Edit: Đá
Beta: Bưởi vắt
Tiếng chuông tan học vang lên, đã đến lúc đi nạp thêm năng lượng. Tang Như đang chuẩn bị phóng xuống nhà ăn với Lịch Thần Phi thì bỗng nhiên bị anh ngăn lại.
Chu Đình Trạo không dùng quá nhiều sức nắm lấy cổ tay cô, để lộ ra chiếc vòng tay đỏ chói mắt.
Tang Như chớp mắt, nghe anh hỏi: “Ăn cháo không?”
Cô nâng mi, lòng bàn tay xoay một cái cầm ngược lại tay anh: “Ăn chứ.”
Lịch Thần Phi yên lặng trợn mắt nhìn hai người, sau đó nhanh chóng kéo Dương Phàm đi.
Trong ba lần đến nhà Chu Đình Trạo, đây là lần đầu tiên anh chủ động mời cô, xem ra cũng có tiến bộ rồi.
Tang Như vốn nghĩ bây giờ anh mới bắt đầu nấu thế nên vừa vào nhà, cô đã theo đuôi xuống bếp sẵn sàng làm chân sai vặt cho anh, nào ngờ vừa mở nồi cơm ra thì khói đã bay nghi ngút.
Tang Như sững sốt, hỏi: “Cậu nấu từ lúc nào vậy?”
“Lúc nhắn tin cho cậu,” Chu Đình Trạo rửa sạch hai cái bát, nâng cằm ra hiệu cho cô, “Rửa tay trước đi.”
“Ừm.”
Vậy tức là từ sáu giờ sáng đã có cháo nóng trong nồi...
Dòng nước tích tách chảy xuống cũng không lấp được âm thanh bát muôi chạm vào nhau lúc anh múc cháo.
Phía sau tòa ký túc xá là một con phố ăn vặt, từ lầu bốn nhìn xuống có thể thấy được mọi cảnh tượng náo nhiệt phía dưới. Một vài học sinh đã chán ngấy thức ăn ở nhà ăn cũng tụ tập ra con phố này tìm gì đó ăn tạm. Tiếng ồn từ dòng người huyên náo nhộn nhịp phía dưới như đi qua màng lọc, lúc truyền đến tai cô đã không còn quà ồn ào.
Tang Như nhìn đến ngây người, khung cảnh bên dưới thật giống với bầu không khí lúc pháo hoa được bắn lên trời. Ấm áp là thế nhưng khi vài năm nữa trôi đi, cảnh tượng ấy sẽ chỉ còn tồn tại trong kí ức như một cái chớp mắt mà thôi.
Sau lưng chợt cảm nhận được một luồng hơi ấm, là Chu Đình Trạo đang ở phía sau duỗi tay tắt vòi nước giúp cô, rồi nói: “Ngây người nghĩ gì thế?”
“Không có gì.”
Không biết Chu Đình Trạo lấy đâu ra một chiếc khăn sạch, nhẹ nhàng lau vệt nước còn đọng trêи tay cô. Tang Như cứ như vậy được người ta ôm vào lòng, lưng cô dán vào ngực anh, lắng nghe tiếng hít thở của anh rót vào tai mình.
Vành tai Tang Như dần dần đỏ lên, còn hơi phát nóng. Trong lòng Tang Như thầm giận dỗi, Chu Đình Trạo làm cách nào mà ‘kỹ xảo’ lại tiến bộ nhanh như vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn vờ như bình tĩnh, yên lặng nhìn anh lau tay cho mình.
“Được rồi, ăn cháo thôi.” Chu Đình Trạo lùi lại, rút đôi tay vừa trêu chọc cô về.
Tang Như nhấp máy môi, nhìn bóng lưng anh đang bưng hai bát cháo ra ngoài, cô cũng vội vàng rửa sạch hai chiếc thìa, rồi cất bước đuổi theo anh.
Ăn xong, Chu Đình Trạo tự giác đứng dậy thu dọn bát thìa chuẩn bị mang đi rửa, Tang Như ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên nói: “Chu Đình Trạo, tôi đau đầu quá.”
Động tác dọn dẹp của anh thoáng khựng lại, hơi nhíu mày nói: “Tạm thời cậu cứ ngồi nghỉ ngơi ở đây đi, lát nữa tôi sẽ đưa cậu đến phòng y tế.”
