Người Quen Gây Án

Chương 73: Ngoại truyện 2




Edit: Đá

Beta: Bưởi vắt

Cũng không biết là do cô dạy anh tốt hay là do anh tự học tốt, mà đến giáo viên cũng không thể ngờ được rằng hai học sinh đứng đầu khối, xuất sắc nhất của mình lại đang yêu nhau ngay trước mặt mình.

Trước giờ việc học luôn là ưu tiên hàng đầu của Tang Như, dù không biết sau này vị trí ấy có bị Chu Đình Trạo thay thế hay không, nhưng hiện tại kỳ thi đại học sắp tới gần, trước mắt việc học tập vẫn là quan trọng nhất, thế nên hiện giờ Chu Đình Trạo chỉ đành ngậm ngùi xếp thứ hai.

Giữa hai người hiện tại có ba quy tắc.

Thứ nhất, việc học vẫn phải được ưu tiên, điểm này thì không ai phản đối; thứ hai, nhiều nhất là hôn môi, không được vượt quá giới hạn đó, nói đến đây gương mặt của Tang Như ửng hồng, gương mặt của Chu Đình Trạo ở bên kia cũng đã đỏ ửng, nhưng cả hai đều đồng ý; thứ ba, trời cao biển rộng, bọn họ muốn thi vào cùng một trường đại học.

Hai năm sau.

Chương trình học năm hai rất nhiều, thế nên cuối tuần cũng không rảnh rỗi mấy, Tang Như vừa hoàn thành xong bài tập, thì sắc trời bên ngoài cũng đã tối.

Màn hình máy tính còn chưa kịp tắt, thì thông báo tin nhắn mới của Lịch Thần Phi đã hiện lên. Còn chưa đến nửa tháng nữa là đến sinh nhật của Tang Như, cô muốn hỏi xem Tang Như có dự định gì không, dù gì sinh nhật tuổi mười tám cũng là một thời điểm quan trọng của đời người.

Tang Như thậtsự cũng không có dự định gì, thế nên cô đáp lời : “Đơn giản thôi, tùy ý tổ chức một buổi sinh nhật nhỏ là được.”

“Có muốn tớ tới không?”

Tang Như vừa mới nhìn thấy tin nhắn, còn chưa kịp trả lời thì đã có thêm vài tin nhắn mới được gửi đến: “Khoan đã, như vậy có làm ảnh hưởng đến thế giới của hai cậu không?”

“Thôi vậy, hai người cứ hưởng thụ khoảng thời gian này đi, lần khác tớ lại bay đến.”

Tang Như không biết phải nói gì: “Tớ với anh ấy ngày nào cũng gặp nhau, muốn không có cái gọi là ‘thế giới của hai người’ mới khó ấy. Cậu cứ tới đi, không có việc gì đâu.”

“Cậu có biết tớ đang nói đến loại ‘thế giới hai người’ nào không vậy?”

Tang Như: “. . .”

“Không phải chứ,” Lịch Thần Phi nói tiếp, “Hai người còn chưa làm chuyện kia sao?”

Tang Như: “Chưa.”

Lịch Thần Phi đưa ra kết luận: “OK, thế tớ càng không nên đến, thôi chúc hai cậu làm tình vui vẻ.”

Thật ra Tang Như cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc thẳng thắn với anh về chuyện này, nhưng có vẻ bây giờ cô cũng là nên bắt đầu suy nghĩ về nó.

Cô không quen sống tập thể trong ký túc xá, thế nên từ năm nhất đại học Chu Đình Trạo đã đồng ý cùng cô thuê một căn hộ ở gần trường, mỗi người một phòng, gần như chưa bao giờ làm đi quá giới hạn, đôi lúc cũng sẽ có vài hành động ngoài lề, nhưng Chu Đình Trạo luôn biết khi nào nên kịp thời dừng lại.

Đối với chuyện 'ân ái' Tang Như cũng không biết quá nhiều, nhưng vì anh hay tránh né, nên cô cũng bắt đầu lo lắng về việc này.

