Người Ta Muốn Thành Tiên, Ta Chỉ Mong Kiếm Vợ

Chương 1: Xuyên qua




Chương 1 : Xuyên qua
Trên bầu trời không có lấy một đám mây, nền trời sắc xanh tựa như tấm gương lớn đang phản chiếu lại màu ngọc của biển cả. Ánh nắng oi ả chiếu xuống làm nền đất trở nên nóng rát, mặt đường đôi chỗ nứt toác tạo thành mạng lưới rãnh sâu ngoằn ngoèo.
Không khí cũng bị ánh nắng đốt đến mức oi bức, dường như chẳng có lấy một hơi nước nhỏ có thể tồn đọng.
Dưới đường lớn xe cộ tấp nập, người và xe đua nhau chen chúc giữa cái thời tiết như thiêu như đốt. Không gian oi bức kèm theo tiếng ồn của phương tiện càng khiến cho ta có cảm giác bị ngột ngạt giữa lòng thành phố.
Thấp thoáng từ đằng xa đi tới, một người mặc bộ đồng phục đang ngồi trên chiếc xe máy mà thong dong đâm thẳng về một hướng. Hắn là Thanh Phi. Thanh Phi là sinh viên năm hai của Trường Đại Học Tổng Hợp, hắn học khoa công nghệ.
Cũng như bao người kia, Thanh Phi cũng đang về nhà sau một ngày dài mệt mỏi ở trường. Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm trong miệng, tay thì không ngừng kéo phập phồng áo để làm mát cơ thể.
“Trời gì mà nóng thế, chắc trời hầm để tối mưa đây mà! Hy vọng được thế thì ngon.”
Đi được một lúc thì cũng tới nơi mà Thanh Phi gọi là “nhà” chính là khu trọ hắn đang ở để tiện cho việc học. Thanh Phi sống một mình, hầu như ngày nào hắn cũng về nhà vào giờ này, trên tay cầm theo túi thức ăn vừa mua.
Tuy sống một mình nhưng Thanh Phi lại rất biết cách chăm chút cho giang sơn của mình. Vừa về là hắn đã vội lao vào nấu cơm kèm món ăn, ăn cơm xong là hắn đã đem rác cất vào bao, lau chùi chỗ ngồi và tiện thể quét lại khoảng phòng 4m vuông nơi hắn ở.
Vừa dọn dẹp hắn lại vừa tự tấm tắc đánh giá về sự gọn gàng, sạch sẽ lại biết nấu ăn của mình. Một người có thể gọi là đảm đang.
Chắc hẳn người như Thanh Phi cũng dễ dàng tìm cho mình một cô bạn gái.
Ấy thế mà chẳng phải vậy, sự thật đôi khi rất phũ phàng, Thanh Phi là người FA. Tuy rằng hắn bề ngoài cũng gọi đủ nhìn, ăn nói thì chưa bao giờ mất lòng ai, lại có tính cách biết chăm lo cuộc sống, cố gắng vươn lên nhưng đã 23 tuổi hơn mà vẫn chưa từng có cái gọi là mối tình đầu.
Nhìn mọi người xung quanh hoặc gần hơn là bạn bè của mình, Thanh Phi luôn cảm thấy có một khoảng trống trong tim. Chả hiểu vì sao hắn đã rất cố gắng mở lời nhưng chưa từng được một cô gái nào chấp nhận cả.
Nằm trên giường, Thanh Phi đưa tay gối đầu suy nghĩ về tình cảnh hẩm hiu. Hắn tin rằng định mệnh cho mình là kiếp cô đơn. Có lẽ suốt đời, hắn chả tìm được một người con gái thích mình chứ đừng nói đến việc yêu hắn hay là kết hôn sinh con.
Đến một độ tuổi nào đó, hắn sẽ phải xuống tóc đi tu. Chỉ có thế hắn mới từ bỏ được dục vọng với nữ giới và chấp nhận mình là kiếp sống của một độc tu. Thanh Phi nghĩ như thế, trong lòng man mát nổi lên cơn buồn... buồn ngủ. Hắn đã ngủ tự bao giờ. Suy nghĩ cho lắm rồi hắn lại đi ngủ.
