Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 337: Chương 337




Trong phủ Thành chủ, khi đám thư sinh cuồng loạn dần yên ổn trở lại, đám người Đơn Như  thở phào nhẹ nhõm.

“Không biết có phải do bên đạo trưởng kia mọi việc đã được giải quyết rồi chăng,” ánh mắt Đơn Như đảo qua bốn phía như đang tìm kiếm ai đó, “phải rồi, A Liên cô nương đâu rồi?”

“Ở đây này!” A Liên tươi cười bước ra từ trong đám thư sinh, nói: “Không ngờ đám người này lúc phát cuồng lại khó kiểm soát đến vậy, mệt c.h.ế.t ta rồi.”

“Mà ra cô nương vẫn luôn ở đây à.”

“Đúng thế. Có điều xem ra,tri kỷ hẳn đã xử lý xong con hồ ly kia rồi. Chúng ta ra ngoài xem thử đi.”

Một đoàn người  ra ngoài phủ Thành chủ, chờ trong chốc lát liền thấy Sở Lạc cùng Phong Vi Chi xuất hiện, trên lưng Phong Vi Chi còn cõng theo Thẩm Đường đã nửa sống nửa chết.

Đơn Như vội sai người đưa Thẩm Đường đi cứu trị, rồi mời Sở Lạc và Phong Vi Chi vào phủ hỏi han sự tình. Đến khi nghe nói hồ nữ đã bị phong ấn, hắn mới thực sự yên tâm.

Thời gian qua không hiểu sao cứ liên tục có người c.h.ế.t một cách kỳ quái, nếu không nhờ quan phủ cố sức ém nhẹm tin tức, chỉ e chẳng bao lâu nữa Lưu thành sẽ rối loạn, huống chi nơi đây còn có không ít sĩ tử chuẩn bị ứng thí, lại thêm ba vị quan ở kinh thành đang cư trú.

Trên đường đến ngục thất, Sở Lạc nghe A Liên kể về chuyện đám thư sinh cũng phát điên theo, trong lòng  quyết định đích thân đến xem xét.

 

Dọc đường, A Liên tò mò hỏi về trận giao đấu vừa rồi.

“Vậy là tri kỷ một mình hạ được con hồ ly biết dùng ngôn linh thuật đó sao?”

“Cũng không hẳn là một mình,” Sở Lạc đáp, “Phong đạo hữu đã giúp ta kìm chân dải tơ dục mộng của con hồ ly ấy, nếu không thì trận đầu e là ta sẽ rất khó chống đỡ. Về sau lại nhờ ba con rối da giúp sức, ta mới có thể thu phục được nó.”

“Như thế đã rất lợi hại rồi!” A Liên không tiếc lời khen ngợi: “Ta nhớ trưởng bối từng nói, ngôn linh thuật chỉ cần trả một cái giá tương đương về sức mạnh, liền có thể dễ dàng thực hiện những việc mà tu sĩ thường phải khổ luyện mười năm, thậm chí trăm năm mới làm được, lại cực khó khắc chế. Tri kỷ ngươi dùng cách gì mà áp chế được nó vậy?”

Sở Lạc khẽ lắc đầu: “Không có cách nào khắc chế cả, ta chỉ đơn thuần là... lì đòn hơn thôi.”

Bạch Thanh Ngo từng bảo nàng, chỉ cần trải qua đủ nghìn lần c.h.ế.t đi sống lại, thì trong thiên hạ này sẽ không còn thứ gì có thể g.i.ế.c c.h.ế.t được nàng nữa.

Sở Lạc  vẫn chưa đạt đến cảnh giới ấy, huống chi thế gian này còn nhiều tồn tại có thể uy h.i.ế.p đến tính mạng nàng. Thế nhưng trong việc bảo toàn mạng sống, nàng càng ngày càng thuần thục hơn.

Khi hồ nữ thi triển ngôn linh lên nàng, Sở Lạc cũng trong khoảnh khắc hóa thân thành nghiệp hỏa. Tuy trải qua sự dày vò như lời hồ nữ nói, nhưng đối với nghiệp hỏa thì không hề cảm nhận được đau đớn. Chỉ là khi ngưng tụ lại thân hình, nàng lại phát hiện bản thân đang ở giữa dòng nước của một con sông chẳng rõ tên.

[A Liên hảo cảm độ +100, nhận được 100 điểm khí vận thưởng.]

[Giá trị khí vận hiện tại: -677.]

Nghe thấy âm thanh ấy, mắt Sở Lạc khẽ mở to, bất giác quay đầu nhìn sang A Liên bên cạnh.

Chỉ vậy thôi mà đã tăng hảo cảm à? Không ngờ nàng ấy lại kính ngưỡng cường giả đến thế?

Nhưng chẳng phải đầu óc nàng ấy chỉ toàn nghĩ đến ăn mặc và làm đẹp sao?

