Người Ta Muốn Thành Tiên, Ta Chỉ Mong Kiếm Vợ

Chương 7: Thìn, Mùi, Ngọ




Chương 7: Thìn, Mùi, Ngọ
Tuy nhiên ở hai bài thi Trần Huy Hùng đều cảm nhận được sự hài lòng của hai vị trưởng lão dành cho hắn. Cảm giác này thật khiến cho người ta sung sướng, đây là lần đầu tiên ở thế giới này hắn được người khác công nhận. Tuy có chút vất vả nhưng cũng đã vượt qua thành công.
Buổi khảo nghiệm nhanh chóng kết thúc, có rất nhiều người phế linh căn phải đi về từ bỏ ước mơ trở thành tiên nhân. Cũng có một số ít người chọn ở lại làm các công việc tạp dịch. Có lẽ không mấy ai quan tâm tới họ.
Nhìn thấy cảnh tượng nhiều người lẳng lặng rời đi, cánh cửa tông môn đóng lại cũng đóng luôn giấc mơ thành tiên của nhiều người, tuyệt diệt con đường trường sinh mà lòng Trần Huy Hùng cũng có chút quặn thắt.
“Nếu mình mà như bọn họ thì không biết ra sao? Chắc là không dám về nhà họ Trần luôn quá!” Nghĩ đến đây sắt mặt Trần Huy Hùng đột nhiên tối sầm như trời sắp mưa.
Con đường cầu tiên vấn đạo chỉ mới có bước đầu tiên mà cũng chẳng dễ dàng gì. Huống hồ bọn họ đều hướng tới ngưỡng cửa như những người thần thông cao siêu, đủ sức lay động cả thế giới. Những người đó quả thật siêu phàm.
Đường đi của tiên nhân đúng thật trập trùng, không biết bao nhiêu hiểm trở mà tính.
“Giữa đời sóng gió muôn vàn,
Bền lòng vượt khó, không màng gian nan.”
Khi kết thúc buổi khảo nghiệm Trần Huy Hùng gọi lại đứng chung với vài người. Trần Huy Hùng khẽ quan sát, hắn đếm được tính luôn bản thân tổng cộng vừa đúng 20 người, con số quả thật không nhiều.
Một vị trưởng lão râu dài tóc bạc với vẻ mặt hiền hòa nói.
“Chúc mừng các ngươi trở thành học trò mới của tông môn chúng ta, danh xưng từ giờ sẽ là học trò ngoại môn.”
Vừa nói xong thì từ phía đằng sau có bốn dải ánh sáng dài bay tới đây, phân biệt ra bốn màu. Bốn dải ánh sáng chỉ trong chớp mặt đã bay tới nơi. Vừa tới gần thì ánh sáng xung quanh cũng nhạt dần, để lộ ra là bốn người đang cưỡi trên mỗi thanh phi kiếm dài.
“Các vị trưởng lão của tứ sơn tông môn tới rồi!”
“Tứ sơn tông môn?”
Khi nghe được lời này thì trong đầu Trần Huy Hùng hiện lên một suy nghĩ nhưng lại vội mất đi, hắn tập trung nhìn về phía bốn người mới tới.
Bốn người này gồm có ba nam một nữ, độ tuổi của cả bốn thì hình như xấp xỉ tương đương nhau. Dung nhan của ai cũng trở thành tuyệt sắc giai nhân, họ là tiên nên nhan sắc khác rất xa người thường, chỉ có thể hình dung bằng cách nói: Khen ngợi mười trang giấy vẫn không hết cái để khen.
Vị trưởng lão vừa nói trước kia khi thấy nhóm trưởng lão này thì trên mặt ông ta cũng nở nhẹ nụ cười, ông ta nói tiếp.
“Đây là bốn vị trưởng lão của bốn ngọn núi trấn tông, để ta giới thiệu qua cho các ngươi vì đằng nào các ngươi cũng sẽ trở thành học trò của một trong số bọn họ.”
Nói rồi ông ta chỉ tay về từng người giới thiệu.
“Vị bên phải này tên Nguyễn Thiên Tân, là trưởng lão của núi Nam Minh Vân.”