“Ầm”
Một tiếng sấm nổ to như tiếng bom khiến Thanh Phi bàng hoàng tỉnh giấc, hắn vội giơ tay tìm chiếc điện thoại để xem đồng hồ. Ngoài trời đã mưa từ lúc nào, cơn mưa như trút nước làm cho không gian trở thành một màu trắng xóa.
“Mưa... trời đang mưa sao?”

Lập tức Thanh Phi nhớ ra, chiều nay hắn có một tiết thể dục ngoài trời. Nhưng giờ mưa thế này thì nghĩ chứ đi học làm sao được nữa. Thế rồi hắn lại nằm co ro trên chiếc giường đơn của mình mà đưa mắt nhìn lên trần nhà. Hai mắt Thanh Phi chao đảo như viên bi ve, chớp động mỗi khi nghe tiếng sấm đánh xuống.
“Sấm dữ thật, chắc có nhiều ma trú ẩn quanh đây!” Thanh Phi nghĩ thầm
“Không biết trọ mình có con nào không haha.”
Được một lúc thì Thanh Phi lại tiếp tục th·iếp đi. Hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chắc bởi vì mưa ngoài trời êm tai, lại thêm chút xe lạnh, vua chúa thì cũng chỉ cảm nhận được khoái lạc đến như thế.
Trên trời tia sét không ngừng phóng xuống đất. Dân gian nói rằng, sấm sét Thiên Lôi dùng để đánh quỷ đánh ma. Những công trình hay nơi nào bị sét đánh đều là nơi ma quỷ cư ngụ, đặc biệt nơi các gốc cây lâu năm, nơi đó hiển nhiên là một động yêu ma.
“Ầm, ầm”
“Bíp, bíp, bíp”
“Chúng tôi xin thông báo, một tòa nhà trong căn chung cư XXX vừa bị sét đánh trúng. Hiện cơn h·ỏa h·oạn đã được dập tắt. Tại nơi xảy ra sự việc chúng tôi phát hiện n·ạn n·hân là anh P mắc kẹt trong căn nhà. Xin chia buồn cho người thân và gia đình của n·ạn n·hân.”
------
Trên chiếc giường gỗ màu nâu đậm có cơ thể của ai đó đang từ từ cựa quậy.
“O, mình ngủ hơi quá, chắc qua giờ cơm tối luôn rồi. Mà công nhận ngủ đã thật!” Thanh Phi vừa bật người dậy đã lẩm nhẩm gì đó trong miệng.
Hắn từ từ mở to đôi mắt thì phát hiện xung quanh có gì đó sai sai. Đập vào mắt Thanh Phi là cảnh tượng kỳ lạ.
Căn phòng trọ tồi tàn với giá một tháng 800 ngàn mà hắn thường ở giờ đây sao biến thành căn phòng sang trọng thơm tho với các vách tường gỗ dày. Bên cạnh đó nó còn kèm theo vô số đồ trang trí khác như câu đối đỏ, tượng hạc, chăn thêu, rèm lụa,... Nhìn đâu đâu cũng là những vật dụng đắt tiền bắt mắt. Nơi này rõ ràng không phải giang sơn trước kia của Thanh Phi.
“Mình đâu... đâu có chơi mấy loại c·hất k·ích t·hích đâu ta?”
Trong lòng Thanh Phi giờ đây nổi lên một cơn dậy sóng, hắn chả hiểu cái khỉ gì cả, mới ngủ một giấc mà bản thân lại đang ở nơi nào đây.
“Keng!”