Chu Đình Trạo luôn lấy một lý do, đó là vì cô còn nhỏ, không nên làm chuyện này ở tuổi vị thành niên. Nhưng giờ đã đến lúc cô trưởng thành, Tang Như nhớ lại những lời Lịch Thần Phi nói, gương mặt của cô theo đó đỏ ửng lên, cũng không tránh được trong lòng có chút mong chờ.

Lúc này, cô bỗng nhận được một đường link gửi đến, kèm theo đó là tin nhắn của Lịch Thần Phi: “Tài liệu tham khảo đây, cậu chăm chỉ học hỏi đi!”

Tang Như không biết gì cứ thế bấm vào đường link, sau khi tắt đi cửa sổ quảng cáo, nháy mắt cô đã hiểu cái gọi là ‘tài liệu tham khảo’ mà Lịch Thần Phi gửi đến kia có chứa thứ gì.

Một hội nghị giao lưu về kinh tế được tổ chức ở thành phố kế bên, từ hôm qua Chu Đình Trạo đã đến đó cùng giáo viên của anh, thế nên lúc này trong căn hộ chỉ còn lại mỗi mình cô.

Chiếc hộp Pandora đầy cám dỗ được mở ra, Tang Như có chút do dự nhưng rồi cô vẫn ấn vào, chọn một mặt bìa trông có vẻ khá bình thường rồi nhấp nút xem.

Đoạn đầu trông rất bình thường, bình thường đến nỗi Tang Như còn tưởng rằng mình vừa chọn nhầm video. Nam chính và nữ chính là người yêu của nhau, chàng trai kia đến nhà cô gái làm khách, thậm chí cả hai còn cùng nhau xuống bếp nấu cơm, khung quay hai người ăn cơm diễn ra rất lâu, nhưng vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra cả.

Tang Như tiếp tục nghi ngờ không biết mình có bấm nhầm hay không, cuối cùng cô quyết định tua video nhanh thêm một chút. Tốc độ wifi trung bình, biểu tượng đang tải cứ xoay tròn mãi, một lúc sau màn hình vẫn chưa thấy có thay đổi gì.

Cảm giác mong chờ của lúc đầu cũng theo đó giảm bớt, Tang Như ngả lưng lên ghế, bắt đầu chán chường chuyển sang nghịch điện thoại. 

Vừa chơi game được vài màn, một cuộc gọi video bỗng nhiên hiện lên.

Tang Như bắt máy, nhìn người đang mặc tây trang đi giày da ở bên kia. Khí chất tinh anh tỏa ra từ người anh phút chốc như muốn tràn ra khỏi màn hình. 

Tang Như thừa nhận ánh mắt mình lúc này có hơi thèm thuồng, cô hắng giọng hỏi: “Xong rồi à?”

Chu Đình Trạo khẽ kéo lỏng cà vạt ra, rồi đáp lời: “Ừm, mới vừa về đến khách sạn.”

Những đường nét trên gương mặt anh vốn đã rất xán lạn, sau hai năm đại học trông anh càng thêm sắc bén. Lúc này đây nhìn anh khoác trên mình bộ tây trang chững chạc, khiến anh như biến thành một người đàn ông trầm ổn, cẩn trọng.

“Mặc bộ này trông đẹp đấy.”

Người đàn ông trưởng thành kia khẽ mỉm cười: “Thật à? Vậy khi nào về nhà sẽ mặc cho em xem.”

Tang Như cũng không từ chối, im lặng nhìn anh một lúc, rồi hỏi: “Có nhớ em không?”

“Ừm.”

“Ừm là ý gì?”

Chu Đình Trạo khẽ thở dài, vẻ mặt bất lực nhưng vẫn nuông chiều cô: “Là chỉ mới một ngày không gặp em thôi, đã muốn quay về với em rồi.”