Tang Như nghe vậy vội vàng nói: “Không cần đâu, tôi nằm đây là được rồi.”
Thấy lông mày của Chu Đình Trại vẫn nhíu chặt, Tang Như càng ám chỉ thẳng thừng hơn, nhẹ giọng nói: “Tôi có thể mượn phòng dành cho khách không?”
Kí túc xá là do nhà trường cấp cho giáo viên thì lấy đâu ra phòng thừa cho khách chứ?
Chu Đình Trạo trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nếu cậu không ngại thì có thể vào phòng tôi nằm một chút, còn nếu vẫn thấy khó chịu, thì lát nữa tôi đưa cậu đi truyền nước.”
“Biết rồi.”
Đạt được mục đích, Tang Như đỡ trán làm bộ như không thoải mái, đi vào phòng anh.
Cả chăn và ga đệm của Chu Đình Trạo đều là màu xám tro, cảm giác vô cùng xa cách, nhưng cả căn phòng lại được bao phủ bởi hơi thở nhàn nhạt của anh, thế nên dễ dàng khiến người khác an tâm chìm vào giấc ngủ.
Cánh cửa truyền đến âm thanh “cạch cạch”, sau đó có tiếng mở cửa, là anh đang đi vào.
Tang Như tiếp tục nhắm mắt, cơn buồn ngủ vừa tan ngược lại còn khiến cô tỉnh táo hơn nhiều. Tiếng bước chân khe khẽ vang lên, lúc đến mép giường thì hoàn toàn dừng hẳn, sau đó là âm thanh anh đặt thứ gì đó lên đầu giường, nghe tiếng va chạm thì có lẽ đó là một cái ly.
(Pass chương 52: 167)
Kẻ đi săn lấy thức ăn ngon làm mồi nhử là chuyện thường tình, lấy thân mình làm mồi mới là điều đáng sợ nhưng lòng háo hức muốn thử không ngừng thôi thúc, Tang Như cảm thấy ngay cả nhịp tim của mình cũng đang reo hò cổ vũ.
Đang vật lộn với dòng suy nghĩ ngổn ngang, thì hơi thở của anh đã từ từ đến gần.
Tang Như cố gắng bình ổn nhịp thở, nhưng lúc ước chừng anh đã đến ngay trước mắt, cô lại vô thức nín thở.
Thình thịch… Thình thịch...
Cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ, rồi tựa như một cơn gió thổi qua cánh đồng hoang, một nụ hôn nhẹ như cánh bồ công anh khẽ rơi xuống trán cô. Nhịp tim Tang Như đập chậm lại, đợi đến lúc có phản ứng thì cô đã nhanh chóng duỗi tay giữ tay áo của anh lại.
“Cậu đang làm chuyện xấu gì đấy?” Cô cất giọng, hệt như dáng vẻ của một thiếu nữ ngây thơ vừa mơ màng tỉnh giấc.
Nhưng thiếu nữ đang say giấc nồng thì làm sao biết run mi, biết nín thở lúc anh đến gần được. Nếu cô đã biết rõ mà còn cố tình hỏi, vậy thì anh sẽ phối hợp cùng cô. Chu Đình Trạo vờ như đang lúng túng vì bị phát hiện, quay đầu đi, nói: “Không có gì . . .”
Tang Như không so đo với anh nữa, buông tay áo anh ra, ung dung nói: “Cậu đã đánh thức tôi nên giờ cậu phải có trách nhiệm dỗ tôi ngủ.”
Chu Đình Trạo theo bản năng nắm lấy tay cô, hỏi: “Dỗ thế nào đây?”
Cô vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh: “Cậu lên đây đi.”
Trái tim Chu Đình Trạo vô thức đập loạn. Bỗng nhiên cô tăng lực tay khiến anh choáng váng, đến khi phản ứng lại, thì một tay của anh chống trêи người cô, còn tay kia vẫn đang nắm chặt lấy tay cô.
Tang Như nở một nụ cười ranh mãnh, cố ý xuyên tạc, nói: “Nói cậu ngồi lên giường chứ không phải là đè lên người tôi.”
Ý cười rạng rỡ, xao xuyến lòng người.
