới Thần Ma Cảnh bên này, nếu còn tiếp tục thế này, đạo tu với Phật tu đều không chống nổi nữa!”
“Phí trà nước là hai mươi lăm viên linh thạch thượng phẩm đó!” Mắt Sở Lạc sáng rỡ.
Lời vừa dứt, mặt Hồng Kiếm Đạo nhân biến sắc, lập tức xoay người bỏ đi.
“Ngươi mơ đẹp thật đấy!”
Sau khi ngồi thiền hồi phục được một chút,Hồng Kiếm Đạo nhân mới đến nơi giam giữ Hàn Nguyệt.
Trong nhà ngục, Hàn Nguyệt toàn thân đầy m.á.u nằm sõng soài trên đất, không thể vận linh lực, cũng chẳng thể mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Sở Lạc ở phía không xa.
Nhưng mí mắt nàng ta đã bị lột cùng lớp da thịt, giờ chỉ còn hai tròng mắt sưng đỏ lồi ra, hình dạng cực kỳ kinh hoàng.
Sở Lạc hơi nghiêng đầu, chạm mắt nàng ta: “Cứ trừng mắt nhìn ta như vậy, không thấy mỏi sao?”
Ánh mắt Hàn Nguyệt lại chuyển sang nhìn Điền Tâm Cầm, người đang đứng một bên, tiều tụy gầy gò.
Trong ánh mắt Điền Tâm Cầm tràn đầy mỏi mệt, lạnh lùng liếc qua Hàn Nguyệt, rồi quay sang dặn dò y tu bên cạnh: “Trước khi Hồng Kiếm Đạo nhân đến, nhớ giữ cho nàng ta không chết.”
Không lâu sau, Hồng Kiếm Đạo nhân vội vã tới nơi. Vừa thấy Hàn Nguyệt, lão ta khựng lại một bước, rõ ràng là chưa hiểu được một người từng kiêu ngạo như vậy, rốt cuộc đã phải trải qua điều gì mới thành ra nông nỗi này.
“Thật là hồ đồ,” Hồng Kiếm Đạo nhân lắc đầu than thở, “May mà ta không để đồ đệ mình tiếp xúc với Sở Yên Nhiên quá nhiều, đáng sợ thật.”
Nghe vậy, Sở Lạc liếc sang: “Nhỡ đâu họ đã lén lút qua lại rồi thì sao? Có khi duyên phận là do ông trời sắp đặt đó.”
“Tsk,” Hồng Kiếm Đạo nhân trừng mắt nhìn nàng: “Con nha đầu này, bớt nói lại đi!”
Sở Lạc giơ tay lên: “Tiền bối, nhị đồ đệ của ngươi hiện ở đâu, ta đề nghị điều tra nghiêm ngặt!”
“Phản đối!”
Sở Lạc chu môi, sau đó nháy mắt ra hiệu với đệ tử Thượng Vi Tông bên cạnh.
Đệ tử ấy lập tức hiểu ý.
Khi đến bên cạnh Hàn Nguyệt, Hồng Kiếm Đạo nhân thi pháp sưu hồn. Theo cơn đau đớn ngày càng dữ dội của Hàn Nguyệt, trước mắt mọi người hiện lên một màn sáng.
Hồng Kiếm Đạo nhân ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt lại, theo dòng ký ức của nàng ta dò ngược trở về quá khứ, tìm ra toàn bộ đầu đuôi sự việc Hàn Trần đoạt xá, trình hiện trước mắt mọi người.
Sau khi Điền Tâm Cầm đưa thuốc xong, Hàn Trần đã nổi lòng muốn đoạt xá gia chủ Điền gia. Trưởng lão Du Mông cùng Hàn Nguyệt bàn bạc xong, liền để Du Mông ra mặt mời riêng Điền gia chủ ra ngoài, hỗ trợ Hàn Trần đoạt xá.
Thấy từng cảnh trong màn sáng, ánh mắt tuyệt vọng không cam lòng của phụ thân mình trước lúc chết, Điền Tâm Cầm trừng to mắt, tơ m.á.u giăng đầy trong tròng, nhất thời không thể kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng suýt nữa đã lao lên g.i.ế.c c.h.ế.t Hàn Nguyệt, may mà con thỏ Sao Nguyệt bên cạnh kịp thời kéo lại.
Ký ức của Hàn Nguyệt vẫn tiếp diễn, đến đoạn đêm đó nàng ta gặp mặt với Điền gia chủ đã bị đoạt xá...