Người mà ngày xưa vừa gặp đã thấy ghét, vậy mà giờ đây mới chỉ một ngày không gặp thôi đã thấy nhớ vô bờ. Tang Như biết lời khi nãy của mình nói với Lịch Thần Phi là giả, có thể ở bên anh trong thế giới của hai người, bất cứ lúc nào cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Cô bĩu môi hỏi: “Tối nay anh chưa được về sao?”

“Ừm, ngày mai anh còn phải đi với thầy đến thăm một vị tiền bối.”

“Vâng. . . “

Chu Đình Trạo trông thấy biểu cảm mất mát trên gương mặt cô, anh bỗng cảm thấy tựa như mình vừa làm sai chuyện gì đó, còn chưa kịp nói vài lời dỗ dành, thì bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến một âm thanh rất kỳ lạ. 

Anh thấy gương mặt Tang Như đang biến sắc, để lộ biểu cảm hoảng sợ, góc camera bắt đầu chao đảo, trông như cô đang luống cuống không biết phải làm gì.

Chu Đình Trạo vội vàng hỏi: “Sao thế?”

Tang Như không trả lời, điện thoại “cạch” lên một tiếng, tựa như vừa được đặt xuống bàn, sau đó âm thanh kia càng được truyền đến rõ ràng hơn.

Là những tiếng thở dốc kịch liệt và âm thanh va chạm trong lúc ân ái, cùng với đó là hai giọng nói ngoại quốc.

Chu Đình Trạo hơi sửng sốt, sau đó anh bỗng cười rộ lên.

Âm thanh kia cuối cùng cũng biến mất, điện thoại lại được ai đó cầm lên. Gương mặt của Tang Như ửng hồng, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn anh nói: “Không sao cả.”

Chu Đình Trạo cười như không cười hỏi: “Cún con, em đang xem cái gì đấy?”

“. . .Không có gì.”   

“Có phải anh làm phiền em rồi không?”

“Không có!” Tang Như cao giọng, phản bác: “Em chưa thấy gì cả, mạng trong nhà yếu quá.”

Chu Đình Trạo trông như đang suy nghĩ gì đó rồi “Ồ” lên một tiếng, nói: “Đợi anh về sẽ đổi sang mạng khác nhanh hơn.”

Tang Như nghẹn lời, sau tai cũng nóng ran: “Không phải anh cũng hay xem mấy thứ này à?”

“Anh không xem.”

Tang Như không tin lời anh, mở to mắt lên nói: “Không phải đàn ông đều thích xem mấy cái này sao?”

Chu Đình Trạo thẳng thắn trả lời: “Có xem thử một chút, nhưng không thích lắm.”

Tang Như còn kịp đáp lại, anh đã tiếp tục nói: “Không đẹp bằng em.”

?

Tang Như: “Anh so sánh em với thứ này à!”

“Không phải,” Chu Đình Trạo nói, “Nói chính xác hơn là về mặt tình dục, chỉ có em mới có thể khiến anh hưng phấn.”

Nhiệt độ trên gương mặt cô không hề thuyên giảm, Tang Như lẩm bẩm: “Nói gì vậy chứ. . .”

Chu Đình Trạo thu hết những cử chỉ của cô vào mắt, tiếp tục nói: “Ví như vừa biết được em đang xem gì, nơi đó của anh liền cứng lên rồi.”

Tang Như ngây người, vội vàng quay đầu đầu sang một bên, Chu Đình Trạo nghe giọng nói của cô khẽ run lên: “Anh đừng nói chuyện này nữa.”

“Được,” Chu Đình Trạo dỗ dành cô nói, “Không nói nữa, em quay đầu lại đây để anh ngắm em nào.”

Tang Như dường như đã bình tĩnh lại đôi chút, cô quay đầu về phía camera, thấy rõ sắc mặt ửng hồng của mình trên màn hình. Trong khi đó, ở đầu bên kia vẻ mặt của Chu Đình Trạo lại vô cùng bình thường, khiến cô bất chợt cảm thấy mình không thể cứ tiếp tục bị anh chèn ép thế này mãi.

Cô liếc mắt nhìn vào màn hình máy tính, liếm liếm môi nói: “Xem được lúc nó cắm vào rồi.”