Chu Đình Trạo bỗng nhiên cúi người xuống, đến khi chỉ còn cách cô vài cm, anh mới dừng lại, cắn răng, thấp giọng hỏi: “Không lên thế này thì lên thế nào?”
Bị con mồi khóa ngược, tình cảnh này có chút nguy cấp. Tang Như liếm liếm môi, nhìn tầm mắt anh đang thản nhiên rũ xuống quét qua hai cánh môi căng mọng, rồi lại chậm rãi nâng lên đắm đuối nhìn cô khiến tay chân cô mềm nhũn đi.
Tang Như bỗng cảm thấy miệng mình khô khốc, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi muốn uống nước.”
Chu Đình Trạo vẫn cứ nhìn cô như thế, chợt ánh mắt anh đong đầy ý cười, nhỏm người dậy lấy ly nước trên tủ đầu giường và vài viên thuốc để cạnh đó, nói: “Ngồi dậy uống thuốc đi.”
Tang Như nhớ mình không đem theo thuốc, vậy đây có lẽ là thuốc của anh. Cô nhận lấy, ngửa đầu vốc thuốc vào miệng rồi nhanh chóng uống thêm vài ngụm nước, chậm rãi nuốt thuốc xuống, xong xuôi liền trả lại ly cho anh.
Anh cầm lại ly nước, cũng vốc vài viên thuốc trong tay vào miệng rồi uống lấy phần nước còn dư lại trong ly.
Chu Đình Trạo cũng là một bệnh nhân, nhưng anh lại không có lấy nửa câu than thở, còn cô thì...
“Được rồi, cậu cũng nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Lần này Tang Như nghiêm túc vén góc chăn bên trái lên, đổi khách thành chủ, mời chủ nhân của chiếc giường này nằm xuống.
Dáng vẻ nữ chủ nhân mới như đã ăn chắc mười phần.
Chu Đình Trạo nhìn thấy không nhịn được khẽ cong môi, đi qua bên kia giường rồi chui mình vào trong chăn.
Giờ đây Tang Như đã không còn chút buồn ngủ nào nữa, chưa kể kế bên còn có nam sinh cao trung tràn đầy nhiệt huyết đang nằm, trong lòng cô không khỏi thầm tính toán làm sao để ăn vài miếng ‘đậu hủ’ của anh.
Mắt thấy khoảng cách giữa hai người lúc này khá xa, Tang Như liền lặng lẽ nâng chăn lên, dịch người đến gần, đợi khi cánh tay cô đã dựa hẳn vào tay phải của anh, cô dừng lại dùng ngón tay khẽ gãi lên mu bàn tay anh, thì thào nói: “Cậu phải dỗ tôi trước đã.”
Tang Như và anh cùng lúc nghiêng người sang, bốn mắt nhìn nhau, cô chớp chớp mắt nhìn yết hầu anh đang khẽ động một cái.
Vì để ngủ thỏa mái hơn, hai người đã sớm cởi áo khoác đồng phục ra, chỉ để lại chiếc áo thun trắng bên trong. Lúc Tang Như tựa người vào vai Chu Đình Trạo, hết thảy mùi hương thơm ngọt trên làn tóc cô đều hướng vào mũi anh.
Đã nếm qua nhiều thủ đoạn trêu người của cô, Chu Đình Trạo biết rõ đây là một cái bẫy. Nhưng anh vẫn nâng tay lên vuốt ve lưng cô, còn vỗ vỗ vài cái, chỉ thiếu điều hát ru cho cô ngủ.
“Cậu dỗ ngủ thế này à?” Cô ngẩng đầu lên từ lòng ngực anh, không chút thương tiếc chỉ ra sai lầm của anh.
Bàn tay đang nâng lên của anh nhất thời không biết nên vỗ tiếp hay rụt về.
Chu tổng lấy đâu ra kinh nghiệm dỗ con gái ngủ chứ. Bình thường đều là sau khi cô đã thỏa mãn, mệt mỏi tự thiếp đi, nhiều lắm thì giống như lúc này vuốt vuốt lưng cô vài cái, chứ chưa bao giờ hao tổn tâm tư tìm cách dỗ cô ngủ.
Lòng bàn tay cuối cùng vẫn quyết định nhẹ nhàng vỗ xuống, dừng hẳn trên lưng cô. Chu Đình Trạo khẽ cúi đầu, ra vẻ nhún nhường nhưng thực chất là đang âm thầm dụ dỗ: “Vậy phải làm đây, cậu dạy tôi đi.”