Đột nhiên từ đâu vang lên một âm thanh chói tai, hình như là tiếng xoong nồi đập xuống nền đất. Tiếng động lập tức thu hút sự chú ý của Thanh Phi. Hắn thấy ngay tại cửa phòng, một cô gái ăn mặc gọn gàng sạch sẽ vừa đánh rơi cả chậu nước xuống đất, nước vương vãi đầy trên sàn gỗ. Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Thanh Phi, hiện lên trên khuôn mặt với nét vừa ngạc nhiên vừa rưng rưng như nhìn thấy món đồ quan trọng bị thất lạc bỗng nhiên trở lại bên cạnh.

“Cậu... cậu chủ tỉnh rồi sao?”
Thanh Phi nghe hai tiếng “cậu chủ” thì ngạc nhiên không thôi, từ bao giờ mà hắn đã lên làm cậu chủ và cô gái trước mặt là ai.
“Cô... cô là ai, tại sao tôi lại là cậu chủ? Tôi không biết cô, cô đi ra đi!” Thanh Phi hỏi lại với vẻ mặt hết sức mơ hồ.
Nghe Thanh Phi hỏi thì cô gái không nói gì, chỉ đứng đờ ra đó. Bỗng nhiên cô hít một hơi thật sâu mà la to như sư tử gầm.
“CẢ NHÀ ƠI, CẬU CHỦ TỈNH RỒI!!!”
Ngay sau tiếng thét kinh hồn làm cho Thanh Phi cũng phải bịt tai thì từ đâu bốn phương tám hướng có vô số tiếng bước chân chạy về phía này. Chỉ sau vài phút số người tập trung bên cạnh Thanh Phi đã nghẹt kín cả căn phòng.
“Cậu chủ, cậu chủ, cậu chủ...”
Ai nấy xung quanh đều hỏi rối rít hỏi về phía Thanh Phi. Lúc này hắn như chú con heo con đang lọt vào một bầy hà mã to bự, bị cả đám người ép chặt vào một góc. Mặc cho ai nấy đều có nét mặt dân trào xúc cảm mãnh liệt thì Thanh Phi lại như vô cảm mà ngồi đực ra đó chịu trận, bởi hắn có hiểu gì đâu.
Đám người càng lúc càng đông hơn. Có người nắm tay, có người nắm tóc, có người kéo áo, thậm chí còn có người hôn lên trán và má hắn. Suốt một hồi lâu Thanh Phi vẫn ngồi yên mà không dám cựa quậy tí nào, hắn đã bị dồn vào thế bánh mì kẹp thịt.
Chẳng ai quan tâm đến vẻ mặt trầm ngâm như pho tượng của Thanh Phi lúc này. Với tình thế đó thì có 10 nụ cười tự tin cũng không thể giải quyết nỗi sự tình. Sự ức chế kèm theo bức xúc khi không hiểu chuyện gì đang diễn ra đã khiến cho cảm xúc bên trong Thanh Phi trào dân mãnh liệt. Hắn ngửa người la lên một cái rồi nằm dài trên giường.
“Cậu chủ ngất xỉu. Nhanh, mau gọi thầy thuốc!”
Mọi người xung quanh hốt hoảng, có người hét lên, người khác vội vã chạy đi tìm thầy thuốc.
Phải mất một lúc thì Thanh Phi mới từ từ tỉnh lại, hắn cảm nhận được đám người lúc nãy đã đi hết rồi, giờ đây căn phòng đã trở lại yên tĩnh như ban đầu. Vừa định mở mắt thì lại nghe có hai giọng nói của ai đó đang đi từ ngoài vào khiến Thanh Phi phải giả vờ nhắm chặt mắt như chưa tỉnh mà nằm yên lắng nghe.
“Không biết con tôi có làm sao không hả thầy. Liệu... liệu nó có hôn mê trở lại không?”
Thanh Phi nghe rõ ràng bên tai là tiếng phụ nữ. Hắn chợt nghĩ thầm.
“Hôn mê trở lại, ai, người này nói mình hay sao?”
Lại nghe thêm một tiếng người đàn ông, tiếng nói ông ta ồm ồm thể hiện sự già cỗi.