Màn hình máy tính đang tạm dừng ngay lúc côn thịt được cắm vào tiểu huyệt, Tang Như thu tầm mắt lại, nhưng dưới thân cô lại vô thức thấy ngứa ngáy.

Chu Đình Trạo hơi sửng sốt: “Hửm?”

Tang Như nói: “Thì ra lúc cắm vào bên trong trông như thế này.”

Chu Đình Trạo nghe cô dùng giọng điệu ham học như vậy để nói về chuyện này, khiến bên dưới của anh gần như lại càng thêm cứng, anh khàn khàn giọng hỏi: “Cún con, em đang nói cái gì thế?”

Cô ghé đến gần camera hơn, lộ ra dáng vẻ hơi mất tự nhiên, nhưng cùng với đó còn có cả sự ngậm ngùi, tủi thân, Tang Như hỏi: “Khi nào chúng ta mới ‘làm’ vậy?”

Tang Như không hay đòi hỏi thứ gì, so với ngày trước lúc nào cũng trêu chọc anh thì bây giờ trông cô càng thêm trong sáng, mà lúc này cô bỗng nhiên lại hỏi anh một câu như vậy, khiến anh không khỏi cảm giác hơi bất ngờ và. . .

Hưng phấn.

Anh nghiến chặt răng, nói: “Bây giờ.”

“Bây giờ?” Tang Như bỗng tròn xoe đôi mắt, “Bây giờ anh sẽ quay về sao?”

“Không phải,” Chu Đình Trạo cười rộ lên, hỏi, “Video kia vẫn còn đó chứ?”

“Đang tạm dừng.”

“Xem tiếp đi.”

Gương mặt Tang Như càng thêm đỏ: “Em không muốn xem nữa!”

“Xem tiếp mười giây thôi,” Vì không ở trước mặt cô, nên Chu Đình Trạo nói chuyện cũng to gan hơn, “Xem xem người khác làm thế nào.”

Cô do dự chốc lát, nhưng rồi cũng chậm rãi rê chuột, nhấp vào màn hình máy tính, hình ảnh trên màn hình lại bắt đầu phát tiếp.

Tiếng “bạch bạch” mãnh liệt không ngừng vang lên bên tai, ban đầu Tang Như còn nhìn Chu Đình Trạo, mãi đến lúc anh nhắc cô quay sang xem video, cô mới chịu giương mắt lên nhìn. Tang Như nhìn chằm chằm vào từng cử động trên màn hình, cùng với âm thanh không ngừng phát ra trong máy tính, khiến miệng lưỡi cô vô thức dần khô khốc.

Giọng nói của anh từ bên kia điện thoại bỗng vang lên: “Hết mười giây rồi.”

Lúc này Tang Như mới phản ứng lại, lần nữa nhấp nút tạm dừng.

“Thấy hay không?”

Tang Như nuốt nước miếng: “Bình thường thôi.”

Không biết Chu Đình Trạo đã cởi áo vest ra từ lúc nào, trên người anh lúc này chỉ còn lại mỗi chiếc sơ mi trắng và cà vạt, anh nói: “Bây giờ em có thể kể cho anh nghe, em vừa thấy được gì không?”

Từ tận đáy lòng, Tang Như vẫn còn hơi vùng vẫy, cô biết rõ anh chỉ đang muốn trêu cô thôi. Suy nghĩ một lúc, cô lại cảm thấy rốt cuộc ai trêu ai còn chưa biết được, Tang Như mở miệng nói: “Côn thịt. . .côn thịt của người đàn ông không ngừng đâm thọc vào bên trong cô gái kia, khiến tiểu huyệt. . .”

“Nhưng cái kia của anh ta, không to bằng của anh.”

Chu Đình Trạo hệt như đang tự trói mình lại: “Thật à?”

Tang Như “Ừm” một tiếng, rồi dường như đang tự nhấc chân mình lên, cô cúi đầu xuống nhìn thứ gì đó.

