Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa

Chương 146: Chương 146




Sáng sớm hôm sau Tạ Tiểu An đến tửu lầu. Trong khoảng thời gian nàng không có ở đó, tửu lầu đã được sơn lại tường, hai bếp lò lớn và nhỏ trong nhà bếp đã được xây xong, bên thợ mộc cũng đã hoàn thành công việc. Hôm đó nàng vừa đến cửa tiệm, hai người thợ liền ra đón.

“Phu nhân, người xem thử còn có chỗ nào cần sửa đổi không?”

Tạ Tiểu An trước tiên kiểm tra nhà bếp sau ở tầng một rồi lại đến các nơi ở tầng hai xem một lượt. Thấy không có gì bất ổn, nàng liền thanh toán hết tiền cho hai người.

Sau khi hai người thợ mộc đi rồi, Lục Ngân cũng dẫn theo Trạch Lan và những người khác trong viện của Tạ Tiểu An đến tửu lầu.

Tạ Tiểu An đứng giữa đại sảnh, nhìn về phía mấy người đang đứng trước mặt: “Sau này đây chính là nơi các ngươi làm việc. Ta chuẩn bị mở một tửu lầu tên là Thiên Vị Trai. Trong số các ngươi chọn ra một người làm chưởng quỹ, những người còn lại thì chịu trách nhiệm công việc trong nhà bếp.”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau thì nghe thấy Tạ Tiểu An nói tiếp: “Trương Quế Hoa, sau này ngươi chính là chưởng quỹ của Thiên Vị Trai, có làm được không?”

Trương Quế Hoa bị điểm danh giật mình một cái. Nàng ta nhìn một lượt quán ăn, trong lòng tuy có chút lo lắng nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này: “Đa tạ Đông gia cho nô tỳ cơ hội, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt!”

Lý do Tạ Tiểu An chọn Trương Quế Hoa rất đơn giản. Nàng ta trước đây thường xuyên giúp người ta làm cỗ bàn, về mặt giao tiếp giỏi hơn Hà Thảo Nhi lớn tuổi nhất. Hơn nữa nàng ta cũng biết chữ, chỉ là chắc viết không được đẹp lắm.

“Lát nữa ta cho ngươi một cuốn tự thiếp, ngươi rèn luyện chữ viết nhiều hơn.”

Trương Quế Hoa có chút lúng túng, nhưng cũng biết chữ mình viết không đẹp: “Đa tạ Đông gia, nô tỳ nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập.”

Tạ Tiểu An “Ừm” một tiếng: “Hôm nay ta sẽ cho dán cáo thị tuyển người. Mấy ngày này ngươi chịu trách nhiệm chọn lựa người chạy bàn, cả nam cả nữ đều cần, khoảng bảy người. Lại cần thêm hai người chuyên rửa bát. Đến lúc đó ta sẽ huấn luyện ngươi cách tiếp đãi khách rồi ngươi lại dạy cho bọn họ.”

Thấy Trương Quế Hoa gật đầu, Tạ Tiểu An nói: “Còn mấy người còn lại sẽ theo ta học nấu nướng. Ta sẽ viết công thức cho các ngươi, cứ theo đó mà nấu cho ta nếm thử.”

Hà Thảo Nhi và Trạch Lan lập tức mặt mày khó xử: “Đông gia, bọn nô tỳ không biết chữ, cái này…”

Tạ Tiểu An đương nhiên biết, nàng đã sớm tính toán qua rồi: “Cho nên nhà bếp sau sẽ do Trịnh Tùng quản lý. Hắn ta là đầu bếp chính. Đến lúc đó hắn ta nhận được thực đơn rồi sẽ đọc cho các ngươi nghe. Hơn nữa hắn ta đã chính thức học qua nấu ăn, các ngươi có ai không phục không?”

Hà Thảo Nhi và Trạch Lan đương nhiên không có, vội vàng lắc đầu:
“Không có, không có.”

Tạ Tiểu An nhìn sang Trịnh Tùng:
“Có làm được không?”

Việc này đúng ý Trịnh Tùng. Chuyện trước kia vẫn còn để lại bóng đen trong lòng hắn, hắn cũng sợ lại gây thêm rắc rối cho Đông gia, nên so với làm chưởng quỹ, hắn thà yên phận ở sau bếp còn hơn.

“Xin Đông gia yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Từ ngày đó trở đi, Tạ Tiểu An ngày ngày đều chạy qua lại giữa tiểu viện riêng và tửu lầu của mình.

Còn về phía Lạc Văn Tú, Lục Chiêu Cẩn đến tìm di mẫu và di trượng của hắn ta, ở trong thư phòng nói chuyện một canh giờ. Cuối cùng phụ mẫu Lạc Văn Tú quyết định đuổi nàng ta ra khỏi phủ, xóa tên nàng ta khỏi gia phả, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt.

Sau khi Tạ Tiểu An nghe xong liền cũng cho qua, không nghĩ đến chuyện này nữa. Mỗi ngày đều bận rộn công việc của tửu lầu. Nửa tháng sau, Trịnh Tùng và Trương Quế Hoa học cũng gần xong rồi, tửu lầu cũng đã sửa sang trang trí xong xuôi. Tạ Tiểu An liền chọn một ngày lành tháng tốt chuẩn bị khai trương.

Còn hai ngày nữa tửu lầu sẽ khai trương. Sau khi Tạ Tiểu An sắp xếp xong những món quà nhỏ tặng kèm vào ngày khai trương liền chuẩn bị trở về phủ. Lúc này Trịnh Tùng chạy ra xác nhận lại công việc của ngày khai trương kia.

