Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 360: Chương 360




"Trong sông Nghiệt Tịch, ngươi cũng có một chỗ."

Dứt lời, nàng lấy ra một đồng cổ huyền u còn trống, mạnh mẽ phong ấn thần hồn của Hoa Ngọc Đường vào trong đó.

Làm xong mọi chuyện, Sở Lạc nhìn về chiếc thuyền trước mặt. Hải yêu gào lên một tiếng, gọi sóng trào cuộn, đưa chiếc thuyền rẽ nước trôi dần về phía xa.

Lúc này, Sở Lạc quay đầu nhìn về phía làn sương mù dày đặc phía sau, tuy không thể nhìn rõ phương hướng, nhưng nàng cảm nhận được, sư tôn đang ở ngay gần đó.

Trên đảo trung tâm, cách một tầng sương mù, Kim Tịch Ninh đang nhìn về phía nàng.

"Sư tôn, con sẽ  tiến vào Thần Ma cảnh, nhất định... nhất định sẽ tìm cách sống sót trở ra."

"Đợi con giải quyết xong đám yêu tộc gây loạn trong đó, đợi mọi chuyện yên ổn, con sẽ trở lại Nam Hải, chúng ta cùng trở về Lăng Vân Tông!"

Nghe vậy, Kim Tịch Ninh khẽ cong môi, nhưng trong mắt lại như phủ một tầng sương mờ ươn ướt.

Nàng nâng tay lên, hải yêu ngoài sương mù lập tức mang Sở Lạc bay về hướng biển khơi, đưa nàng về lại đội thuyền Hựu Thủy, sau đó lại quay về trung tâm bão.

Chỉ là lần này, khi đoàn thuyền trở về, hải yêu không còn xuất hiện nữa,  toàn bộ mọi người đều an toàn rời khỏi nơi ấy.

 

Sở Lạc đến cửa tiệm luyện khí của nhà Dịch gia, giao lại chiếc bàn toán ngọc đã hư hại và xác con hải thú Xuất Khiếu kỳ, nhưng vì thời gian luyện khí cần khá lâu, nàng định sau khi từ Thần Ma cảnh trở về mới quay lại lấy.

Tại tiệm linh dược của  Bách Lý gia, A Liên đang nằm thoải mái trên ghế mây, một người quạt mát, một người dâng điểm tâm.

Sở Lạc vừa bước vào đã bắt gặp cảnh ấy, khoé miệng giật khẽ.

"Đây là công việc ngươi mới tìm đấy à?"

"Khụ khụ khụ, có khách à? Muốn mua linh dược gì không?" A Liên bật dậy khỏi ghế, rồi giả vờ ngạc nhiên nhìn Sở Lạc: "A, là tri kỷ của ta! Mau đến xem công việc mới của ta này, mệt lắm luôn á..."

Vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu với hai tiểu nhị.

Một người lập tức hiểu ý, phối hợp diễn theo.

"A Liên, mau đi quét sàn, quét xong thì khuân lô linh dược mới nhập vào, à, còn sổ sách hôm nay vẫn chưa đối chiếu đấy, đừng quên! Bằng không đừng hòng nhận tiền công hôm nay!"

A Liên làm bộ rầu rĩ nhìn Sở Lạc: "Thấy chưa, haizzzzz..."

"Đây đúng là cái tiệm bóc lột nhân công! Ta không để ngươi ở lại nữa!" Sở Lạc kéo nàng ra ngoài: "Đi, ta đưa ngươi đi tìm việc mới, vừa nãy còn thấy ngoài cảng có nơi tuyển người, tuy bẩn và mệt nhưng ít nhất không bị trừ lương!"

"Ê ê ê!" A Liên vội ghì lại: "Đừng mà đừng! Ta thấy việc này cũng... cũng tốt lắm mà! Tuy hơi mệt nhưng mọi người đều giúp ta mà, đúng không? Ta dễ thương như vậy, ai nỡ để ta làm một mình chứ..."

"Phải rồi," Sở Lạc cũng bật cười bất đắc dĩ: "Dù gì thì đây cũng là sản nghiệp nhà ngươi, nhà có hạ nhân, sao lại để tiểu thư đi làm việc?"

Nghe vậy, A Liên gãi gãi đầu: "Ngươi… ngươi nhìn ra rồi hả?"

Sở Lạc khẽ nhướn mày, gật đầu.

"Vậy thì ta thú thật! Ta không muốn đi làm đâu, cứ để ta làm phế vật thôi, dù sao gia sản cũng chẳng phải của ta, nhưng tiền trong nhà thì ta phải tiêu chứ!"

Sở Lạc nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Nếu nói vậy… cũng không phải không có lý."

"Đúng không đúng không!"

Sở Lạc mỉm cười: "Lần này ta đến là để từ biệt, ta phải về phương Bắc rồi."