“Cái của em. . . không nhìn rõ lắm, nhưng hình như nhỏ hơn của cô gái kia một chút.”

Chu Đình Trạo bị câu nói của cô châm lửa, khiến cả người anh bùng lên cháy rực, anh nói: “Ừm, chỗ đó của em rất nhỏ, phải cọ rất lâu mới có thể đẩy quy đầu vào lỗ nhỏ ấy được.”

Tang Như vốn đang là người chiếm lợi thế, nhưng lúc này lại bị anh phản công, máu nóng dâng lên, cô tự gác chân mình lên hai bên tay ghế, rồi vén vạt váy mặc ở nhà trên người mình lên.

Cô đưa điện thoại xuống phía dưới, kéo chiếc quần lót qua một bên, để camera chiếu vào giữa hai chân mình, Tang Như cất giọng ướt át hỏi: “Thật không? Em không thấy rõ, anh nhìn giúp em đi. . .”

Hô hấp của Chu Đình Trạo chậm lại, anh nhìn vào nơi trắng nõn đang không ngừng co rút của cô, thịt mềm xung quanh vì bị quần lót và tay cô đè lên nên ép vào nhau, mùi hương tình dục như đang tràn ra khỏi màn hình.

Thấy gương mặt anh chợt ửng đỏ, Tang Như cố ý mở rộng chân mình ra thêm, cô hỏi: “Thấy rõ chưa?”

“Ừm,” Chu Đình Trạo nói, “Trông nó đang rất đói.”

Camera lại di chuyển, hình ảnh từ nơi bí ẩn non mềm, hồng hào, chuyển lên gương mặt của người nào đó mà anh ngày nhớ đêm mong.

“Không cho anh xem nữa.”

Chu Đình Trạo đứng dậy đi qua đi lại, mới khiến cảm giác căng cứng bên dưới giảm đi đôi chút, anh rót cho mình một cốc nước, rồi hỏi cô: “Sao thế?”

“Em mệt rồi,” Tang Như bước đi vài bước, rồi nằm nhoài lên giường. Cô tựa cằm lên tay mình, nói một câu không đầu không đuôi, “Chu Đình Trạo, em sắp trưởng thành rồi.”

“Ừm, ngày mười chín tháng chín, anh nhớ mà.”

“Em trưởng thành rồi.” Cô lặp lại lần nữa.

Chu Đình Trạo mặt không biến sắc hỏi: “Vậy em muốn nhận món quà gì?”

Tang Như ngao ngán nhìn anh, chợt cô im lặng tựa điện thoại lên một thứ gì đó.

Chu Đình Trạo còn chưa đợi được câu trả lời của cô thì đã thấy cô quỳ người xuống, bàn tay thoáng cử động dưới vạt váy vài cái, một mảnh vải màu đen chợt vụt qua mắt anh.

“Cún con, muốn làm gì đấy?”

Tang Như cởi quần lót ra, ngồi lại y hệt như tư thế lúc nảy, mở rộng hai chân mình trước camera.

“Em trưởng thành rồi,” Cô tách hai mảnh thịt non của mình ra, để lộ nơi sâu thẵm thần bí kia, vừa xấu hổ vừa giận dỗi nói: “Đã đến lúc anh có thể tiến vào được rồi.”

Chu Đình Trạo siết chặt bàn tay đang cầm cốc nước của mình, những ý định vốn đã cố xua tan, lại ùa về theo động tác và lời nói như thiêu như đốt của cô.

“Đi vào như thế nào?” Giọng nói Chu Đình Trạo khàn đi, “Cắm hết vào trong như vừa nãy em xem à?”

“Ừm. . .”

Câu trả lời như đang chấp nhận của cô chẳng khác nào tiếng rên rỉ, nhẹ nhàng đến nỗi như sắp rỉ ra nước.

“Lúc anh không có ở đây, em đã thử chạm vào nơi này.”

Những đường gân xanh không ngừng nổi rõ trên vầng trán Chu Đình Trạo: “Em chạm vào như thế nào?”