“Vị đứng giữa tên Lê Hoàng Tuyền, là trưởng lão của núi Tây Minh Vân.”
“Đứng kề là Phạm Hữu Đạt, là trưởng lão của núi Bắc Minh Vân.”

“Cuối cùng bên trái Trương Thiết Tâm, là trưởng lão của núi Đông Minh Vân.”
Bốn vị này đều là trưởng lão của bốn ngọn núi ở bốn phía Minh Vân. Núi Minh Vân là một dãy gồm năm ngọn núi với ngọn Minh Vân ở giữa và bốn núi ở xung quanh. Năm ngọn núi tạo thành một pháp trận bảo vệ cho cả tông môn.
Bốn người vừa mới giới thiệu sẽ đảm nhận vai trò thu nhận học trò và đưa về núi của mình. Mỗi ngọn núi có một thế mạnh khác nhau.
Núi Nam thì mạnh về phù chú, họ đưa linh lực vào lá bùa dùng để t·ấn c·ông hoặc phòng thủ. Những lá bùa của tu sĩ núi Nam rất mạnh, họ thường xuyên nhận được sự nhờ vả của mọi người trong tông.
Núi Tây thì mạnh về luyện đan. Trưởng lão Hoàng Tuyền là một luyện đan sư có tiếng nhất tông môn, học trò ở đây cũng thừa hưởng tiềm năng luyện đan như bà ta. Viện đạn dược của tông cũng được đặt ở núi này.
Núi Bắc thì mạnh về thể tu, có nghĩa dẫn khí luyện thân thể, biến bản thân thành v·ũ k·hí để t·ấn c·ông và phòng thủ. Những người ở núi Bắc toàn người vai u thịt bắp, sức khỏe không khác gì yêu thú.
Núi Đông thì mạnh về tu luyện khí cụ, có nghĩa là sử dụng v·ũ k·hí trong quá trình tu luyện. Họ có thể tu theo kiếm tu, thương tu, đao tu, vv... Những người thuộc núi Đông thường là những người có tiềm năng rất lớn của tông môn. Nhưng núi Đông nổi tiếng tu luyện hà khắc, tiếng xấu đồn xa nên cũng rất ít người muốn gia nhập.
“Các vị trưởng lão hãy thu nhận học trò cho núi của mình.” Vị trưởng lão râu dài có khuôn mặt hiền hòa nói.
Bốn vị trưởng lão nghe xong thì trên mặt ai nấy cũng rạng rỡ, họ đều dùng thần thức mà dò xét đám người học trò mới vào. Ai cũng thầm đánh giá để chọn cho mình những người phù hợp vì họ biết nếu mà chọn trúng thiên tài thì sẽ giúp núi của họ nâng cao thanh danh.
Trần Huy Hùng đứng một bên quan sát, trong lòng vô cùng hồi hợp không dám nhìn đi đâu. Hắn thấy tâm trạng của mười chín người xung quanh ai cũng như thế, cả đám người tạo nên bầu không khí u ám.
Trong lòng có chút mong chờ gì đó, Trần Huy Hùng cũng không biết mình thích hợp tu theo loại nào, hắn nghĩ có lẽ mình thích hợp với v·ũ k·hí nhiều hơn.
Đột nhiên vị trưởng lão Hoàng Tuyền cất lời.
“Đám học trò hai mươi người này quả nhiên không tệ, ai cũng có tư chất phù hợp... Chỉ là..”
Cái ý “chỉ là” kia là ý cô ta muốn nói đến việc khó chọn.
Ở tông môn Minh Vân mỗi khi thu nhận học trò mới, trước khi đưa về từng núi sẽ có một vị trưởng lão thi triển một lớp cấm trên thân thể học trò. Lớp cấm chế này sẽ ngăn thần thức không cho dò xét sâu vào thể chất và linh căn của mỗi người. Điều này tạo cho mỗi núi sự công bằng.
Tu đạo chính là đường dài, người tư chất tốt chưa chắc là giỏi mà người tư chất kém chưa chắc tệ. Họ cần một người tận tình dẫn dắt, cho nên tông môn mới có quy định như thế.