Còn Lục Chiêu Cẩn tan làm đến đón Tạ Tiểu An, từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng tên tiểu tử đó vành tai đỏ bừng nói chuyện với Tạ Tiểu An. Lục Chiêu Cẩn nhíu mày đi qua.

“An An, vẫn chưa xong à?”

Tạ Tiểu An đầu cũng không quay lại: “Sắp rồi.”

Nàng cũng không bất ngờ với sự xuất hiện của Lục Chiêu Cẩn. Từ sau khi nàng trở về, hắn gần như như hình với bóng, mỗi ngày nếu về phủ không thấy nàng liền lập tức chạy đi tìm.

Sau khi hai người trở về Thính Tùng Viện, Lục Chiêu Cẩn cố gắng kìm nén, cuối cùng cũng không kìm được nữa, khẽ nói: “An An, ta không thích tên Trịnh Tùng đó.”

Tạ Tiểu An có chút kinh ngạc: “Hửm? Tại sao vậy?”

Lục Chiêu Cẩn đang ngồi trên ghế, hắn kéo Tạ Tiểu An đang định đi về phía bàn giấy lại, ôm chặt lấy vòng eo thon của nàng, khẽ nói: “Chỉ là không thích thôi.”

Hắn không có ý định nói thẳng với Tạ Tiểu An. Thầm nghĩ hắn nhận ra An An không có ý gì khác với Trịnh Tùng. Trịnh Tùng nhỏ hơn nàng hai tuổi, trong mắt An An chắc chỉ coi Trịnh Tùng như một đứa trẻ, hoàn toàn không nghĩ đến tâm tư của Trịnh Tùng.

Tạ Tiểu An vừa vuốt tóc hắn vừa dở khóc dở cười: “Hắn ta cũng là một đứa trẻ đáng thương. Nếu ngài không thích, ta sẽ hạn chế tiếp xúc với hắn là được.”

Lục Chiêu Cẩn buồn bực gật đầu một cái. Tạ Tiểu An cảm nhận được, liền nhẹ nhàng vuốt tóc hắn như để an ủi.

Nàng có thể cảm nhận được sự khác thường của Lục Chiêu Cẩn. Từ sau khi tìm thấy nàng, hắn gần như không rời nửa bước, có chút quá căng thẳng. Nhưng Tạ Tiểu An không nói ra, chỉ đợi thời gian trôi qua, đến khi hắn dần dần thả lỏng tâm lý đang căng như dây đàn kia.

Tạ Tiểu An không ngờ ngày khai trương tửu lầu lại đông người đến vậy. Hơn nữa còn có không ít người quyền quý trong kinh thành. Cũng không biết những người đó từ đâu biết được tin tức là tửu lầu của nàng mở, cộng thêm việc nàng sẽ tặng kèm đồ uống, người đến lại càng đông.

Trong phòng riêng trên tầng hai của Thiên Vị Trai, Tạ Tiểu An mặt mày đầy vẻ áy náy nói với Chu Trác Quân và vị hôn phu của nàng ta: “Thật xin lỗi, ta không ngờ người lại đông đến vậy. Quá bận rộn, không có thời gian để tiếp đãi hai người.”

Chu Trác Quân không hề để ý: “Không sao. Bây giờ trong dân gian đều đang truyền tụng những câu chuyện của Tạ nương tử và Lục Thế tử đó. Còn có cả người kể chuyện biên soạn thành truyện kể trong trà lâu tửu quán. Mọi người đều khen ngợi Tạ nương tử trọng tình trọng nghĩa.”

Tạ Tiểu An gần đây bận rộn chuyện khai trương, hoàn toàn không biết chuyện này. Nghe vậy kinh ngạc: “Thật sao?”

Chu Trác Quân quả quyết gật đầu: “Thật.”

Tạ Tiểu An ngược lại có chút ngại ngùng: “Chẳng trách người lại đông như vậy.”

Chu Trác Quân đang định nói gì đó thì ngoài cửa có tiếng gõ cửa, là giọng của Lục Ngân: “Thiếu phu nhân, tiểu Quận vương đến rồi.”

Tạ Tiểu An nhìn về phía Chu Trác Quân đối phương chưa đợi nàng mở lời đã nói: “Mau đi tiếp khách đi, ta ở đây không cần Tạ nương tử ở đây đâu.”

Vị hôn phu của nàng ta cũng nói: “Thiếu phu nhân cứ đi đi.”

Tạ Tiểu An quả thực rất bận, đành phải áy náy gật đầu với hai người rồi ra khỏi phòng riêng. Đến cửa quả nhiên nhìn thấy bóng dáng tiểu Quận vương. Tạ Tiểu An qua nói: “Mau vào ngồi đi, hôm nay ngài không phải đi làm công vụ sao?”

Tiểu Quận vương vẫy tay cho người mang quà mừng đến: “Ta không ngồi đâu, nha môn còn có việc. Ta chỉ là nghe nói tửu lầu của ngươi hôm nay khai trương, muốn đích thân đến tặng quà mừng cho ngươi. Hy vọng tửu lầu này của ngươi có thể ngày càng phát đạt.”

Tạ Tiểu An cười: “Đa tạ nhé, ngài đợi một chút.” Sau đó nàng vội vàng dặn dò Trương Quế Hoa: “Cho người dùng thực lung đựng sẵn những món sở trường của tửu lầu chúng ta mang về cho tiểu Quận vương.”

(Thực lung là dụng cụ dùng để đựng và vận chuyển đồ ăn )

Tiểu Quận vương cũng không từ chối, theo Tạ Tiểu An vào một chỗ trống bên trong ngồi một lúc đợi đồ ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.