Anh rất đẹp trai, làn da tuy trắng nhưng khi kết hợp với sóng mũi cao vót cùng những đường nét sắc sảo trên gương mặt thì trông anh lại rắn rỏi vô cùng, khen anh đẹp trai thật sự không ngoa chút nào.
Không biết là vì thành phần an thần trong thuốc hay là vì ánh mắt dịu dàng của anh mà lúc này Tang Như bỗng thấy hơi choáng váng, mơ màng nói: “Khiến tôi mệt, tôi sẽ tự ngủ được thôi.”
Chu Đình Trạo sững sốt “Hữm?” một tiếng.
Tay anh đột nhiên bị Tang Như cầm lấy, kéo đến phủ lên bộ ngực mềm mại của cô. Còn cô thì dùng ánh mắt thuần khiết nhất nhìn sang, nói: “Chạm vào tôi đi…”
Chu Đình Trạo gần như ngay lập tức có phản ứng, hạ thân không nhịn được bắt đầu rục rịch, thôi thúc bàn tay anh siết chặt lại theo động tác của cô.
Đôi mắt vốn trong veo của Tang Như giờ đây đã đẫm sương mù, hai mí mắt nửa khép nửa mở, nhẹ nhàng thở dốc.
Chu Đình Trạo chậm rãi nắn bóp một bên ngực của cô, lúc mở miệng ra giọng nói đã khàn khàn: “Thế này là mệt hay thỏa mái?”
Tang Như liếc mắt nhìn anh, cắn môi không trả lời.
Không biết từ bao giờ anh đã đặt miệng cọp của mình ở dưới ngực cô, vẫn như cũ tay nhẹ nhàng nắn ngực khiến nó không ngừng rung lắc như có như không va chạm vào gương mặt anh. Tang Như cảm thấy lòng mình càng lúc càng xốn xang, trống rỗng.
“Ưm… đừng đùa…”
Chu Đình Trạo thấp giọng cười, nói: “Nặng đấy.”
Tang Như không chịu thua, thò tay xuống hạ thân anh: “Ở đây cũng nặng này.”
Chu Đình Trạo “hừm” một tiếng, lòng bàn tay chuyển xuống eo cô: “Có thể không?”
“Có thể gì cơ?”
Tang Như cảm thấy vật cứng trong lòng bàn tay đang nóng lên, người trước mắt cũng đang ghé sắt tới: “Có thể sờ nó không?”
“Biết còn hỏi.”
Tang Như vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng cười khẽ thấp thoáng truyền đến từ đỉnh đầu, tiếp đến áo bị anh vén lên một chút, luồn bàn tay ấm áp phủ lên ngực cô.
Trượt vào khe hở đồ lót, Chu Đình Trạo dùng lòng bàn tay vuốt ve bầu ngực rồi thong thả xoay tròn trên chóp ngực.
“Cứng rồi này”
“Cậu cũng ‘cứng’ rồi.”
“Ừm.”
Anh dễ dàng thừa nhận thế này khiến người ta khó lòng mà trêu tiếp, Tang Như nhẹ giọng nói: “Như vầy chưa đủ.”
“Thật sao?”
Tang Như còn chưa kịp đáp thì chớp mắt bên hông đã bị người ta nắm lấy, Chu Đình Trạo vòng tay qua eo cô, ôm cả người cô vào lòng, khàn giọng nói: “Tự vén áo mình lên được không?”
Câu “được không?” kia nhìn thì có vẻ như đang thương lượng nhưng Tang Như biết mình đã không còn đường lui. Cô cong ngón tay, từ từ vén áo mình lên cao để lộ ra bộ ngực đầy đặn. Còn chưa kịp đề phòng Chu Đình Trạo đã bất ngờ cúi đầu xuống.
Tay trái anh kéo áo lót cô xuống khiến chóp ngực cô lộ hẳn trong không khí, ngón trỏ của anh duỗi đến khẽ cọ cọ hai cái lên đó, rồi há miệng ngậm lấy.
