Dây dưa một lúc lâu, An Nham luôn ôm chặt Cố Bàng Bàng, hôn đến
mức môi cô sưng lên còn không buông ra được. Trong lòng hoá ra khiến
cho người ta say mê như vậy. Còn Cố Bàng Bàng ngồi trên đùi An
Nham, anh khiến cho cô có cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm, thần bí
lại kích thích, cô cảm thấy một năm chờ đợi này đều đáng giá.
Tuy vậy đã khuya, hơn mười một giờ còn ôm một cô gái dưới nhà không
thả ra, dường như không phải là lựa chọn sáng suốt. An Nham thả cô ra
đứng dậy, thật sự không nỡ nói ra lời phải đi. Cố Bàng Bàng cũng cúi
đầu nhìn mũi chân.
"Anh..." An Nham mở miệng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
"...Đưa em lên nhà?"
Tim cô đập vô cùng nhanh, trên mặt lại thản nhiên như không có chuyện
gì: "À, vâng."
Sau khi Cố Bàng Bàng tốt nghiệp, thuê một căn phòng, so với bề ngoài
xinh đẹp của cô thì bên trong khá lôi thôi, song sau khi trạch nam An
Nham đi vào, cảm thấy rất thích ứng, quen thuộc, ấm áp. Cố Bàng Bàng
nước đến chân mới nhảy, tạm thời tuỳ tiện thu dọn một chút, ngẩng đầu
lại thấy đôi mắt đen láy của An Nham đang xuất thần.
"Sao thế?" Cố Bàng Bàng hỏi.
"Không có gì." An Nham đáp, "Anh nghĩ sau này trong nhà của chúng ta
cần phải thuê nhân viên dọn vệ sinh theo giờ."
Cố Bàng Bàng không nghĩ tới An Nham lại nói như vậy, cô còn chưa
nghĩ xa như vậy đâu, mặt nóng lên, thấp giọng: "Ai muốn một nhà với
anh..."
An Nham là nghĩ gì nói nấy chứ không phải cố ý trêu ghẹo cô, lúc này
giọng nói oán trách thẹn thùng của cô, chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu.
Trái tim trong lồng ngực lại thịch một tiếng.
Cố Bàng Bàng thậm chí muốn đấm An Nham để hỏi anh có ý gì. Cô đi
lấy chai nước cho anh, anh mở ra uống, sau đó cô chuyển ghế ngồi đối
diện anh. Trong không gian chật hẹp như vậy, dường như khắp nơi đều
như điện giật. Lúc này An Nham chú ý tới trên bàn sách, ngoài một số
món trang phục cô để lộn xộn thì còn có một đống tài liệu tìm việc, sơ
yếu lí lịch, giới thiệu chung về công ty...An Nham ân cần hỏi: "Tìm việc
thuận lợi không?"
"Khá ổn." An Nham vừa hỏi vấn đề này, trên mặt Cố Bàng Bàng hơi lộ
ra vẻ mệt mỏi, "Là vô cùng...mệt mỏi."
Tuy vốn là học bá, An Nham vừa tốt nghiệp đã được tuyển vào trung tâm
kỹ thuật tin tức Bộ công an, nhưng anh cũng từng xem trên TV, nghe nói
hiện tại tốt nghiệp tìm việc vô cùng vất vả. Anh gần như có thể tưởng
tượng ra hình ảnh Cố Bàng Bàng cầm sơ yếu lí lịch lăn lộn trong biển
người, căng thẳng chờ đợi từng cuộc thi viết rồi phỏng vấn. An Nham
hơi cụp mắt xuống: "Xin lỗi, thân là bạn trai, anh lại không thể ở bên
em."
Nhắc đến công việc, Cố Bàng Bàng quả thực hơi mất mát, nghĩ đến
những buổi tuyển dụng, các cô gái có bạn trai đều có đôi có cặp, dù vất
vả chen chúc thì đều có bạn trai ở bên che chở, có khổ cũng không cảm
thấy. Ai bảo ánh mắt cô cao làm chi, bất ngờ gặp gỡ một cảnh sát rồi
chọn làm bạn trai? Tuy đã qua một năm rồi, có bạn trai hay không cũng
như nhau...