A Liên  như không nhận ra ánh nhìn của Sở Lạc, lúc này đang vui vẻ vỗ tay nói:

“Tri kỷ à, ta nói cho ngươi biết, đám thư sinh kia đều là của quý đó! Lần này ngươi diệt hồ nữ, cứu được bao nhiêu thư sinh như thế, nếu tin tức này lan truyền ra ngoài, hoàng đế  chẳng phải sẽ mang cả đống linh thạch đến ban thưởng cho ngươi sao!”

 

Khóe miệng Sở Lạc khẽ giật, thì ra là vì linh thạch.

Nhưng hình như ta cũng nghĩ giống nàng…

Hóa ra ta lại ham tài đến vậy sao…

Chỉ trong thoáng chốc, Sở Lạc siết chặt nắm tay: “Chuyện này, nhất định phải tuyên truyền ra ngoài!”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến nơi giam giữ các thư sinh. Vì trước đó Sở Lạc từng để lại bóng ma tâm lý, nên bây giờ vừa thấy nàng, ai nấy đều rụt sâu vào trong.

“Yên tâm đi, lần này ta không đến để dạy dỗ các ngươi, chỉ muốn hỏi một chút. Bây giờ đã là cuối tháng Giêng, mấy hôm nữa hội thí sẽ bắt đầu, dù có đi ngay bây giờ cũng không kịp. Các ngươi vốn là đi thi, cớ sao lại dọc đường mua thoại bản, còn ở lại khách điếm dây dưa không đi?” Sở Lạc hỏi.

Nghe đến chuyện không kịp tham gia hội thí, đám người lập tức hoảng loạn. Đợi đến khi cảm xúc lắng xuống đôi chút, mới có người chịu nói ra vài điều hữu ích.

“Họ mong hồ tiên giúp gian lận trong kỳ thi, nhưng ta thì có lòng tin vào thực lực của mình, tuyệt đối không làm loại chuyện đó. Vốn chỉ định đi ngang qua Lưu thành mà không dừng lại, nhưng đúng vào ngày định rời đi thì trời đất biến dị, sấm sét phong thành, người bên trong không ra được, người bên ngoài cũng chẳng vào nổi, còn phải cẩn thận tránh sét đánh.”

“Đúng thế, chính là ngày đó!” Trong đám người  có kẻ phụ họa, “Hôm đó thời tiết thật đáng sợ, ta nhớ có một tia sét giáng ngay bên cạnh ta, khiến ta hoảng quá phải tìm ngay một khách điếm trú chân, chính trong khách điếm đó ta mới thấy cuốn thoại bản!”

“Ta cũng vì sấm sét hôm đó mà phải ở lại đây! Nhắc lại mới thấy thật kinh người, ta chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy. Trời  đầy mây đen, không mưa, lại một lúc giáng xuống hàng trăm tia sét, như muốn tuyệt đường sống của người ta. Trên đường không một bóng người, ai mà dám ra ngoài trong loại thời tiết quái dị đó chứ!”

“Dám ra ngoài trong thời tiết như vậy, e là chẳng phải người!”

“Này, ta có thấy một nữ nhân! Chính là nàng ta đã xuất hiện ở Lưu thành hôm ấy. Không chỉ vậy, mấy tia sét đó còn như đang đuổi theo nàng mà đánh ấy!”

Nghe đến đây, Sở Lạc  quay ngoắt đầu lại, nhìn chăm chăm vào người vừa nói.

“Nữ nhân đó trông như thế nào?”

“Rất xinh đẹp, còn rất trẻ, nhưng lại có mái tóc trắng, mắt thì đỏ. Khi ấy ta đang tìm nơi tránh sét, thấy nàng một mình đi trên đường, định bụng nhắc nàng mau tìm chỗ trú. Nhưng đến khi sét đánh xuống ta mới nhìn rõ dung mạo của nàng, rõ ràng không phải phàm nhân, ta  đâu dám lên tiếng nữa!”

Nghe đến đây, Sở Lạc đã chắc chắn người mà hắn thấy chính là sư tôn của mình.

Nàng lại hỏi tiếp: “Ngươi còn nhớ sét đã đánh như thế nào không?”

Chuyện này nàng không lạ gì. Khi còn ở Lăng Vân tông, từng một lần chứng kiến — sư tôn phá thiên cơ, thiên tượng biến hóa, sét giáng theo sát sau lưng các nàng. Khi ấy, thiên đạo là để răn đe.

Thư sinh kia ngẫm nghĩ một hồi, rồi nói: “Nữ nhân đó vừa bước lên một bước, sét liền giáng xuống ngay phía trước nàng. Tuy không đánh trúng, nhưng rõ ràng là đang ngăn cản không cho nàng tiến về phía trước.”

“Nàng ấy đi về hướng nào? Cuối cùng rẽ về đâu?”

Thư sinh bị Sở Lạc hỏi đến đau cả đầu, nhưng thấy nàng lúc này  nghiêm túc, lại nghĩ nếu không trả lời đàng hoàng có khi bị treo ngược lên đánh, bèn cố sức nhớ lại.

“Hướng bắc, chếch sang tây một chút.”

“Chếch bao nhiêu?”

Thư sinh nhặt một cành cây nhỏ, bắt đầu vẽ trên mặt đất.

“Chắc là cỡ này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.