Anh vừa dứt lời, ngón tay tinh tế của cô đã dọc theo miệng huyệt, bắt đầu cọ lên cọ xuống. Tốc độ rất chậm, khiến cảnh tượng này càng thêm trêu người, đáy lòng anh cũng theo đó ngứa ngáy không thôi. Thỉnh thoảng cô sẽ cong ngón tay lên, nhẹ nhàng cọ mạnh vào một chỗ, rồi nói: “Cảm giác này tựa như lúc anh chạm vào em vậy.”

Đôi mắt nửa nhắm nửa mở, cả khuôn mặt Tang Như đều đỏ đỏ cả lên, ánh mắt cô vừa dịu dàng lại vừa kiêu ngạo. Nàng công chúa nhỏ nhìn người đang ngắm nhìn mình ở bên kia màn hình: “Đừng tưởng em không biết, cái hôm em uống say, lúc anh giúp em tắm, anh cũng đã chạm vào em như vậy.”

. . .

Thoáng chốc, Chu Đình Trạo hơi mất tự nhiên dời mắt đi, vành tai anh cũng theo lời cô nói mà đỏ ửng lên.

Lần đó cô đi liên hoan với bạn bè nhưng không dẫn anh theo, lúc Chu Đình Trạo đến đón cô về thì cô đã say mèm. Vì lo rằng cứ để cô ngủ như thế sẽ không được thoải mái, thế nên anh dắt cô vào phòng tắm chuẩn bị giúp cô tắm rửa qua loa một chút.

Nào ngờ cái người lúc nào cũng ngoan ngoãn, vừa bước vào bồn tắm đã thay đổi nhân cách. Cứ bám mãi trên người anh thì thôi không nói, đằng này còn khiến cho cả người anh ướt sủng, rồi lại giở trò, vừa khóc vừa kéo tay anh xuống phía dưới của mình, một hai bắt anh sờ vào cho cô thoải mái, khiến cả người anh lúc đó không khỏi cũng căng cứng cả lên.

Anh bị tra tấn như thế, vậy mà cô vẫn thoải mái rên ‘ư ử’, bây giờ nhắc lại chuyện này, thật là vong ân bội nghĩa mà.

Lúc Chu Đình Trạo kể lại chuyện này, nàng công chúa nhỏ nào đó vẫn ngoan cố không chịu thừa nhận.

Anh cũng không cãi lại cô, mà chỉ hỏi: “Lúc đó anh đã làm như thế nào?”

Tang Như cau mày, kéo chiếc váy trên người mình lên cao hơn, nhận ra nó không thể kéo cao thêm được nữa, lúc này cô dứt khoát cởi hết ra luôn.

Cô ôm lấy một bên ngực của mình, nhẹ nhàng xoa bóp: “Như vầy nè.”

“Bàn tay ở bên dưới cũng đừng dừng lại.”

Ánh mắt anh lúc này tràn ngập lửa đỏ, như thể đang muốn khoan một lỗ thật lớn trên người cô. Tang Như vừa chăm chú nhìn anh và đưa tay xoa lên ngực, ma sát tiểu huyệt, cảm giác sung sướng theo đó phủ lấy cả cơ thể của cô.

Anh lên tiếng hỏi: “Dễ chịu không?”

Cô không trả lời anh, ngón tay phía dưới càng di chuyển nhanh hơn, thỉnh thoảng cô còn phát ra vài tiếng thở dốc.

Cô vui vẻ tự ‘an ủi’ mình mặc kệ gương mặt trống trải ở bên kia màn hình của Chu Đình Trạo, mãi một lúc sau Tang Như mới nhớ đến anh, cô xoa một vòng tròn quanh huyệt rồi hỏi: “Nghe thấy không? Rất nhiều nước luôn đấy. . .”

Trong lúc cô đang tự ‘an ủi’ thì anh cũng đã sớm rút cây côn thịt của mình ra. Lúc này tay anh đang không ngừng vuốt ve lấy cây côn thịt đã cương cứng, ánh mắt kia vẫn chăm chú ngắm nhìn cô: “Ướt quá, ga giường chắc sẽ ướt đẫm mất.” 