Con người từ lúc vừa sinh ra, liếm mút đã trở thành bản năng. Tang Như cảm thấy trước ngực đang bị anh há miệng mút lấy, đầu lưỡi ướt át mềm mại theo sau quét qua quét lại nơi đầu ngực. Cô hơi ngửa đầu thở dốc. bàn tay vô thức đan vào mái tóc anh.
Giờ phút này, cả người cô bỗng càng thêm nhạy cảm, chỉ một động tác nhỏ thôi xúc cảm từ nơi đó cũng dễ dàng truyền tới đại não.
Tay anh cũng không rảnh rỗi, bất ngờ luồn vào trong quần cô, ôm lấy cặp mông đẩy đà, rồi ra sức xoa bóp tách hai cánh mông ra.
Mông lớn run rẩy muốn trốn nhưng trốn không được, hệt như hai cục bột nhỏ mặc người người ta khi dễ một hồi. Miệng huyệt đột nhiên đặt lên ngón anh, như có như không cọ cọ hai cái.
Cơn mưa trước ngực bỗng dừng lại, Chu Đình Trạo ngẩng đầu lên, nói: “Cọ ướt tay tôi rồi.”
Tang Như duỗi tay đẩy người anh ra: “Thoải mái thì ‘chảy nước’ thôi. Rất bình thường mà.”
“Ừm.” Ánh mắt Chu Đình Trạo tràn ngập ý cười, nói: “Bé cưng, tôi khát quá.”
Kiểu xưng hô này…
Tang Như chưa bao giờ nghe anh gọi cô như thế, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc hơi nóng lên: “Khát thì uống nước.”
Chu Đình Trạo không nhúc nhích, vẫn tiếp tục chống người nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng nóng rực.
“Tôi đi lấy nước cho cậu…” Tang Như đẩy tay anh ra định đi ra ngoài, nhưng lại bị anh nhanh chóng kéo về.
Mắc kẹt lòng anh, hai người âm thầm giằng co ánh mắt một hồi. Bỗng Chu Đình Trạo chớp mắt một cái, cúi người vùi đầu vào cổ cô: “Muốn uống cậu, được không?”
Quả nhiên đàn ông một khi đã tiếp xúc với loại chuyện này, không cần dạy cũng tự biết.
Người nọ vừa rồi còn nghiêm túc đứng đắn, giờ đây đã giống hệt như đang làm nũng cầu hoan khiến Tang Như cảm thấy tim mình như va phải một chiếc lông chim nhỏ. Cô nhẹ giọng “Ừm” một tiếng, vừa dứt lời cổ đã bị người nọ hôn lên một cái.
Những nụ hôn nối tiếp nhau chạy dọc theo cần cổ chuyển dần lên gương mặt, lúc đến môi thì dừng lại: “Cho hôn không?”
“Muốn hôn thì hôn nhanh…”
Chữ cuối còn chưa nói ra thì đã bị môi anh chặn lại, Chu Đình Trạo vừa hôn cô, vừa hạ tay xuống cởi quần cô ra, bàn tay ranh mãnh chạm vào đám lông mềm mại, như ý lập tức nghe được tiếng thở dốc của cô.
Hơi ấm ướt át truyền đến đầu ngón tay, Chu Đình Trạo khẽ cong tay xoa lên hoa huyệt, giọng nói cũng khàn đi: “Ngồi lên người tôi đi.”
Tang Như thuận thế vòng chân qua người anh, vừa mới ngồi vững trên hông thì đột nhiên eo bị anh ôm lấy, đẩy người cả cô về trước. Tang Như hoảng sợ kêu lên một tiếng, duỗi tay chống lên vách tường trước mặt, hai chân tách ra đặt gần hai bên sườn mặt anh.
Trái tim đập loạn, Tang Như vô thức cúi đầu xuống liền thấy Chu Đình Trạo đang cong cong khóe môi giữa hai chân mình: “Muốn cậu ngồi ở đây này.”
Chu Đình Trạo không cho Tang Như cơ hội đáp lời, anh hơi ngửa đầu lên, đầu lưỡi liền chạm đến hoa huyệt của cô.
Cô nhắm mắt lại, dường như khả năng tri giác của cả cơ thể lúc này đều tập trung tại miệng huyệt. Tuy trước mắt là một khoảng đen kịt nhưng cô lại có thể phác họa ra từng động tác của anh ở hạ thân mình.