“Bẩm bà, cậu chủ nhà bà không sao. Có thể do b·ất t·ỉnh thời gian dài cho nên cơ thể tạm thời chưa thích nghi kịp, xảy ra phản ứng vừa rồi là chuyện rất bình thường. Bà nên yên tâm chớ có lo.”
Nghe xong câu này thì nét mặt người phụ nữ rạng rỡ hơn hẳn, đôi mi vừa nãy còn nhíu lại giờ đã dãn ra hai bên.
Lập tức bà ta đi tới tủ, lấy từ trong đó một túi nhỏ màu đỏ đưa cho vị thầy thuốc kia. Người đàn ông đưa hai tay cầm túi gật đầu
cảm tạ, khom người cầm cái hộp gỗ trên bàn rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
Sau khi người đàn ông đi xa, bà ta mới tới khép hờ cánh cửa. Xong xuôi bà đi về phía giường mà Thanh Phi đang nằm.
“Trần Huy Hùng, con trai của mẹ, ráng từ từ khỏe lại nha con.” Vừa nói bà ta vừa vuốt ve khuôn mặt của Thanh Phi.
“Gì chứ, tôi đâu phải Trần Huy Hùng. Tôi là Nguyễn Thanh Phi mà!” Thanh Phi nghĩ thầm.
Người phụ nữ này đính xác là mẹ của Thanh Phi, đúng hơn là mẹ của thân thể đang nằm trên giường. Bà ta có vẻ rất yêu thương đứa con trai này, cứ liên tục xoa đầu rồi nói bằng giọng ngọt ngào trìu mến, thậm chí đôi lúc còn có nước mắt chảy ra.
Được một lúc thì bà ta kéo chăn lên cao cho Thanh Phi, nắm bàn tay mân mê qua lại với vẻ quyến luyến rồi mới ngồi dậy đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng chân đã đi xa, Thanh Phi mới ngồi dậy. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh một lần nữa thì vẫn thấy nơi này là nơi xa lạ nào đó, đích thực là giờ hắn vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra. Hắn đưa hai mắt nhìn đảo điên một hồi, bất chợt ánh mắt Thanh Phi dính vào tấm đồng sáng loáng trên bàn.
“Đây là gì? Tấm gương sao? Gương bằng đồng sao?”
Thanh Phi nghĩ ngợi gì đó rồi cầm cái tấm gương đồng lên ngắm nghía. Chỉ vừa mới nhìn vào gương thì Thanh Phi đã đặt chiếc gương xuống nhưng ngay sau đó lại nhấc lên xem rồi lại đặt xuống rồi lại nhấc lên xem. Hành động này lặp đi lặp lại vài lần.
“Trời, sao mặt hình ốm nhom hốc hác như bộ xương khô dị nè!”
“Ủa nhầm đây đâu phải là mặt mình!”
Lúc này Thanh Phi càng hoảng loạn hơn, hắn thấy rõ khuôn mặt hiện lên trong gương là gương mặt người nào đó chứ đâu phải mặt của hắn. Khuôn mặt với đôi gò má gầy trơ cả xương. Thanh Phi nằm xuống giường với vẻ mặt bất thần, cứ lăn qua lăn lại.
Phải mất một lúc sau Thanh Phi mới dần bình tĩnh. Hắn ngắm nghía xung quanh và mặt mình, đôi phần đã có chút hiểu ra. Thanh Phi dần đi vào được một kết luận.
“Sự thật chỉ có một, mình đã xuyên vào một cơ thể của ai đó.”
Tinh thần Thanh Phi bàn hoàng không sao miêu tả. Chỉ mới vài giờ trước hắn còn ngủ trên chiếc giường đơn mà giờ đây lại ở trong cơ thể của người khác và đang ở nơi này. Hắn chưa thể tin rằng bản thân lại bị xuyên không.
“Hóa ra điều này là hoàn toàn có thật.”
Khuôn mặt Thanh Phi giờ đây tái nhợt như người mang hàng trăm căn bệnh, hắn lờ đờ tiến lại phía cửa và bước đi như một con ma trơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.