Vừa dứt lời, anh liền nhìn thấy cô hơi nâng cái mông nhỏ của mình lên, khiến tiểu huyệt càng thêm rõ ràng trước mắt anh, anh còn nghe cô thì thầm nói: “Không muốn giặt ga giường đâu.”

“Để anh giặt,” Chu Đình Trạo nghiến răng nói, “Em cứ làm tiếp.”

Một lúc sau Tang Như mới có phản ứng lại, có lẻ là vì đã phát hiện ra bàn tay anh cũng đang chuyển động: “Anh đang làm gì đấy?”

“Tuốt súng.”

“. . .Em cũng muốn xem!”

Lý trí Chu Đình Trạo gần như đã sụp đổ, anh thay đổi góc quay, chuyển camera xuống, nhắm vào cây côn thịt đang căng cứng dưới thân mình.

Côn thịt to lớn nóng rực kia chào hỏi cô qua màn hình điện thoại, Tang Như nhìn Chu Đình Trạo run rẩy tự vuốt lấy nó, cảm giác trống trải nơi tiểu huyệt lại càng thêm mãnh liệt

Cô gái nhỏ nhìn say mê, tay cô cùng di chuyển càng lúc càng nhanh hơn. Ở bên kia màn hình, Chu Đình Trạo có thể thấy rõ được dâm thủy đang nhỏ giọt chảy ra từ miệng huyệt, nhưng cô lại không hề hay biết, ánh mắt vẫn như cũ dán chặt vào bàn tay và cây côn thịt của anh.

Cứng muốn nổ luôn rồi.

Tốc độ di chuyển của anh ngày càng nhanh hơn, ánh mắt cô cũng dần dần mơ hồ, miệng huyệt ướt át, thậm chí mông nhỏ còn vô thức đẩy cao về phía trước, tất cả như một liều xuân dược được cô tặng riêng cho anh.

Hai người họ cứ thế ăn ý mà tự ‘an ủi’ chính mình, mãi đến khi Tang Như không ngừng hé môi rên rỉ đứt quãng, lúc này Chu Đình Trạo liền siết chặt tay lại: “Cún con, muốn ‘ra’ rồi sao?”

Tang Như “Ừm” một tiếng thật dài, cô nâng cao mông lên, hai chân kẹp tiểu huyệt lại, sau đó cô ngã người xuống giường, thở dốc không ngừng.

Lý trí của Chu Đình Trạo mê man vì những kích thích mà cô mang đến, anh chuyển động lên xuống thêm chốc lát rồi thả lỏng cơ thể, cuối cùng cũng bắn hết ra ngoài.

Tang Như bị cảnh tượng này hấp dẫn, cô nhìn chăm chú như đang nghiên cứu gì đó, khiến Chu Đình Trạo suýt nữa lại bị cô nhìn đến căng cứng, anh hỏi: “Em làm ướt ga giường rồi à?”

Tùy lúc này cô thấy hơi ngại ngùng nhưng vẫn cứng miệng nói: “Em qua phòng anh ngủ nhé, khi nào anh về anh nhớ giặt ga giường cho em đấy.”

“Nếu ga giường của anh cũng bị em làm ướt thì sao?”

“Không đâu,” Không biết cô đang nghĩ đến việc gì mà sắc mặt phút chốc bỗng ửng đỏ cả lên, giọng nói của cô cũng nhỏ lại, “Cùng lắm thì dùng quần trong của anh chặn lại. . .”

Chu Đình Trạo ngẩn người, một lúc sau mới trách cứ hỏi: “Em học mấy lời này ở đâu đấy?”

Tang Như “Hứ” một tiếng, không đáp lại.

“Đừng nôn nóng như thế,” Chu Đình Trạo nói, “Đợi mấy ngày nữa anh về, anh sẽ cho em ăn côn thịt mà.”

“Im miệng!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.