Cô lắc đầu, không thèm nghĩ đến những chuyện mệt mỏi kia nữa, chuyển
chủ đề: "Đêm nay anh ở đâu?"
An Nham yên lặng nhìn cô một lát, nói ra câu vô sỉ nhất đời này:
"Anh...còn chưa có chỗ ở."
Cố Bàng Bàng: "Hả?" Cô thật sự là biết đổi chủ đề.
An Nham cúi đầu nhìn đồng hồ một chút, khẽ ho một tiếng, tiếp tục vô
sỉ: "Đã mười hai giờ rồi, có thể cho anh ở nhờ một đêm không? Anh chỉ
cần một chỗ nằm là được rồi, mệt quá đi mất, đã một tuần anh không
được ngủ ngon rồi."
Đêm đã rất khuya, ngoài cửa sổ có ánh sáng nhàn nhạt di động. Trong
phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn trên giường Cố Bàng Bàng, trên người
cô bọc kín chăn. An Nham ngủ ở bên ngoài, trên người là một cái ga trải
giường khác.
Cố Bàng Bàng: "Ngủ ngon."
An Nham: "Ngủ ngon."
Hai người đều nhắm mắt lại, im lặng.
Cố Bàng Bén lén mở mắt, lập tức khẽ giật mình, An Nham nào có ngủ,
đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô đấy. Kì quái là anh dường như
biến thành một người khác, khuôn mặt trở nên hơi mơ hồ, ánh mắt càng
thêm sâu xa.
"Sao anh còn chưa ngủ?" Cô vừa lên tiếng, miệng đã bị chặn lại, là An
Nham lấn người qua.
Cảnh đêm quá say mê, không khí trong phòng quá khô nóng. Cố Bàng
Bàng không biết anh đã chui vào chăn mình từ lúc nào, cơ thể đàn ông
trẻ tuổi, như một bức hoạ dịu dàng trong bóng đêm. Anh phủ kín cô, cúi
đầu hôn, như si mê, say sưa. Áo ngủ của cô chẳng biết đã bị cởi ra từ lúc
nào, tay anh giữ chặt hai trái mật đào, ngón tay thon dài trắng nõn thuộc
về đàn ông chuyên dùng vi tính. Trong đầu Cố Bàng Bàng ong ong, hơi
thở của An Nham cũng trở nên gấp gáp. Hai người mới nếm thử tình
yêu, đều cảm giác được đắng chát và ngọt ngào, cũng cảm nhận được lúc
này tinh thần và thể xác dâng trào, không thể chờ đợi mà chỉ muốn tìm
một cửa ra. Trong thoáng chốc, cô nghe thấy An Nham nói bên tai:
"Bàng Bàng, em hãy yên tâm với anh. Anh là cảnh sát, thời gian của anh
rất ít, ở bên em cũng ít, nhưng anh...rất một lòng, nhiều năm như vậy anh
chỉ có cảm giác với em, em ở bên anh, anh sẽ không bao giờ nhìn đến
những cô gái khác."
Trong lòng Cố Bàng Bàng dâng lên sự ngọt ngào chua xót, ôm chặt anh,
khẽ nói: "Em cũng vậy, An Nham, từ ngày nhìn thấy anh, em đã chả để
người đàn ông nào vào mắt rồi."
Cảm giác mãnh liệt, kinh tâm động phách đồng thời bao vây bọn họ. An
Nham từ từ thở phào, mang theo chút lo lắng run rẩy, hỏi: "Bàng Bàng,
anh có thể chứ?"
Trước khi trải qua ngày hôm nay, Cố Bàng Bàng tuyệt đối không nghĩ tới
mình sẽ giao cho người "bạn trai" mới gặp mấy lần này. Thế nhưng anh
khiến cô quá rung động, còn cả sự thương tiếc dịu dàng không nói nên
lời. Trong đầu cô trống rỗng, nhắm mắt lại, ôm cổ anh, thay cho câu trả
lời.
