Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa

Chương 119: Chương 119




Tạ Tiểu An vốn đang chăm chú tìm cách xuống giường mà không đánh thức hắn dậy, nào ngờ giữa đêm yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng động khiến nàng giật mình, nghiêng người suýt nữa thì ngã, may mà Lục Chiêu Cẩn đã sớm có chuẩn bị, kịp thời đỡ lấy nàng một cách vững vàng:

“Không sao chứ?”

Tạ Tiểu An nhận ra là hắn, vẫn còn chưa hoàn hồn liền nói: “Làm ta giật mình, ta đánh thức ngài rồi à?”

Lục Chiêu Cẩn khẽ vuố.t ve lưng nàng: “Không hề, nếu đói rồi thì bảo hạ nhân làm chút gì đó cho nàng ăn.”

Tạ Tiểu An không chịu: “Ta tự mình làm đi, muốn ăn chút gì đó cay cay, ta muốn làm món cá cay, các nàng ấy làm không hợp khẩu vị của ta bằng ta tự làm.”

“Ngài cũng ăn chút nhé?”

Lục Chiêu Cẩn nói: “Được, chúng ta cùng nhau làm, ta phụ giúp nàng.”

Tạ Tiểu An xuống giường mặc y phục: “Không cần, ngài cứ đợi là được.”

Thực ra, Lục Chiêu Cẩn mà giúp việc thì với nàng chỉ tổ vướng víu. Hắn cái gì cũng không biết, làm việc gì cũng phải giảng giải tỉ mỉ, lại còn lo hắn làm sai, chi bằng tự mình “xoẹt xoẹt” vài cái là xong vừa nhanh vừa ổn.

Nói trắng ra, Lục Chiêu Cẩn giúp việc, nàng thấy phiền thêm.

Lục Chiêu Cẩn không biết suy nghĩ của nàng, chỉ theo sau xuống giường đi về phía nhà bếp. Tạ Tiểu An cũng không tiện nói thẳng, liền giao cho hắn một nhiệm vụ: “Ngài chỉ cần nhóm lửa là được, những việc còn lại ta tự mình có thể lo liệu.”

Lục Chiêu Cẩn tất nhiên ngoan ngoãn nghe lời. Tạ Tiểu An từ trong bể cá vớt ra con cá vừa mới mang đến sáng nay, xử lý xong rồi dùng rượu trắng và gừng ướp.

Sau đó nàng từ trong rổ rau trước tiên lấy ra mấy củ khoai tây gọt vỏ, trên một chiếc thớt khác thái thành từng đoạn. Lại chuẩn bị sẵn hành, gừng, tỏi, thái rau mùi, hoa tiêu và bột ớt mỗi thứ để riêng một bên.

Lúc này cá cũng đã ướp gần xong. Nàng lấy cá ra lắc lắc, loại bỏ những lát gừng và nước thừa trên mình cá, rồi lăn qua bột năng, nhẹ nhàng cho vào chảo dầu đã nóng sẵn. Trước tiên chiên vàng hai mặt đầu cá rồi mới cho cả mình cá vào chiên.

Tiếng “Xèo xèo xèo xèo” truyền ra, theo sau đó là mùi thơm của cá. Mãi đến khi cá được chiên vàng đều hai mặt, Tạ Tiểu An mới vớt ra.

Sau đó nàng lại cho khoai tây vào, chiên đến vàng rồi mới vớt ra đặt cùng với cá.

Lần lượt cho gừng, tỏi, hoa tiêu và bột ớt sống vào chảo, thêm muối và các loại gia vị khác bắt đầu xào. Nhà bếp tràn ngập mùi cay nồng.

Đợi đến khi gần được, Tạ Tiểu An cho cá và khoai tây vào cùng, nhẹ nhàng lật cá mấy lần. Mãi đến khi thấm gia vị rồi mới múc ra đĩa, rắc hành lá và rau mùi lên.

“Tắt lửa.”

Tạ Tiểu An nói với Lục Chiêu Cẩn như vậy.