Bốn vị trưởng lão lúc này trên mặt lộ ra nét mông lung, cuối cùng họ đồng thanh nói.
“Nếu thế thì ta hãy cho học trò tự lựa chọn nơi mà mình muốn về đi. Dẫu sao ta biết trong mỗi người đều có sở thích riêng mà.”
Vị trưởng lão râu dài có khuôn mặt hiền hậu vừa nghe thì cũng có chút kinh ngạc nhưng lại sớm lấy lại sắc mặt như thường. Ông ta mỉm cười nói.
“Như vậy cũng được!”
“Chúng học trò nghe đây. Các ngươi hãy chọn cho mình ngọn núi để theo học.”

Trần Huy Hùng thấy vậy thì vui vẻ ra mặt, không ngờ lại được tự mình lựa chọn thì thật thoải mái.
“Bốn vị trưởng lão đây ai cũng đều có thần thông và tu vi thâm hậu, các ngươi hãy lựa chọn rồi lạy thầy đồ đi.” Trưởng lão râu dài nói tiếp.
Trần Huy Hùng nghĩ thầm.
“Ta quyết định rồi ta sẽ theo học thầy Thiết Tâm.”
Nghĩ xong xui hắn bước sang chỗ trưởng lão Trương Thiết Tâm. Cạnh đó cũng có hai người một nam một nữ bước về cùng phía với hắn.
Trần Huy Hùng đến trước, hắn quỳ hai chân xuống trước Trương Thiết Tâm mà dập đầu bái lễ.
“Học trò Trần Huy Hùng xin được ra mắt thầy, xin thầy thu nhận con về núi!”
Trương Thiết Tâm nghe xong thì nhẹ nở nụ cười, ông ta khom người nâng tay của Trần Huy Hùng lên nói.
“Đứng lên đi, từ giờ phút này ngươi sẽ trở thành thành viên của núi Đông chúng ta.”
“Cảm tạ thầy!” Trần Huy Hùng thành khẩn đáp lại.
Hai người bên cạnh hắn giờ đây cũng làm theo y hệt. Bọn họ đều được thu nhận làm học trò núi Đông.
Trãi qua một khoảng thời gian, cuối cùng đã các núi đã chọn lựa được cho mình những người học trò.
Bốn người núi Đông của Trần Huy Hùng giờ đã đầy đủ, nơi này đã hết chuyện cho nên bọn họ quyết định về núi Đông.
Trương Thiết Tâm khẽ nhếch miệng niệm chú, một thanh phi kiếm dài từ trong tay áo bay ra lơ lửng trên không trung. Ông ta đưa cơ thể bay lên phi kiếm, nghiêng đầu nhìn xuống dưới nói.
“Nhảy lên đi, chúng ta cùng về núi.”
Nghe câu này cả ba người kể cả Trần Huy Hùng liền trở nên phấn khích. Đây là lần đầu trong đời Trần Huy Hùng được bay như thế này. Hắn vội nhún mạnh chân nhảy lên phi kiếm đứng ngay sau Thiết Tâm, hai người khác theo sau cũng vậy.
“Đi!”
Trương Thiết Tâm khẽ thì thầm, lập lực thanh kiếm đưa cả bốn người bay nhanh về phía trước.
Trên đường đến núi Đông Trần Huy Hùng cũng có hỏi chuyện với hai người đi cùng với hắn. Họ là hai anh em ruột, người anh tên là Nguyễn Danh Cao, cô em gái tên Nguyễn Nhã Phương. Hai người họ sống ở phía Đông, gia đình đều là người thường nên họ lần đầu được bay.
Qua trò chuyện cả ba dần trở nên thân thiết.
Một lát sau phi kiếm bay tới trước ngọn núi, nó từ từ bay lại sát mặt đất.
“Tới rồi, đây là nhà chúng ta.”
Mọi người nhanh chóng nhảy xuống quan sát. Khung cảnh nơi đây thật hùng vĩ với độ cao vượt cả mây. Phía sau có những dãy nhà lớn, chắc hẳn là nơi cu trú của học trò.