Tuy nhiên khi tiến triển đến bước cuối cùng, hai chú chim mới yêu phát
hiện ra một vấn đề quan trọng, không có áo mưa. Trên người anh không
có, nhà cô tất nhiên cũng không. Khuôn mặt anh tuấn tú, đỏ ửng, vô
cùng bình tĩnh ngồi dậy: "Anh đi mua."
"Vâng." Cô lấy chăn che kín người ngồi dậy, lúc này cô không muốn rời
xa anh giây nào.
Vì thế hai người cùng nhau xuống nhà, tìm một cửa hàng tiện lợi, cùng
đỏ mặt, thuận lợi mua được. Nửa đêm gió thổi, hai người nắm tay đi về
nhà cô. An Nham chợt mỉm cười, nói: "Anh cảm thấy mình sắp hạnh
phúc chết rồi."
Cố Bàng Bàng ôm chặt cánh tay anh: "Em cũng thế."
Đương nhiên quá trình sau đó tiến hành vẫn hơi không được thuận lợi
cho lắm. Vẫn là vấn đề kia, dù là trạch nam lớn tuổi, ngày tu thành chính
quả khó tránh khỏi không giữ được, còn là lần đầu tiên nên kết thúc rất
nhanh. Hơi nóng bao phủ trong chăn, An Nham ôm cơ thể mềm mại của
Cố Bàng Bàng, đỏ mặt, nhìn ngoài cửa sổ, khàn giọng: "Vừa rồi anh hơi
xúc động, không tính...Làm lại."
Tuy Cố Bàng Bàng vừa đau vừa sợ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô cùng
xấu hổ của anh, mỉm cười, duỗi hai tay ra, chạm vào mặt anh. Cô vô
cùng mong muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại vào lúc này, anh vĩnh viễn
ôm lấy cô, ở bên cô.
Sáng hôm sau, Bạc Cận Ngôn ở Vân Nam phía xa, nhận được tin nhắn
An Nham gửi tới. Bởi vì không nhìn thấy, di động của anh hiện tại cũng
cài chế độ tự đọc. Sương sớm tràn ngập phòng, Bạc Cận Ngôn tựa vào
giường, nghe thấy giọng nữ trong điện thoại máy móc đọc: "Lão đại, trở
thành đàn ông là loại trải nghiệm như thế nào?"
Bạc Cận Ngôn hơi nhíu mày, nói với Giản Dao: "Đầu óc An Nham hỏng
rồi sao? Chẳng lẽ cậu ta tự quảng cáo sự hư hỏng với anh?"
Giản Dao buồn cười, suy nghĩ, hiểu ra: "Đừng nói là cậu ấy và Cố Bàng
Bàng..."
Bạc Cận Ngôn hiểu ra, sau đó khẽ a một tiếng, cầm lấy di động trả lời:
"Tiếc thật, tôi cảm thấy trình độ và chiều sâu trải nghiệm của chúng ta
khác biệt." Giản Dao khẽ đập bờ vai anh.
An Nham nhanh chóng nhắn lại: "Shit!"
Bên đầu kia, An Nham ở Bắc Kinh xa xôi, trên mặt ửng đỏ mỉm cười, để
di động xuống, nhìn cô gái mềm mại không xương còn nằm sấp trên
ngực mình ngủ say. Anh cúi đầu xuống, khẽ hôn, vuốt tóc cô. Đêm qua
sau khi bọn họ ôm nhau ngủ, cô nói cô không bao giờ cảm thấy cô đơn
nữa, cũng không còn sợ hãi tương lai. Cô nói một mình ở Bắc Kinh cũng
phải ra sức phấn đấu giống như bạn trai cảnh sát hình sự của cô, vì tương
lai của bọn họ. Nghĩ tới đây, An Nham cảm thấy sự kích động xông lên
đầu. Anh biết cuộc đời này sẽ không bao giờ còn có giây phút nào đắc ý
như lúc này, không thể chờ đợi mà nghĩ tới tương lai thuộc về mình và
cô bé này