Sau khi Lục Chiêu Cẩn tắt lửa, hai người rửa tay rồi ngồi xuống bắt đầu ăn. Lục Chiêu Cẩn vốn dĩ chỉ định ăn cùng nàng, bản thân không đói. Nhưng mùi thơm này làm hắn cũng cảm thấy bụng đói meo, rất đói.

Hắn trước tiên ăn thịt cá. Vừa cho vào miệng, vị tươi ngon của cá hòa quyện với vị cay nồng, khiến người ta ăn rồi nhớ mãi, không thể dừng lại.

Sau khi ăn mấy miếng thịt cá hắn mới gắp khoai tây ăn. Không ngờ lại cũng rất ngon. Khoai tây được chiên vàng giòn bên ngoài, bên trong lại rất mềm mịn.

Tạ Tiểu An cũng ăn rất thỏa mãn, hai người ăn sạch sẽ cả thịt cá và khoai tây.

Sau khi Lục Chiêu Cẩn dọn dẹp nhà bếp xong, hai người lại rửa tay rồi mới đi ngủ.

Đổi lại là Lục Chiêu Cẩn trước đây, làm gì có chuyện dọn dẹp nhà bếp?

Hắn ngay cả nhà bếp cũng chưa từng vào. Nhưng sau khi ở bên cạnh Tạ Tiểu An, hai người thường xuyên làm đồ ăn khuya. Mà thói quen của Tạ Tiểu An là sau khi làm xong liền thu dọn mọi thứ cho gọn gàng.

Lục Chiêu Cẩn theo sau ăn ké, không thể nào lại nhìn nàng thu dọn được. Thế là hai người liền hình thành thói quen Tạ Tiểu An làm, hắn thu dọn.

Cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ. Gần đây Lễ bộ rất bận rộn, không chỉ phải chuẩn bị cho những chuyện sau khi các sĩ tử thi khoa cử đỗ đạt, mà sau khi thi Đình kết thúc còn phải gấp rút chuẩn bị cho việc đón tiếp Hoàng tử Bắc Địch đến thăm.

Vào ngày Hoàng tử Bắc Địch vào thành, Tạ Tiểu An được Chu Trác Quân mời đến phủ họ Chu làm khách.

Nàng không hề biết chuyện này, nhìn thấy đoàn người dài dằng dặc trên phố còn có chút kinh ngạc.

Dung mạo của người Bắc Địch và người Trung Nguyên không giống nhau lắm, mũi cao mắt sâu, nhìn qua là có thể phân biệt được.

Lúc này nàng đang bảo A Văn cho xe ngựa nép vào lề đường đợi đoàn người Bắc Địch đi qua trước.

Tạ Tiểu An vén rèm xe nhìn về phía hai nam nhân dẫn đầu.

Chỉ thấy một trong số đó là Tam Hoàng tử, người còn lại vận trang phục dị tộc. Nghe bá tánh xung quanh thì thầm bàn tán nói đó là Hoàng tử Bắc Địch.

Tạ Tiểu An liếc nhìn một cái rồi từ từ hạ rèm xuống, trong lòng thầm suy nghĩ, xem ra Hoàng thượng yêu chiều Tam Hoàng tử hơn nàng tưởng.

Trước đó mới dính líu vào vụ án tham ô bị phạt, hôm nay lại có thể thay mặt hoàng thất đi đón tiếp Hoàng tử Bắc Địch.

Lạ thật, Tam Hoàng tử này rốt cuộc có gì lợi hại chứ? Hoàng thượng đương triều cũng không giống như hôn quân!

Huống hồ còn có Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử nữa. Còn tại sao không có Tứ Hoàng tử, đó là vì Tứ Hoàng tử lúc năm tuổi đã chết yểu, mà Tứ Hoàng tử lại là do Hoàng hậu sinh ra.

Hoàng hậu từ sau khi Tứ Hoàng tử chết yểu liền không còn sinh thêm người nào nữa. Đây cũng là lý do mấy vị Hoàng tử kia mỗi người một cách tranh giành ngôi vị Thái tử.