Anh vừa mới hôn môi cô, giờ đây lại trìu mến hôn lên miệng huyệt vài cái, khiến cả người cô tê dại. Chu Đình Trạo vươn đầu lưỡi ra, mặt lưỡi liếm lên khe huyệt, dòng dâm thủy chảy ra từ trong huyệt đều bị anh liếm tới liếm lui, uống hết sạch.
Đầu lưỡi vừa mềm vừa dẻo tựa như một loại công cụ giúp an ủi huyệt nhỏ. Khi nó tách hai cánh hoa ra để đào sâu vào trong huyệt động, Tang Như đã không thể kiềm nén những tiếng rên rỉ đang giấu trong cổ họng nữa.
“Ưm… Đừng vào trong… ưm… còn muốn…”
Lời nói ra cũng lộn xộn luôn rồi, Chu Đình Trạo thấy thế không khỏi cười khẽ một tiếng rồi bất chợt chuyển sang dùng răng ‘âu yếm’ âm đế. Âm đế nhỏ vì hưng phấn mà cứng lại nhưng làm sao chống lại nổi hàm răng anh, sau một hồi bị răng trắng nhẹ nhàng ma sát, âm đế càng lúc càng trở nên nhạy cảm hơn.
Tang Như không chịu nổi muốn nhấc mông lên, nhưng Chu Đình Trạo đã nhanh chóng đè xuống, răng môi tiếp tục phối hợp khuấy đảo tiểu huyệt của cô. Tang Như run rẩy, nức nở rên:
“Chu Đình Trạo! Ưm ưm ưm… Không muốn nữa đâu… ưm a a…”
Chu Đình Trạo như chẳng nghe thấy, mãi một lúc lâu sau vẫn không chịu bỏ qua cho nơi này. Anh há miệng ra ngậm lấy toàn bộ tiểu huyệt, âm thanh liếm mút từ hạ thân không ngừng truyền tới, cảm giác thoải mái khiến Tang Như không thể ngồi yên.
Đến khi anh lại lần nữa đổi sang dùng lưỡi chọc khuấy miệng huyệt, Tang Như rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, cả người cô ngã về phía sau, hai tay chống lên người anh, toàn bộ cảnh tượng dưới thân đều bày ra trước mắt.
Chu Đình Trạo cứ thế ‘ăn’ lấy tiểu huyệt cô, thậm chí trên chóp mũi còn lấp lánh ánh nước có lẽ là do cô vô tình quẹt phải.
Anh giảm tốc độ liếm mút lại, ngước mắt lên nhìn cô.
Ánh mắt ấy không biết phải hình dung thế nào, giống như gã thợ săn đang chiêm ngưỡng cảnh tượng con mồi của mình lọt lưới, nhưng cũng rất giống ánh mắt thú dữ đang nhìn con mồi, trước một giây ăn nó vào bụng.
Lòng Tang Như khẽ run lên, đột nhiên anh ‘tấn công’ nhanh hơn, cảm giác sung sướng đưa cô đến cao trào, hạ thân không nhịn được mà run rẩy từng hồi, cơn sóng dữ dội nơi miệng huyệt cũng theo đó mà trào ra.
Lúc này, hết thảy sức lực đều bị rút cạn, cô cứ thế nằm úp sấp trên người anh. Chu Đình Trạo ở phía sau mút mạnh vào tiểu huyệt cô lần cuối, như một cách thức để thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
Mi mắt khép hờ vì kiệt sức, Tang Như nghe thấy tiếng sột soạt từ phía sau, một giây sau Chu Đình Trạo đã lật người lại, nằm đè lên người cô. Trên môi anh vẫn còn vương vài vệt dâm thủy, thoang thoảng tỏa ra mùi hương tanh ngọt.
Anh mỉm cười, hôn lên khóe môi cô, nói: “Bé cưng chảy nhiều nước quá, hết khát rồi.”
Tang Như nâng tay đẩy anh ra, nhưng đẩy mãi cũng không được, ngược lại còn bị anh hôn lên tay một cái. Chu Đình Trạo duỗi tay ra vuốt nhẹ lên mái tóc cô, nói: “Mệt rồi à?”
Cô không còn sực lức, chỉ có thể ‘Ừm’ một tiếng bằng giọng mũi.
“Vậy nhiệm vụ dỗ cậu ngủ, xem như thành công rồi đúng không?”