Ngọn núi này chia thành ba tầng ứng ba lớp học trò. Tầng dưới thấp của học trò ngoại môn hay học trò mới vừa gia nhập. Tầng thứ hai của học trò nội môn. Tầng thứ ba của những người đã có thành tựu riêng biệt được cấp cho một tòa nhà riêng để sinh sống và tu luyện.
Mỗi một học trò muốn tăng cấp bậc đều phải trải qua “leo núi”.
Ba người Hùng, Cao, Phương định tiến vào bên trong để quan sát thêm thì chợt nghe tiếng của Trương Thiết Tâm kêu lên.
“Các ngươi đợi đã!”
“Có chuyện gì sao thầy?”
“À không, ta chỉ kiểm tra linh căn cùng với thể chất thôi.”
Nghe được lời này thì cả ba người lại trở nên sốt sắng hẵng, họ cũng tò mò không biết mình có linh căn thế nào và thể chất gì.
Trương Thiết Tâm giơ hai ngón tay lên trên mắt, chỉ thấy sau đó hai mắt ông ta tỏa ra một ngọn lửa màu xanh lá dị thường, dĩ nhiên đây là một loại thuật pháp để nhìn thấu linh căn cùng thể chất của đối phương.
Lúc này đã về núi của từng phương, lớp cấm chế của tông môn cũng tự động mất đi nên Thiết Tâm dễ dàng dò xét kĩ bên trong. Sau một khắc ông ta đã trở lại bình thường.
Ông ta nhìn về phía ba ngươi đang đứng sau đó khẽ nói.
“Trần Huy Hùng song linh căn, sỡ hữu thuộc tính biến dị Phong. Hừ! Tài năng đây rồi. Thể chất ngươi là... thể chất Thìn - Long Mạch sao.”
“Trời mấy chục năm qua ta mới thấy có người như vậy!”
Trần Huy Hùng ngơ ngác, hắn không thể tin những lời mà thầy Thiết Tâm nói với hắn. Thật sự hắn sở hữu song linh căn hỏa và phong, lại còn thể chất thìn - long mạch.
Trong giới tu tiên sở hữu càng ít linh căn thì càng tốt. Song linh căn cũng tính tạm được những với thuộc tính biến dị thì khác, có rất ít người có được. Linh căn ngoài thuộc tính ngũ hành thì còn thuộc tính biến dị khác như Phong, Lôi, Băng, Hắc ám...
Thể chất cũng vậy, thể chất liên quan tới khả năng mà mỗi người có được từ khi sinh ra. Thể chất tốt cộng với linh căn sẽ giúp tu sĩ tu luyện nhanh chóng có thành tựu, tốc độ đột phá cảnh giới cũng tăng nhanh.
“Điều này quá quá quá tốt rồi. Oh yeah!” Trần Huy Hùng thầm nghĩ.
Gương mặt Trương Thiết Tâm mừng rỡ nói tiếp.
“Nguyễn Anh Cao, tam linh căn, thuộc tính Mộc, Thổ, Kim. Thể chất Ngọ - Thiên Mã, không tệ!”
“Nguyễn Nhã Phương, song linh căn, thuộc tính thủy, mộc. Thể chất Mùi - Dương Chi. Lại thêm một người xuất chúng nữa!”
Nói xong một hồi trên mặt Trương Thiết Tâm không giấu nổi niềm vui sướng. Hắn làm trưởng lão của núi Đông hơn năm mươi năm thì đây là lần đầu tiên hắn nhận được một lúc hai học trò song linh căn và một người tam linh căn.
“Cả ba chúng nó thể chất đứa nào cũng xuất chúng. Còn Trương Huy Hùng, tên này mai sau có thể sẽ trở thành thiên tài của tông môn. Phải tích cực bồi dưỡng chúng mới được!”
Trương Thiết Tâm nghĩ thầm.
Ba người Hùng, Cao, Phương nghe thầy nói vậy thì ai cũng vui sướng. Họ vui mừng không những vì linh căn tốt mà nó còn vì đó là bàn đạp cao để có thể thực hiện được ước mơ của riêng mỗi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.