Nếu Tứ Hoàng tử còn sống, bọn họ sẽ không tranh giành quyết liệt như vậy. Bởi vì Hoàng thượng kính trọng Hoàng hậu, từng nói muốn lập Tứ Hoàng tử làm Thái tử. Tiếc là Tứ Hoàng tử chết yểu, ngôi vị Thái tử liền bỏ trống nhiều năm.

Tạ Tiểu An biết quá ít, nhất thời không nghĩ thông cũng không nghĩ nữa.

Đợi đoàn người Bắc Địch đi qua, Tạ Tiểu An liền đi về phía phủ Chu Thái úy. Sau khi Lục Ngân nói với người gác cổng, người gác cổng hành lễ:

“Tiểu thư nhà ta đã sớm dặn rồi, Tạ nương tử đến cứ trực tiếp vào là được.”

Sau khi Tạ Tiểu An vào trong liền nhìn thấy Tâm Nhi ra đón. Nàng ta hành lễ: “Tạ nương tử cát tường, tiểu thư đã đợi người lâu rồi, mời theo nô tỳ.”

Tạ Tiểu An theo nàng ta đi về phía trước. Tâm Nhi trực tiếp dẫn nàng đến viện Chu Trác Quân ở.

Tạ Tiểu An nhìn quanh, lẽ nào Chu Trác Quân chỉ mời một mình mình sao?

Quả nhiên đúng vậy, Chu Trác Quân sợ các tiểu thư khuê các khác coi thường thân phận của Tạ Tiểu An, khiến nàng bị khó xử, nên lần này dứt khoát chỉ mời riêng một mình nàng.

Nghe nha hoàn báo nói Tâm Nhi dẫn Tạ nương tử đến, Chu Trác Quân vội vàng ra đón.

Vừa nhìn thấy Tạ Tiểu An liền nắm lấy tay nàng cười: “Tạ nương tử cuối cùng cũng đến rồi, làm ta đợi mãi.”

Tạ Tiểu An giải thích cho nàng ta: “Thật xin lỗi, ta không biết Hoàng tử Bắc Địch hôm nay vào thành nên không đi đường khác. Lúc đoàn người Bắc Địch vào thành, người đông quá, lùi không được mà tiến cũng không xong, nên đã chậm trễ rất lâu.”

Chu Trác Quân dẫn nàng vào nhà: “Thì ra là vậy, ta không hề trách Tạ nương tử đâu. Chỉ là lo lắng Tạ nương tử có phải gặp chuyện gì trên đường không nên hỏi thăm một chút.”

Nói rồi nàng ta dẫn Tạ Tiểu An đến bên bàn ngồi xuống, lại cho các nha hoàn lui ra hết rồi mới báo cho Tạ Tiểu An một tin: “Hôm nay là muốn báo cho Tạ nương tử biết, ta đã đính hôn rồi.”

Tạ Tiểu An: “Ừm? Đính hôn với vị công tử nào vậy?”

Nàng không mấy ngạc nhiên. Với tuổi tác, tài năng và nhan sắc của Chu Trác Quân, phụ mẫu nàng ta chắc chắn đã sớm tìm người mai mối cho nàng ta rồi.

Chu Trác Quân má hơi đỏ: “Là nhị công tử nhà họ Liễu, năm nay thi đỗ nhị giáp đầu bảng.”

Tạ Tiểu An suy nghĩ một lát rồi hỏi nàng ta: “Có phải là người đứng đầu hàng thứ ba lúc diễu hành trên phố, dung mạo tuấn tú nhưng khí chất lại trầm ổn đó không?”

Chu Trác Quân gật đầu: “Là huynh ấy. Trước khi thi khoa cử, huynh ấy đã hứa với ta, nhất định sẽ đỗ bảng vàng rồi sẽ đến cầu thân.”

Tạ Tiểu An có chút tò mò: “Hai người quen nhau như thế nào?”

Chu Trác Quân cười cười: “Là năm ngoái phụ mẫu hai nhà cho chúng ta xem mắt mới quen biết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.