"Phải ha, ngươi là tinh anh đại tông môn, việc đã xong, dĩ nhiên phải trở về chia sẻ hoạn nạn với bọn họ," A Liên gật gù phân tích: "Có điều… ngươi định vào Thần Ma cảnh thật sao? Ta nghe nói nơi đó cực kỳ nguy hiểm."

 

"Dù nguy hiểm cũng phải đi. Nếu may mắn sống sót, ta nhất định sẽ quay lại Nam Hải lần nữa. Nếu không… ngươi hãy đến tiệm Dịch gia nhận linh khí ta đặt, coi như tặng ngươi."

Nghe vậy, A Liên ngẩn người, sau đó bình thản nói: "Ngươi nhất định sẽ sống sót trở về."

"Đa tạ lời tốt lành," Sở Lạc xoay người rời khỏi tiệm, "Thời gian gấp rút, ta đi đây!"

Nhìn bóng lưng nàng dần tan vào dòng người, A Liên khẽ cong môi, trong đôi mắt hiện ra một đoá kim liên.

"Vậy thì, hẹn gặp lại."

Dứt lời, thân ảnh nàng hoá thành từng tia kim quang tan biến.

Điều quái dị là, một người sống sờ sờ biến mất ngay trước mắt, thế mà hai tiểu nhị vẫn thản nhiên như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm việc như thường.

Trên đường trở về phương Bắc, Sở Lạc không nghỉ chân. Tuy hiện tại nàng chỉ có hai mươi điểm độ tín nhiệm của Thần Ma cảnh, độ an toàn rất thấp, nhưng nàng đã không còn thời gian nữa.

Việc chọn ai tiến vào Thần Ma cảnh, phía Lăng Vân Tông vẫn giấu nàng, cho đến nay vẫn chưa tiết lộ chút nào. Cũng là nàng khéo léo dò hỏi từ mấy đệ tử Thượng Vi tông mới biết, người được chọn đã quyết định rồi.

Người vào quá nhiều sẽ dễ gây chú ý, quá ít thì khó hoàn thành nhiệm vụ.

Tu vi quá cao sẽ bị bản thân quỷ cảnh chú ý, nhưng tu vi quá thấp thì lại không đủ sức tự bảo vệ.

Cuối cùng, danh sách ba người được xác định.

Người đầu tiên là Liễu Tự Diêu của Thượng Vi tông, nay đã là Nguyên Anh sơ kỳ.

Thân là người nhà họ Liễu, hiểu biết của hắn về vi trần quỷ cảnh hơn hẳn người khác, là lựa chọn thích hợp nhất. Tuy Thượng Vi tông muốn giữ lại mầm sống cuối cùng của Liễu gia, nhưng Liễu Tự Diêu nhất quyết muốn đi, họ cũng không ngăn được.

Người thứ hai là Hạ Tinh Châu của Lăng Vân Tông, cũng Nguyên Anh sơ kỳ.

Lăng Vân Tông lần này, để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, đã chọn người từ Ám bộ. Hạ Tinh Châu là đệ tử chưởng môn, hai năm trước gia nhập Ám bộ, luôn được bồi dưỡng thành người kế nhiệm, kinh nghiệm phong phú, suy xét toàn diện.

Dù Tống chưởng môn có không nỡ đến đâu, cuối cùng vẫn phải phái hắn xuất chiến.

Người cuối cùng là Thời Yến của Bình Chân tông, hiện là Kim Đan hậu kỳ.

Sau sự việc của tỷ đệ họ Hàn ở Linh Thú tông, Sở Yên Nhiên trở thành đối tượng bị truy bắt. Sở Lạc từng nhắc khéo với Hồng Kiếm đạo nhân, tuy vẻ ngoài lão chẳng mấy bận tâm, nhưng sau lưng vẫn âm thầm triệu hồi Thời Yến về bên cạnh, đích thân trông chừng.

Ai ngờ vì vậy mà Thời Yến bị đưa vào danh sách luôn.

Hồng Kiếm đạo nhân dù trong lòng rất khó chịu, nhưng cũng không nói gì thêm.

Dù sao thì đệ tử của lão kiếm thuật vững vàng, lại là người lão dốc lòng dạy dỗ, cơ hội sống sót cũng cao hơn người khác.

Giữa không trung, Sở Lạc cưỡi phi kiếm bôn ba, một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn mây trôi phía trước.

Lần này nàng đến, là để thay thế Hạ sư huynh.

 

Từ lúc xuyên tới thế giới này, bằng nỗ lực không ngừng, mọi thứ đều đang chuyển biến theo hướng tốt đẹp. Vào thời điểm này, nàng càng phải dốc hết sức mình.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn lên trời cao.

"Tuy luôn bị thời cuộc xô đẩy, nhưng ta cũng đã từ kẻ tay trắng trở thành người có thân nhân, có bằng hữu. Khi giận thì đánh nhau, lúc vui thì thật lòng mà vui."

"Sư tổ à sư tổ, người năm đó hẳn cũng có cảm giác giống ta bây giờ, phải không..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.